Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 488: Một Người Một Bức Tượng 2


Đọc truyện Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn – Chương 488: Một Người Một Bức Tượng 2


Chuyện thiếu niên bạch y vác trên lưng một tượng đá càn quét khu vực đấu giá lan truyền nhanh chóng khu vực thành tây.
Hầu hết người đến giao dịch khu vực thành tây đều tò mò không hiểu thiếu niên bạch y có thủ đoạn gì lại có thể Cược Thạch đại thắng đến như vậy.

Mỗi một quầy đấu giá mà vị thiếu niên bạch y ghé qua đều mang ra vô số bảo thạch Trung Phẩm và Thượng Phẩm.
Tin tức này nhanh chóng đến tai Quan Lượng, vị thương nhân cho Phương Triết vay một vạn Tử Kim.
Quan Lượng đang ngồi thưởng thức trà bánh bên trong tiền sảnh Quan Lượng Tiền Trang thì một gia nhân chạy vội vào báo cáo.
Quan Lượng nghe xong tin tức liền đặt chén trà xuống, vẻ mặt có phần bất ngờ.
Hắn nhanh chóng ra lệnh “Đi, chúng ta đến khu vực đấu giá xem tình hình thế nào.

Ta không tin có người có thể vượt qua Hoàng Kim Nhãn của ta…”
Nói rồi, cả hai chủ tớ liền rời khỏi tiền trang, một mạch đến khu vực đấu giá ở phụ cận.
Từ vị trí Quan Lượng Tiền Trang đến khu vực đấu giá không xa, chỉ cách vài trăm trượng liền tới.
Tên gia nhân trực tiếp dẫn ông chủ Quan Lượng đến quầy đấu giá Kim Hối Hảo Hảo, một quầy đấu giá thuộc bậc trung khu vực thì bắt gặp người quen cũ bước ra.

Người này chính là vị tiên nhân đã vay hắn một vạn Tử Kim.
Quan Lượng nhanh chóng tiến lại gần cười híp cả mắt chào hỏi.
Phương Triết nhận ra Quan Lượng, người cho hắn vay một vạn Tử Kim.

Hắn cũng đứng ra chào hỏi, hắn mỉm cười nói “Đã khiến Quan đại ca thất vọng rồi…”

Quan Lượng giật mình nhưng không thể hiện ra quá nhiều động tác.
Cao nhân giao thiệp, không cần nói cũng đủ hiểu nội dung đối phương nói gì.
Chỉ là ban đầu Quan Lượng một mực chú ý đến bức tượng tuyệt tác mà Phương Triết luôn vác trên lưng.

Chẳng qua đồng ý cho đối phương vay mượn, trường hợp đối phương không đủ khả năng chi trả có thể lấy bức tượng thế chấp.
Đây cũng không phải là ý đồ xấu, chỉ là thuận mua vừa bán bình thường.
Vừa gặp lại, vị tiên nhân đã trực tiếp nói ra ý đồ khiến Quan Lượng bối rối là như vậy.
Quan Lượng xua tay liên tục nói “Không dám, không dám! Tiên nhân hồng cát tề thiên, tiểu nhân không có ý đồ gì khác…”
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc liền xuất ra toàn bộ bảo thạch đã cược được trên mặt đất.
Quan Lượng nhìn vào số lượng bảo thạch đang chất thành đống, dạ quang tỏa ra đậm mùi tiền.
Quan Lương sợ bộ tính toán có tổng cộng ba nghìn sáu trăm viên bảo thạch.

Trong đó Cực Phẩm bảo thạch có chín viên, thượng phẩm năm trăm viên, trung phẩm hai nghìn viên còn lại là hạ phẩm.

Giá trị quy ra tầm chín nghìn năm trăm Tử Kim.
Không đến một buổi, vị tiên nhân này đã kiếm được gần một vạn Tử Kim.
Quan Lượng nghĩ lại, hắn đã xem thường vị tiên nhân này rồi.
Hắn suy đi tính lại liền tiến lại gần Phương Triết, nở một nụ cười thân thiện.
Hắn nói “Khoảng ba canh giờ sau, tại trường đấu giá Hữu Hảo Vô Đối diễn ra một cuộc đấu giá sáu tháng diễn ra một lần.

Đây là cuộc đấu giá cực kỳ có giá trị, có khi lại có bảo vật giúp ích cho tiên nhân tham dự Thần Chiến…”
Phương Triết nhìn vị thương nhân đang nở một nụ cười vô cùng thân thiện.

Hắn không hiểu vì sao đột nhiên đối phương lại có hảo ý đến thế.

Hắn nghĩ lại, lần này đến vui chơi xem như tham dự đấu giá cũng không phải mất nhiều thời gian.
Hắn dò hỏi “Vì sao Quan đại ca lại gợi ý cho ta? Quan đại ca có yêu cầu gì sao?”
Quan Lượng chà chà tay ái ngại nói “Thật ra, lần Cược Thạch này của tiên nhân cũng đủ chứng minh con mắt của tiên nhân rất khác biệt.

Lần đấu giá sáu tháng một lần có một thứ tiểu nhân muốn sở hữu, nếu có tiên nhân trợ giúp có thể sẽ dễ dàng đạt được hơn…”
Phương Triết dò hỏi “Không ảnh hưởng đến lợi ích người khác?”
Quan Lượng gật đầu “Hoàn toàn không ảnh hưởng, chỉ cần tiên nhân trợ giúp xác nhận hàng thật là được…”
Phương Triết nhìn thái độ cũng như cử chỉ thân thiện của đối phương, hắn gật đầu đồng ý.
Quan Lượng thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn nhìn về phía bảo thạch.


Hắn đề nghị “Nếu tiên nhân không có nhu cầu dùng, để tiểu nhân thu vào với giá cao.

Dù giá trị không đến một vạn nhưng tiểu nhân sẽ thu vào giá một vạn, còn tiền lãi xem như không, tiên nhân thấy thế nào?”
Thương nhân, Phương Triết gặp qua cũng tương đối nhiều nhưng nhiệt tình như Quan Lượng đúng là lần đầu hắn gặp được.

Hắn không từ chối mà nói “Nếu vậy Quan đại ca giúp ta thu lấy, hẹn ba canh giờ sau gặp nhau ở trường đấu giá Hữu Hảo Vô Đối…”
Nói xong, Phương Triết liền vác tượng đá Hoa Lạc Đồng cùng Tiểu Bảo Bảo tiếp tục tham quan cổng thành tây Ứng Long Thành.
Lý do không đi cùng với vị thương nhân Quan Lượng là vì Tiểu Bảo Bảo vẫn còn muốn du ngoạn.

Nơi đông người khiến nó vô cùng ưa thích.

Đặc biệt là hương vị các loại kẹo ngọt khiến nó không thể cầm cự được.
Quan Lượng nhìn theo bóng dáng vị tiên nhân vác theo tượng đá, vẻ mặt không thể nào vui hơn được nữa.

Hắn cảm giác, nhân sinh hắn sắp tới chắc chắn sẽ thay đổi.

Cùng lúc đó, tại một biệt viện bên trong phủ thành chủ.
Nơi này ngoài một gian biệt viện tương đối rộng rãi, ở khu vực hoa viên được trồng một loại hoa mang màu đỏ duy nhất.

Đó là Long Trảo Hoa, hay Ngũ Trảo Hoa được phủ đầy trên ngọn Hoa Kiếm Phong – Đạo Viện.
La Ngọc Yến ngồi tựa lưng vào ghế, ngước nhìn lên trên bầu trời.

Một tay nàng liên tục búng một đóa hoa Long Trảo bay lên rồi rớt xuống, bộ dáng vô cùng thảnh thơi, nhàn nhã.
Đúng lúc, không gian vặn vẹo rồi xuất hiện một thông đạo không gian.


Từ bên trong, thân ảnh Thiên Chủ La Thiên Bảo bước ra, bộ dáng vẫn uy nghiêm như thường lệ.
La Thiên Bảo trêu chọc nói “Tính ra một nghìn bốn trăm ngày, đồ nhi không có tiến bộ rồi…”
La Ngọc Yến phản bác lại “Chính xác là một nghìn bốn trăm lẻ tám ngày…”
La Thiên Bảo lại trêu chọc nói “Đồ nhi tính từ móc thời gian nào mà lại nhớ chính xác như vậy?”
La Ngọc Yến quay mặt sang nơi khác, sẵn tiện búng đóa hoa đi xa.
Nàng lưỡng lự một lúc rồi dò hỏi “Sư tôn có loại thủ đoạn nào có thể khiến một tên đại ngốc có cảm tình với mình không?”
La Thiên Bảo nghe La Ngọc Yến nói vậy liền cười ha ha, giọng điệu có phần mỉa mai “Một nữ Chấp Pháp Thiên Sư Đường tương lai vậy mà đang tìm cách phá vỡ quy tắc.

Đồ nhi có biết, nếu một người khác hỏi ta câu này, ta sẽ biến hắn thành tên ngốc không?”
La Ngọc Yến chợt nhớ tới một việc liền đứng phất dậy, tiến lại bên cạnh La Thiên Bảo rồi làm nũng nói “Hay là sư tôn hạ lệnh cho đồ nhi tiếp tục đến Bắc Cảnh làm nhiệm vụ…! điều tra gì đó cũng được!”
La Thiên Bảo lắc đầu, khẽ mỉm cười rồi kề tai La Ngọc Yến làm ra vẻ thì thầm “Nghe đồn tên đó đang càn quét khu vực đấu giá ở thành tây, kiếm được không ít tài vật…”
La Ngọc Yến giả ngu hỏi “Tên đó?”
Thiên chủ La Thiên Bảo không nói mà chỉ chắp tay sau lưng rồi nhảy vào thông đạo rời đi.
Đợi sư tôn rời đi, khóe miệng La Ngọc Yến bắt đầu cong lên.
Nàng búng ngón tay một cái, một con tiên hạc từ xa bay lại.

Nàng nhanh chóng phóng lên lưng rồi phi thẳng về hướng thành tây.
Đợi La Ngọc Yến rời đi, phía sau bức tường hoa viên xuất hiện hai thân ảnh một cao lớn vạm vỡ, một nhỏ nhắn yêu kiều thì thầm to nhỏ rồi nhanh chóng đuổi theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.