Đọc truyện Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn – Chương 13Hốt Hoảng Nhiêu Phong Trại Mã Tặc
Lúc này, bên ngoài Điền Hoa Thôn, hơn hai trăm tên mã tặc vây quanh. Trên tay bọn chúng cầm đại đao, nét mặt dữ tợn, sát khí đằng đằng. Đối diện bọn chúng là Bạch phu nhân cùng hai mươi hộ vệ Phương phủ và Bạch gia. Cục diện nghiên hẳn về phía bọn mã tặc.
Tên thủ lĩnh là một đại hán, thân cao vạm cỡ, áo trần khoe trọn bộ ngực lực lưỡng. Hắn cưỡi trên một con ngựa cười hắc hắc nói “Bạch gia tự ý tặng dược điền cho người ngoài mà không thương lượng với trại chủ bọn ta. Nên bọn ta đến đây tự tay lấy về. Biết điều thì kêu người Phương gia ra đây gặp mặt, không thì tất cả theo ta về sơn trại một chuyến”
Bạch phu nhân thản nhiên đáp lại bọn chúng “Chuyện cao tầng ta không biết nhưng đám chuột nhắt các ngươi dám đến đây gây rối, không biết đã chuẩn bị kỹ hậu quả hay chưa?”
Tên thủ lĩnh nhìn Bạch lão phu nhân, sau đó lấy ra một mảnh giấy ném về phía nàng. Hắn nói “Trước đây, Nhiêu Phong Trại cùng với Bạch gia có thương lượng qua. Bạch gia có quyền tiếp nhận, quản lý nơi này, nhưng không được tự tiện mua bán cho người khác. Lần này, Bạch gia các người ngang nhiên vi phạm thỏa thuận, nên bọn ta đến lấy lại công đạo!”
Bạch phu nhân nhìn tờ giấy ghi lại thỏa thuận giữa hai bên Nhiêu Phong Trại và Bạch gia. Nàng nhìn kỹ một lúc rồi mỉm cười “Bạch gia không có làm sai thỏa thuận. Bọn ta không có bán cho Phương gia mảnh đất này, mà là tặng Phương gia để trả ơn nghĩa. Các ngươi tai mắt khắp nơi, không lẽ không biết được điều này”
Tên thủ lĩnh dừng lại, hắn không biết nói như thế nào. Đây quả thực là người Bạch gia cho tặng, không hề vi phạm thỏa thuận. Chỉ bất quá, mấy vị trưởng lão Nhiêu Phong Trại sai bảo hắn đến đây sinh sự. Hắn chẳng qua chỉ là một con chó sai đâu cắn đó. Hắn chỉ dùng cơ bắp giải quyết vấn đề, còn đấu võ mồm, hắn làm sao là đối thủ của người có học vấn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, rồi cười lớn lên quát “Ta không cần lý lẽ với các ngươi. Ta không cần biết cho tặng hay gì cả, chỉ biết là đổi họ Bạch thành họ Phương thì trại chủ bọn ta không chấp nhận được”
Hắn quay sang gần hai trăm đàn em của hắn rồi nói “Ta đếm đến ba, các ngươi lên đốt sạch Điền Hoa Thôn cho ta!”
Bạch phu nhân đôi chân mày nhíu lại, hai mươi hộ vệ Phương gia cũng sẵn sàng tư thế đối địch.
Thình lình một bóng người từ trên cao nhảy xuống. Hắn ung dung đứng trước mặt Bạch phu nhân và hai mươi hộ vệ. Đám hộ vệ và Bạch phu nhân tròn xoe đôi mắt sững sờ. Nếu không lầm, Phương Triết từ khoảng cách hơn hai mươi trượng phóng xuống. Dáng đứng dường như tiêu sái, không hề có hơi thở mệt mỏi.
Phương Triết ngạo nghễ đối diện tên thủ lĩnh mã tặc nói “Ta chính là người quyết định mọi việc nơi đây! Có gì nói chuyện với ta, người trong thôn không liên quan!”
Tên thủ lĩnh mã tặc nhìn vị thiếu niên đối diện không hề e ngại. Không hề có cử chỉ run sợ trước mặt hắn. Hắn nghiêm túc nói “Ta không đánh giết trẻ con, Coi như ta không thấy ngươi, ngươi có thể đi!”
Dường như hắn đã bỏ qua chuyện gì đó, hắn hỏi lại “Ngươi nói, ngươi là người có quyền quyết định ở nơi đây!”
Phương Triết gật đầu nhưng không nói gì.
Phương Triết đánh giá toàn diện, có khoảng hai trăm tên mã tặc phía đối diện, hắn thầm nghĩ trong lòng “Nếu ta dùng tất cả thủ đoạn, chưa đầy mười hơi thở. Bọn chúng không còn một mạng rời khỏi đây. Bất quá, bản thân ta cũng không hề muốn đánh nhau”
Phương Triết thở dài, hắn nhìn tên thủ lĩnh vạm vỡ, to con liền đưa ra một đề nghị, hắn nói “Ngươi nói qua không đánh giết trẻ con chứng tỏ cũng không phải dạng ác độc gì! Ta và ngươi đánh cược một trận đi, nếu ta thua, ta giao toàn bộ khu vực này. Khế ước đất cho ngươi về phục lệnh, còn ta thắng thì ngươi và các thủ hạ lập tức rời khỏi nơi này”
Phương Triết vừa nói xong, Phương Long và Phương Hổ giật mình. Vị thiếu gia này đang nói đùa hay sao. Bản lĩnh ngài, bọn ta không biết hay sao. Chẳng lẽ ngài định dùng “hầu tử trộm đào” lên tên thủ lĩnh to con này. Bọn hắn nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẫn im lặng quan sát. Nói đùa gì chứ, mảnh đất này là Bạch gia đáp lễ Phương Triết cứu tiểu thư Bạch gia. Nên có xảy ra sơ suất, thì cũng không đến nỗi gây hậu quả to lớn…
Tên thủ lĩnh nghe Phương Triết nói xong, liền cười lớn thích thú. Sau đó hắn im lặng cân nhắc, sợ dính bẫy đối phương. Cuối cùng hắn vẫn tò mò hỏi “Ngươi định cùng ta đánh cược gì!”
Phương Triết mỉm cười, sau đó cầm một nhánh cây vẽ một vòng tròn khuôn viên ước chừng mười thước.
Sau đó hướng tên thủ lĩnh nói “Ta đứng trong vòng tròn này, nếu ngươi có khả năng khó dễ được ta, khiến ta đi ra khỏi vòng này. Ta thua, ngược lại ngươi thua. Thế nào, điều kiện đơn giản quá, đúng không?”
Tên thủ lĩnh thắc mắc hỏi “Ngươi ý tứ, khó dễ ngươi là sao, ta vẫn chưa hiểu”
Phương Triết phủi phủi vạc áo mình nói “Rất đơn giản, ngươi có thể dùng cơ bắp, dùng sức đánh ta văng ra khỏi vòng tròn là ngươi thắng!”
Tên thủ lĩnh cảm thấy quá dễ dàng, mà cái gì quá dễ dàng thường có bẫy. Hắn nhìn Phương Triết từ trên xuống dưới, không hề có bất cứ gì gọi là khác thường.
Hắn nghiêm túc nhìn Phương Triết xác nhận lại “Ngươi chắc chứ!”
Phương Triết đứng ngay ngắn trong vòng tròn gật đầu “Tất nhiên, mời!”
Hắn vẫn chưa tin tưởng lời Phương Triết, lại hỏi một lần nữa “Lỡ ngươi nuốt lời thì sao?”
Phương Triết nhìn sang Bạch phu nhân nói “Nếu Phương Triết ta rơi ra khỏi vòng, thì vùng đất này bàn giao cho hắn, được không Bạch thái thái!”
Bạch lão phu nhân do dự, sau đó mới quyết định gật đầu. Nàng hướng tên thủ lĩnh nói “Như lời Phương thiếu gia nói, nếu hắn thua, ta hướng Bạch gia giao khu vực này cho Nhiêu Phong Trại quản lý”
Nàng nói là “quản lý” chứ không phải là “sở hữu”. Đây là cách nói đánh lạc hướng của nàng. Trường hợp xấu nhất Phương tiểu tử thua, nàng vẫn có cách sửa đổi.
Lúc này, tên thủ lĩnh đã hoàn toàn tin tưởng vào Phương Triết. Hắn xuống ngựa, tiến lại gần Phương Triết rồi đi vào vòng tròn.
Đối mắt hắn nhìn chằm chằm vào Phương Triết không rời, hắn muốn nhìn xem bên trong chứa mưu đồ gì. Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại thách đấu với hắn.
Hắn nhìn Phương Triết ra vẻ nhân nghĩa, lại nói “Vậy thế này, ta đứng yên, nếu ngươi có thể đẩy ra ra khỏi vòng, xem như ngươi thắng?”
Phương Triết nhìn dáng vẻ khinh thường đối thủ, hắn mỉm cười, sau đó liền gật đầu.
Phương Triết tiến lại gần hắn, không dùng sức lực gì. Chỉ để một bàn tay lên cơ bụng sáu múi của hắn. Sau đó, liền không có sau đó, cơ thể một trăm năm mươi cân của hắn bị bắn ra ngược ra phía sau hai mươi trượng. Hắn lăn lộn vài vòng rồi mới dừng lại.
Tất cả mọi người có mặt đều há to mồm ra không khép lại được, đôi mắt muốn rớt ra bên ngoài.
Tình huống gì? ai cũng không hiểu chuyện một khắc trước như thế nào xảy ra. Chỉ nghe “bành” một tiếng, tên thủ lĩnh đã văng ra phía sau. Hắn phun ra một ngụm máu rồi ngồi trên mặt đất thở phì phò, bộ dáng vô cùng chật vật.
Thấy tình huống bất lợi, một gã mã tặc, vốn là một mật thám của trại chủ đi theo, hắn hét lên kích động thuộc hạ “Hắn đánh lén thủ lĩnh, giết hắn cho ta!”
Hắn vừa dứt lời, hai trăm tên mã tặc lập tức kích động, lao về phía dân làng. Hắn nhìn tràn cảnh lộn xộn như vậy, âm thầm xách tay áo lên lộ ra một cái ám khí bắn về hướng Phương Triết. Phương Triết nhanh chóng nhảy sang một bên, lộn một vòng trên không. Ngón tay điểm về hướng tên mã tặc vừa đánh lén một phát, một phi kiếm lấy tốc độ cực nhanh bắn xuyên qua ngực hắn. Thời gian chưa đến một hô hấp.
Tên mã tặc không cảm nhận được gì, chỉ thấy cơ thể bị bắn ngược ra sau mười trượng. Trước ngực hắn thủng một lỗ, khuôn mặt hắn ngơ ngác rồi ngã nghiên ra chết, chết không nhắm mắt.
Khi mọi người kịp bình tĩnh nhận ra, thì đã thấy tên mã tặc phóng ám khi đã nằm trên mặt đất chết rồi.
Cả đám mã tặc hoảng hồn, miệng lắp bắp nói “Chuyện gì vừa xảy ra, bọn ta gặp quỷ rồi, rút lui nhanh, rút lui!”
Nói rồi, Bọn chúng khiên thủ lĩnh lên ngựa, ôm lấy tên mã tặc đã chết tháo chạy. Chỉ chốc lát đã không còn bóng dáng tên nào lưu lại.
Về phía hộ vệ Phương gia và Bạch phu nhân. Lúc này mới bình tĩnh tiến lại gần Phương Triết. Nhìn thấy hắn nét mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay có phần run rẩy.
Phương Long thắc mắc nhìn tiểu thiếu gia hỏi “Vừa rồi… tình huống như thế nào! Thiếu gia có thể cho tiểu nhân biết được không?”
Phương Triết lúc này vẫn chưa hết sợ hãi. Hắn không nghĩ tới, trong chiến đấu vẫn là không từ thủ đoạn nào. Hắn vừa rồi trong sát na, nhìn thấy ám tiễn. Nếu hắn không phản ứng kịp, có thể hắn đã bị trọng thương hoặc cũng có thể bỏ mạng rồi.
Phương Triết nhìn nét mặt lo lắng của hộ vệ Phương Long, hắn khẽ cười lấy lại bình tĩnh, sau đó mới giải thích “Chỉ là thủ đoạn nhỏ, vô tình học được! Chuyện hôm nay thay ta giấu kính, không được tiết lộ ra ngoài.”
Phương Long gật đầu, sau đó dìu Phương Triết trở về sơn trang.
Bạch phu nhân vẫn đứng im không nói chuyện, một lúc sau một gia nhân từ xa cầm một thanh kiếm tre còn lưu lại vết máu đưa cho nàng.
Nàng cầm thanh kiếm tre lên, ngắm nhìn thật kỹ sau đó cảm thán nói “Đây chẳng phải là đồ chơi của Phương thiếu gia sao? Lại có thể xuất ra lợi hại như vậy!”
Tên gia nhân xác nhận đúng là thanh kiếm trúc của Phương Triết. Bạch phu nhân im lặng, sau đó trả thanh kiếm lại rồi căn dặn tên gia nhân vừa rồi “Ngươi đem rửa sạch sẽ, rồi trao trả lại cho Phương thiếu gia giúp ta”
Tên gia nhân nhận lấy, sau đó nhanh chóng rút lui.
Bạch phu nhân chắp tay ra sau, nét mặt có phần băng lãnh “Nhiêu Phong Trại thật sự không sợ gây ra tai họa sao? Dám đến dược điền của Phương gia làm loạn…”
Nếu sự việc hôm nay, Phương Triết không thể hiện bản lãnh, không biết hậu quả sẽ như thế nào. Chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận chiến, mà người trong thôn tay không tấc sắt khó lòng chống đỡ.
Nàng nhanh chóng trở về nhà, báo cáo lại toàn bộ sự việc cho cao tầng Bạch gia. Nàng cũng không quên kể lại chi tiết Phương Triết đơn đả độc đấu với một tên thủ lĩnh và thình lình miễu sát một tên mật thám. Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ nàng sẽ không tin, nhưng những gì xảy ra không chỉ nàng, đám hộ vệ và một vài người trong Điền Hoa Thôn đều chứng kiến. Một thiếu niên tay trói gà không chặt, lại có thể từ một khoảng cách xa giết người. Đây là thủ đoạn của người bình thường sao…