Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 94
Tỉnh lại một lần nữa thì nàng đang ở cùng với mấy trăm đứa trẻ khác bắt đầu phải chịu những huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt.
Những đòn đánh tàn nhẫn, đá chân, roi vọt.
Mỗi ngày bọn họ đều đặt ra chỉ tiêu, nếu như không thể hoàn thành thì sẽ bị nhốt vào trong một căn phòng tối om.
Mỗi ngày đều có người chết đi, nàng ban đầu còn khóc lóc, sợ hãi thế nhưng thời gian dần trôi qua thì những cảm xúc này cũng đã chai lì đi cả.
Mục đích duy nhất của nàng lúc đó là sớm ngày gặp được ông nội của mình.
Chính mục đích đó mới khiến nàng dẫm chân lên những cái xác đã lạnh ngắt tiếp tục huấn luyện.
Cứ cách một khoảng thời gian sẽ có một lần kiểm tra, mười người vào chỉ có một người có thể đi ra.
Nếu không muốn chết, còn muốn nhìn thấy ông nội một lần nữa, nàng nhất định không thể để người khác giết mình.
Mỗi lần giết chết tất cả những đứa trẻ ở bên trong cả người đầy máu bước ra ngoài, thì nàng đều sẽ hôn mê bảy tám ngày.
Sau đó tỉnh lại nàng lại tiếp tục huấn luyện, lại tiếp tục giết người.
Thời gian cứ trôi qua từng năm từng tháng.
Thoắt cái đã mười năm trôi qua.
Cuối cùng nàng cũng đã trở thành sát thủ giỏi nhất của tổ chức, dưới sự sắp xếp của tổ chức cuối cùng nàng cũng đã được ông nội tìm thấy.
Sau đó nàng dùng thân phận đứa cháu gái duy nhất của tập toàn toàn cầu Bạch thị bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.
Khi đó nàng mới biết được vì sao tổ chức này lại tìm đến nàng.
Với thân phận của nàng thì khi tiến vào các địa điểm ám sát, hoặc giết người một cách lộ liễu cũng không có ai hoài nghi.
Mà ông nội chính là điểm yếu của nàng.
Tổ chức nếu như cảm thấy không khống chế được nàng sẽ lấy ông nội và tập đoàn Bạch thị ra để uy hiếp nàng.
Có đôi khi nàng thật sự muốn hủy luôn cả Bạch thị.
Thế nhưng sau này nàng mới phát hiện, cho dù nàng có thật sự hủy đi Bạch thị thì nàng cũng không thể thoát khỏi những ngày tháng như thế này.
Bởi vì nàng không thể tìm được ánh mặt trời nữa rồi.
Ông nội có thể cho nàng tình yêu thương, cũng có thể cho nàng những đồ vật tốt nhất trên thế gian này.
Tiền tiêu mãi không hết.
Thế nhưng không thể cho nàng ánh mặt trời, nàng không thể nhìn thấy một tia hi vọng nào cả.
Nàng cứ nghĩ có lẽ một ngày nào đó, đến khi người khác giết chết nàng.
Cuộc đời này của nàng mới coi như kết thúc.
Mãi đến năm năm sau khi đang chấp hành nhiệm vụ, nàng gặp Á Lâm, hắn đã trở thành ánh sáng duy nhất của cuộc đời nàng.
Thế nhưng có thật là ánh sáng sao? Chỉ có mình nàng mới hiểu rõ, có đôi khi tự lừa dối bản thân cũng là một loại hạnh phúc.
Dường như nàng lại quay trở về căn ngục tù tối tăm kia, dường như nàng đã tách biệt với cả thế giới.
Trong lòng nàng hiện tại đã bị màu đen bao phủ, cả người lạnh ngắt, không có nơi nào còn ấm.
Sự lạnh lẽo này bao phủ khắp người nàng, dường như linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
Nàng đang chậm rãi bước đi trên một nơi hoang vu, xung quanh toàn là xương cốt, mà chỉ có một mình nàng đứng ở nơi này.
Xung quanh nàng đã bị đóng băng, trước mắt nàng ngoại trừ xương cốt ra thì là bóng tối vô tận, không có điểm cuối.
Nàng muốn chạy trốn, liều mạng chạy trốn, thế nhưng phía trước là bóng tối mênh mông.
Cho dù thế nào cũng không đi đến được điểm cuối.
Thân mình đang căng thẳng của Phượng Hồng Loan bỗng nhiên trở nên mất hết sức lực, cả người nàng mềm nhũn dựa vào người Vân Cẩm.
Vân Cẩm vẫn hôn một cách si mê.
Cả người hắn bây giờ dường như đã chìm đắm trong nụ hôn này không cách nào thoát được.
Ngọn lửa trong tim hắn đang lan rộng ra khắp cơ thể, hắn chỉ cảm thấy rằng trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thế nhưng đột nhiên hắn thấy người đang trong lòng mình dựa hẳn vào người mình một cách mềm oặt thì cảm thấy vui vẻ, lại càng ôm chặt người trong lòng hơn.
Sau đó lại cảm giác có gì đó không đúng nên vội mở mắt.
Thần thái trong đôi mắt kia nên hình dung như thế nào đây?
Trong đôi mắt ngập tràn sự tĩnh mịch cùng với thê lương.
Trong lòng Vân Cẩm hơi thảng thốt, lửa nóng trong người lập tức biến mất.
Hiện tại hắn chỉ cảm thấy đôi mắt này đã nắm chắc trái tim của hắn lại, khiến hắn cảm thấy đau đến tận xương tủy.
Vân Cẩm chưa từng nhìn thấy một đôi mắt nào như vậy, không có sự đau đớn mãnh liệt, thế nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác tĩnh lặng chết chóc như đang ở dưới mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh.
“Loan Nhi?” Vân Cẩm bỗng nhiên hoảng hốt, hắn lập tức dùng tay giữ chặt Phượng Hồng Loan.
Cả người Phượng Hồng Loan mềm nhũn rồi ngất ra đất.
“Loan Nhi?” Vân Cẩm lập tức hoảng hốt đưa tay ôm lấy nàng vào trong lồng ngực, khuôn mặt đẹp trai vẫn đang nhiễm sắc đỏ đột nhiên trắng bệch như tờ giấy nhìn nàng, nói năng lộn xộn: “Loan Nhi, nàng làm sao vậy?”
Phượng Hồng Loan vẫn không nhúc nhích, con ngươi đen láy của nàng hiện tại đã mất đi tiêu cự.
“Loan Nhi? Loan Nhi……” Trong lòng Vân Cẩm đột nhiên không biết nên làm gì, hắn hơi dùng sức lay cả người đang mềm oặt của Phượng Hồng Loan, thế này hắn mới phát hiện ra người này lại nhẹ đến như vậy.
“Loan Nhi…..” Vân Cẩm lay một hồi lâu nhưng Phượng Hồng Loan vẫn không nhúc nhích.
Dường như nàng sẽ biến mất ngay trong nháy mắt nên hắn lập tức hoảng sợ, cả người không kìm được mà run rẩy: “Loan Nhi, nàng làm sao vậy? Là ta khốn nạn, ta không nên làm vậy với nàng…”
“Nàng đừng làm ta sợ, ta xin lỗi, ta…!Nàng đánh ta đi, nếu không giết ta luôn cũng được…!Ta không nên bắt nạt nàng như vậy, ta đáng chết….” Vân Cẩm giơ tay, “bốp” một phát lên mặt mình.
Tiếng đánh này vang cực lớn lan cả ra ngoài.
Phong Ảnh, Thanh Lam, Thanh Diệp nghe thấy tiếng động thì đồng loạt dừng tay nhìn thoáng vào trong rồi lập tức chạy vào trong phòng.
Sau khi xông vào phòng bọn họ nhìn thấy Vân Cẩm đang ôm Phượng Hồng Loan thì hoang mang không biết nói gì, khuôn mặt thì hơi sưng lên, tay thì đang giơ lên.
“Thiếu chủ?” Phong Ảnh lập tức biến sắc lập tức xông lại túm lấy cái tay đang đánh vào mặt mình của Vân Cẩm.
Khi nhìn thấy Phượng Hồng Loan đang ở trong lòng lạnh lẽo không có một sức sống nào thì sắc mặt hắn chợt trắng bệch.
“Tiểu thư?” Thanh Lam, Thanh Diệp cũng đồng loạt xông vào.
Đương nhiên cũng đã thấy được bộ dáng của Phượng Hồng Loan thì khuôn mặt của bọn họ lập tức trắng bệch xông tới cướp Phượng Hồng Loan từ tay Vân Cẩm về.
Tay áo của Vân Cẩm đột nhiên vung lên hất cánh tay của Phong Ảnh đang nắm vào tay mình, đồng thời cũng khiến Thanh Lam, Thanh Diệp bị hất văng ra ngoài.
Hắn nhìn Phượng Hồng Loan, giơ tay sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi lại lay tiếp: “Loan Nhi, Loan Nhi nàng làm sao vậy.
Là ta đáng chết, ta không nên đối xử với nàng như vậy, ta….”
Vân Cẩm vừa bối rối vừa hối hận nói năng lộn xộn tinh tinh, hiện tại hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.
Một lúc sau, Phượng Hồng Loan cuối cùng cũng động đậy, con ngươi tối đen như mực hơi động đậy, đập vào mắt của nàng là ánh mắt cực kỳ bối rối và hối hận của Vân Cẩm.
Nàng hơi run một chút, con ngươi tối đen như mực bị thay thế bằng lớp băng ngàn năm rồi gằn từng tiếng lạnh thấu xương: “Ngươi thật sự đáng chết!”
“Đúng vậy, ta đáng chết, ta đáng chết…” Vân Cẩm lập tức gật đầu, không quan tâm đến sự lạnh lẽo cùng cực đang toát ra từ đôi mắt của Phượng Hồng Loan mà hắn cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi gật đầu, đưa tay ôm lấy cơ thể nàng: “Chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi…”
“Cút!” Gióng nói lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan dường như không giống tiếng của một người bình thường.
“Được, ta cút ngay đây.” Vân Cẩm lập tức gật đầu, thế nhưng cái tay ôm chặt Phượng Hồng Loan vẫn không hề buông ra.
Phượng Hồng Loan dùng hết sức thoát khỏi lồng ngực của Vân Cẩm, bởi vì bị ôm khá lâu nên hai chân nàng bị tê nên cả người đứng không vững, chân thì mềm nhũn sắp ngã ra đất.
Vân Cẩm bị Phượng Hồng Loan đẩy mạnh một cái thì hơi lảo đảo, sau khi hắn giữ vững được thân mình thì thấy Phượng Hồng Loan cũng chuẩn bị ngã ra thì lập tức biến sắc giơ hai tay ôm nàng vào ngực mình một lần nữa.
“Cút ngay! Ta không cần ngươi đỡ!” Phượng Hồng Loan hét lớn rồi đẩy hắn ra ngoài.
Sau tiếng hét đó, Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức bừng tỉnh, hai người nhanh chóng đi sang hai bên đỡ lấy nàng.
“Cút! Hiện tại ngươi tốt nhất cút ngay đi! Bằng không muộn thêm một chút nữa ta chắc sẽ không khống chế được giết ngươi luôn đấy…” Phượng Hồng Loan không nhìn Vân Cẩm mà chỉ cúi đầu nói ra câu đấy bằng một giọng lạnh lẽo như băng không chút hơi ấm.
“Loan Nhi…” Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, vẫn giữ tư thế đỡ lấy nàng dường như muốn nói gì đó.
“Thiếu chủ!” Phong Ảnh vì quá sợ hãi lập tức vọt tới bên người Vân Cẩm rồi hô lên.
Vẻ mặt hiện tại của Phượng tam tiểu thư không hề giống với những lần khác, nàng thật sự sẽ giết thiếu chủ mất.
“Ta sẽ cưới nàng! Nàng chính là người phụ nữ duy nhất của Vân Cẩm ta!” Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, đôi mắt của hắn đột nhiên hiện lên một vẻ kiên định khi nói ra câu đó.
Nói xong bóng dáng màu trắng của hắn chợt lóe lên rồi biến mất khỏi căn phòng.
Nghe vậy, gương mặt của Phong Ảnh lập tức biến đổi rồi cũng theo sát Vân Cẩm biến mất khỏi căn phòng.
Phượng Hồng Loan dường như không hề nghe được câu nói vừa rồi.
Nàng vẫn cúi đầu không nhúc nhích.
Cả người vẫn bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo cô độc.
Thanh Lam, Thanh Diệp cũng không dám mở miệng mà chỉ đứng tại chỗ nhìn Phượng Hồng Loan một cách cẩn thận.
Hồi lâu sau, Phượng Hồng Loan ra lệnh cho Thanh Lam, Thanh Diệp: “Các ngươi đi ra ngoài đi!”
” Tiểu thư…” Thanh Lam, Thanh Diệp nhìn dáng vẻ của Phượng Hồng Loan, trong mắt tràn đấy sự lo lắng và tự trách nên lập tức quỳ xuống: “Là do bọn nô tỳ vô dụng, không cứu được tiểu thư….”
“Ta nói các ngươi đi ra ngoài!” Giọng nói của Phượng Hồng Loan dường như thốt ra từ kẽ răng của mình, lạnh như băng không cho ai có một tí phản kháng nào.
Người Thanh Lam, Thanh Diệp hơi run lên nhìn Phượng Hồng Loan.
Bọn họ chỉ thấy tiểu thư đứng ở nói đó, gầy yếu không biết miêu tả như thế nào, chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng đủ để thôi bay nàng đi, khiến người khác đau lòng.
“Đi ra ngoài!” Phượng Hồng Loan nhìn thấy hai người đang quỳ trên mặt đất không chịu động đậy thì lại nói thêm một câu với giọng điệu lạnh lẽo như cũ.
Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức đứng lên, lui ra không một tiếng động.
Thế nhưng bọn họ cũng không đóng cửa mà đứng ngay ở ngoài, ánh mắt lo lắng không chớp nhìn Phượng Hồng Loan.
Tiểu thư bị Vân công tử bắt nạt hai lần, chẳng may nghĩ quẩn.
“Đóng của!” Phượng Hồng Loan không ngẩng đầu lên nhưng vẫn ra lệnh.
Hai người vừa định nói gì nhưng cuối cùng đã nhịn được, chầm chậm giơ tay đóng cửa lại.
Căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh vốn có, hiện tại chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Phượng Hồng Loan vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Cánh tay giấu trong tay áo siết chặt, bàn tay vốn bị thương của nàng lại bị siết đến mức rỉ máu thêm lần nữa.
Máu tươi thấm dần qua lớp băng trắng chảy từng giọt xuống đất.
Những giọt máu ấy rơi xuống những mảnh bát đĩa vỡ nhuộm đỏ chúng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bầu trời cũng đã tối sầm xuống, Phượng Hồng Loan thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ không nhúc nhích.
Thanh Lam, Thanh Diệp đứng bên ngoài không nghe được một chút tiếng động nào bên trong phòng, ngay cả hơi thở cũng không cảm nhận được.
Trong lòng vẫn đang lo lắng căng thẳng, luôn nóng lòng muốn đẩy cửa bước vào thế nhưng lại không dám.
Mãi đến khi sắc trời tối đen hẳn, Thanh Lam, Thanh Diệp cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, hai người nhìn thoáng qua nhau rồi cùng lúc đẩy cửa ra.
Vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy Phượng Hồng Loan đang nằm trên đất im lặng thì hai gương mặt lập tức biến sắc.
“Tiểu thư…” Bọn họ hô lên rồi lập tức chạy tới..