Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 77
“Phụ thân….!Bọn con…!bọn con….” Thất tiểu thư cùng với các vị tiểu thư khác cũng vừa run rẩy vừa khóc lóc.
Trước cửa lớn của phủ thừa tướng lập tức trở nên cực kỳ ồn ã.
“Đừng có ồn ào nữa! Có việc gì xảy ra?” Phượng thừa tướng lập tức buồn phiền khoát tay.
Hơn nửa ngày này ông ta đã tới thăm nhà của mấy vị quan viên.
Chân cũng sắp gãy đến tơi rồi.
Họng cũng vì nói quá nhiều má trở nên khó chịu.
Không nghĩ tới hồi phủ lại thấy ngay tình cảnh này.
“Hồi bẩm lão gia, Tam tiểu thư nàng…!Nàng bắt chúng ta….”
Lập tức ồn ào như ai chợ vỡ, ai cũng giành lấy kể lể.
Thế nhưng ai cũng không biết nên nói như thế nào.
Trong nhất thời xung quanh lập tức trở nên vô cùng ồn ào.
Thế nhưng ai cũng chưa nói ra được nguyên nhân.
“Im miệng hết cho ta! Hai người các ngươi nói đi!” Phượng thừa tướng vốn đang mệt mỏi lại nhìn thấy cảnh này, không biết phủ thừa tướng thành bộ dạng gì nữa rồi.
Thanh Lam, Thanh Diệp nhìn cũng không thèm nhìn Phượng thừa tướng mà vẫn nằm trên giường không thèm nhúc nhích.
“Các ngươi không nghe thấy lời ta nói hay sao?” Phượng thừa tướng nhìn Thanh Lam, Thanh Diệp cất giọng hỏi.
Vậy mà dám đặt một cái giường ở đây.
Hơn nữa những người này đều đang quỳ gối trước sân, cửa lớn còn không đóng lại.
Người đi qua đi lại bên ngoài phủ thừa tướng đều có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Này còn ra thể thống gì nữa!
“Hồi bẩm tướng gia! Ngài đã nói từ nay về sau việc trong phủ chúng ta đều do tiểu thư quản.
Chẳng nhẽ hiện tại thành lời nói gió bay rồi hay sao.
Vậy để nô tỳ đi bẩm báo lại với tiểu thư!” Thanh Lam và Thanh Diệp vẫn không hề cử động.
Thanh Lam thì quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói một cách bình tĩnh.
Phượng thừa tướng đột nhiên hơi ngớ ra rồi không nói gì nữa.
“Tướng gia….” Những vị phu nhân đó lập tức khóc ầm lên.
Người nào người nấy khóc đến mức trôi hết son phấn trên mặt.
“Nếu là việc Hồng Loan đã giao phó.
Các ngươi có việc gì cứ làm cho tốt đi!” Đôi mắt già nua của Phượng thừa tướng hiện lên một tia không đành lòng, cho dù yêu hay không yêu cũng đã sống cùng bao nhiêu năm trời.
Hơn nữa những đứa trẻ này đều là con của ông.
“Thừa tướng đại nhân đau lòng sao? Vậy nô tỳ khuyên ngài nên xem thử các nàng đang viết cái gì, đến lúc đó đau lòng cũng không muộn.” Thanh Lam nhìn thấy được biểu tình của Phượng thừa tướng thì lập tức lên tiếng.
Phượng thừa tướng đương nhiên cũng muốn nhìn xem Hồng Loan đang cho bọn họ viết cái gì.
Ông lập tức bước lên vài bước giơ tay cầm lấy tập giấy trong tay Tam phu nhân.
“Đừng mà….” Sắc mặt của Tam phu nhân lập tức biến đổi, lập tức đưa tập giấy ra phía sau lưng, vẻ mặt bối rối nhìn Phượng thừa tướng.
“Đưa ra đây….” Phượng thừa tướng giận dữ, trực giác mách bảo ông không phải việc gì tốt đẹp.
“Không….” Tam phu nhân lắc đầu.
Phượng thừa tướng không thèm để ý tới nàng ta, giơ tay đoạt lấy tập giấy đang trên tay Tam phu nhân.
Dựa vào ánh sáng của nến đang ở cửa phủ thừa tướng để nhìn, nét mặt già nua của ông ta lập tức trở nên giận dữ.
Ông ta lập tức ném tập giấy lên đầu của Tam phu nhân hét lớn: “Tiện phu! Đây là những việc mà những năm qua ngươi làm với Hồng Loan.
“Ta……” Tam phu nhân lập tức lắc đầu.
Giấy rơi trên mặt nàng ta rồi rớt xuống đất, cả người thì sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
“Không phải? Vậy đây là cái gì?” Ngón tay Phượng thừa tướng run rẩy chỉ vào Tam phu nhân quát.
“Đây….!đây là do tiện….!là do Tam tiểu thư ép ta viết.
Ta không có….” Tam phu nhân vừa định mắng tiện nhân lập tức sửa lại lời.
“Còn không có gì nữa? Ngươi đều đã viết hết ra đây rồi.
Ngươi nghĩ ta bị mù rồi sao?” Phượng thừa tướng giận dữ đá vào người nàng ta.
“Á!” Tam phu nhân bị đau thét lên một tiếng, cả người văng ra cách đó một đoạn, ngã ra đất không dậy nổi.
Trâm ngọc trên đầu thì rơi vương vãi, mặt trắng toát như quỷ.
Phượng thừa tướng lại giật lấy tập giấy trong tay Ngũ phu nhân và Lục phu nhân nhìn qua một lượt rồi cũng ném vào mặt hai người họ: “Tiện phụ! Đây là các ngươi viết ra sao? Mấy năm nay các ngươi đều đối xử với Hồng Loan như vậy?”
“Lão gia……!Chúng ta không……!Không có……” Ngũ phu nhân cùng Lục phu nhân không ngừng lắc đầu.
“Còn nói không có? Đám người các ngươi đều nghĩ ta mù rồi hay sao? Độc phụ!” Phượng Thừa tướng lại đạp hai phát vào hai người bọn họ.
Hai tiếng hét thảm thiết lại vang lên, Ngũ phu nhân và Lục phu nhân cũng bị đá văng ra.
Kết cục y hết như Tam phu nhân, đều nằm sõng soài ở đó mặt trắng như quỷ vậy.
“Còn các ngươi nữa!” Phượng thừa tướng tức giận đạp liên tiếp ba người, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vào Thất phu nhân cùng các vị phu nhân khác đang quỳ ở đây.
Ông đoạt lấy một loạt tập giấy các nàng đang cầm trong tay.
Tiếng lật giấy xoàn xoạt vang lên.
Tay của Phượng thừa tướng cũng theo đó mà run rẩy.
Một lúc lâu sau, những tờ trong tay ông đều bị ném hết ra ngoài, đôi mắt ông giận bừng bừng, vẻ mặt giận tới mức trắng bệch nhìn về phía đám phu nhân đang dập đầu cầu xin tha thứ quát lớn: “Ta phải đánh chết các ngươi!”
Cùng với tiếng quát giận dữ đó, Phượng thừa tướng bắt đầu dùng chân đạp vào người mấy kẻ đang quỳ ở đó.
Phủ thừa tướng lúc này ngập tràn những tiếng la hét thất thanh.
Thanh Lam, Thanh Diệp rất muốn đưa luôn kiếm của mình cho Phượng thừa tướng mượn.
Thế nhưng cảm thấy cứ xem đánh thế này cũng rất sướng, ít nhất xem kịch rất thích thú nên hai người cũng không nói gì nữa.
Phượng thừa tướng đánh mệt cả người, đám người này cũng đã không ra bộ dạng gì rồi.
Nét mặt già nua của ông ta giận lúc xanh lúc đỏ thở dốc liên tục: “Ta thật sự…!thật sự rất thẹn với Khuynh Vân….!Là do ta tạo nghiệt….!Mới có thể lấy một đám độc phụ này về nhà, làm hại đến con ta…”
Thanh Lam, Thanh Diệp bĩu môi khinh thường.
Phượng thừa tướng thở dốc đủ rồi, lại lấy luôn mấy tờ giấy trên tay Thất tiểu thư cùng các vị tiểu thư khác, xem xong rồi lại tức giận như cũ ném vào mặt các nàng rồi quát: “Ta cho các ngươi đến học đường, còn các ngươi đến đó học mấy thứ này quay về à? Đúng thật là nghiệt tử!”
Phượng thừa tướng nói xong, lại đá mỗi người một phát.
Lại tiếp tục một hồi hô đau đớn.
Các phu nhân vốn không còn sức lực nào hiện tại đều nhào tới bảo vệ con của mình.
“Mẹ của Hồng Loan cũng đã không còn, các ngươi cũng là người làm mẹ sao tâm có thể độc ác đến như vậy? Phủ thừa tướng của ta không có cái loại độc phụ như mấy người, cút hết cho ta!” Phượng thừa tướng ôm ngực, cả người đều run rẩy.
Lông tơ của ông ta giận đến mức dựng lên, nhìn thôi cũng có thể biết khủng khiếp đến lúc nào.
Lúc trước khi nghe Phượng Hồng Loan kể, ông ta chỉ biết hối hận chứ vẫn không cảm nhận được tình hình thực tế.
Hiện tại giấy trắng mực đen đã phơi bày rõ sự độc ác của bọn họ.
Thật sự khiến cho người ta cảm thấy không thể tin được, không biết mấy năm nay làm sao Hồng Loan có thể sống sót đên giờ.
Mà càng khiến cho ông ta không chịu được chính là một đứa trẻ bốn tuổi năm tuổi như Thập Nhất tiểu thư và Thập Nhị tiểu thư mà lòng dạ cũng độc ác như vậy.
Không biết mấy năm nay ông ta tạo ra nghiệt gì mà chỉ vì muốn Phượng thị hương khói không đứt, muốn nối dõi tông đường, cũng chỉ vì oán hận trong lòng mẹ của Hồng Loan có người khác mà ông đã lấy một đám người như thế này về phủ.
Đồng liêu tặng có, ông tự lấy về có, đến ông ta cũng không biết phủ mình có bao nhiêu người phụ nữ đã vào.
Mà điều khiến ông khó có thể đối mặt nhất chính là ông ta đã bỏ quên mấy Hồng Loan, điều này cũng góp phần giúp đỡ cho đám độc phụ này thực hiện hành vi tội ác của mình.
Giờ phút này, Phượng thừa tướng hận không thể lôi ruột gan mình ra xem trong này có thứ gì mà lại khiến ông lú lẫn quên đi đứa nhỏ mà ông vẫn luôn trông ngóng nó ra đời.
Cứ vậy đến ngày hôm nay, ông không thể không biết ơn vì con gái mình mệnh lớn.
Ông thẹn với liệt tổ liệt tông, cảm thấy có lỗi với Khuynh Vân đã chết nhiều năm, lại càng có lỗi với Hồng Loan…
“Không được! Thừa tướng đại nhâ.
Tiểu thư có nói muốn bọn họ viết lại toàn bộ những chuyện bọn họ đã làm với tiểu thư.
Hiện tại ngài muốn đuổi bọn họ đi thì phải làm sao?” Thanh Lam, Thanh Diệp khinh thường đích nhìn vẻ mặt hối hận của Phượng thừa tướng rồi lập tức mở miệng.
Ngày trước các nàng còn ngần ngại với vì Phượng thừa tướng là phụ thân của tiểu thư.
Hiện tại các nàng chỉ cảm thấy khinh thường ông ta cùng với đau lòng tiểu thư nhà mình.
Các nàng ngay cả tay của đương kim hoàng thượng cũng dám chém thì có gì mà không dám đối xử lạnh nhạt với Phượng thừa tướng.
Những vị phu nhân vừa có ý định chạy nghe được vậy thì cảm thấy trời đất tối sầm.
“Đúng! Các ngươi mau lại đây viết rõ ràng cho ta.
Một điều cũng không được thiếu.
Ta muốn nhìn thử xem các ngươi có thể viết ra những gì?” Phượng thừa tướng lập tức mở miệng, trong lòng thì hối hận đau xót không thôi.
Ông ta ngàn vạn lần không nên cố ý bỏ quên Hồng Loan.
“Rõ, thưa lão gia…” Đám người này cũng cố gượng dậy tìm bút rồi bắt đầu run run viết tiếp.
Phượng thừa tướng lại đi về phía đám nô tỳ người hậu, lấy tập giấy của bọn họ xuống xem.
Chỉ mới liếc nhìn qua đã không chịu nổi đập vào mặt bọn họ rồi đạp tiếp: “Điêu nô dám cả gan bắt nạt chủ!”
“Lão gia tha mạng……!Lão gia tha mạng……”
“Là ai cho bọn ngươi ăn gan hùm mật gấu? Dám đối xử như vậy với Hồng Loan? Xem ta ngày hôm nay có đánh chết các ngươi không?” Cơn giận của Phượng thừa tướng lập tức bùng nổ tới cực điểm.
Ông không thể tưởng được đường đường là ở phủ Thừa tướng, vậy mà con gái của ông lại có thể bị người ngược đãi nhiều năm đến như vậy.
Ngay cả một đám cẩu nô tài cũng dám bắt nạt chủ, quả thật giận tới đỉnh điểm.
Lập tức ông liền điên tiết đấm đá đám nha hoàn bà tử người hầu trong phủ thừa tướng này.
Tiếng hét thất thanh lại tiếp tục vang lên khắp phủ thừa tướng, dường như còn lan ra những con phố xung quanh.
“Thừa tướng đại nhân, ngài nên kiềm chế cơn giận lại.
Tiểu thư đã dặn rồi, ngài phải giữ gìn sức khỏe.
Tiểu thư nhà ta còn phải trông cậy ngài làm chỗ dựa cho nàng nữa! Nếu ngài cũng không ổn thì về sau tiểu thư nhà ta vẫn sẽ bị người bắt nạt tiếp.” Thanh Lam nhìn Phượng thừa tướng đã đánh đến mệt người mới chậm rãi mở miệng.
Phượng thừa tướng bình tĩnh lại tâm trạng thở hổn hển gật đầu.
Nhưng ông vẫn nói một cách bực bội: “Các ngươi viết ngay cho ta, viết cho kĩ vào, một lần cũng không được thiếu.
Để ta xem các ngươi có thể viết nhiều đến mức nào? Thiếu một việc thì cứ lôi gậy ra đánh cho chết luôn đi!”
“Dạ, thưa lão gia….” Đám nha hoàn người hầu này lập tức bò dậy run run viết.
“Hai người các ngươi cứ ở đây trông coi.
Ai dám không viết thì đánh chết!” Phượng Thừa tướng lười nhìn tiếp chỉ ra lệnh cho Thanh Lam, Thanh Diệp một câu rồi quay người rời đi.
Ông ta không muốn ở đây thêm một chút nào nữa.
“Rõ, tướng gia!” Lần này Thanh Lam, Thanh Diệp đồng ý một cách cực kỳ thoải mái.
Hai người đang nằm nhưng ánh mắt lạnh như băng lại nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt.
Cửa lớn của phủ thừa tướng lại yên tĩnh trở lại.
Tam phu nhân, Ngũ phu nhân, Lục phu nhân cùng các vị phu nhân tiểu thư khác đều lồm cồm bò dậy.
Bắt đầu cầm bút viết tiếp.
Vừa viết vừa khóc, thế nhưng cũng không dám khóc lớn tiếng.
Chỉ sợ Thanh Lam, Thanh Diệp không vui một cái sẽ cầm kiếm chém luôn..