Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 7


Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 7


“Phải ạ, thưa Tứ phu nhân…” Người kia lập tức gật.
“Đúng vậy, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, phu nhân nhà chúng ta đang ở trong đó kìa…” Nhất thời một đám người này lại mồm năm miệng mười phụ họa.
“Việc này là thật sao?” Nhị phu nhân cau mày, dường như có chút không tin nói: “Các ngươi nói nha đầu kia đã tỉnh? Còn điên luôn rồi?”
Tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu sợ hãi.

Tuy rằng không nhìn được tình hình bên trong căn phòng kia, nhưng tiếng hét chói tai kia cũng khiến cho nàng có thể tưởng tượng được thảm trạng của mấy vị phu nhân bên trong đó, chắc cả đời này cũng không quên được.
“Người đâu! Mở cửa ra cho ta!” Nhị phu nhân nghiêm nghị nhìn về phía cánh cửa gỗ đang bị đóng chặt ra lệnh cho hai người phía sau lưng mình.
“Rõ, phu nhân!” Hai vị bà tử lập tức xông lên.
“Tiểu… tiểu thư…” Xảo Nhi sợ hãi túm lấy cánh tay của Phượng Hồng Loan.
“Không có việc gì đâu.” Phượng Hồng Loan đưa tay ra vỗ vỗ vào tay của Xảo Nhi, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế bị thiếu mất một chân ở phía sau lưng, vừa lắc lư chân vừa giơ tay ra kéo Xảo Nhi: “Lại đây nghỉ ngơi lát đi! Lát nữa có thêm sức để đánh tiếp!”
“Tiểu… tiểu thư, còn đánh tiếp nữa ạ…” Xảo Nhi vừa nghe thấy còn phải đánh tiếp thì người lại hơi run run.
“Những năm nay ai bắt nạt chúng ta nhiều nhất?” Phượng Hồng Loan căn bản không thèm để ý hai tên đang đẩy cửa bước vào mà nói.
“Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư, còn có Tam phu nhân và Tứ phu nhân.

Những vị phu nhân và tiểu thư khác thì đỡ hơn một ít.

Còn Nhị phu nhân vẫn luôn dung túng còn đáng giận hơn.” Xảo Nhi oán giận nói.
“Ừ!” Phượng Hồng Loan gật đầu: “Ngươi cũng nghỉ ngơi đủ rồi, lát nữa đợi bọn họ đi vào thì cứ đánh nhiệt tình vào cho ta! Ngươi cứ lấy chân ghế đánh vào chân của Nhị phu nhân, đánh gãy luôn cho ta.

Tứ phu nhân… thì cứ lấy trâm vạch vài đường lên mặt nàng ta để mặt nàng ta bị hủy luôn đi.”
Phượng Hồng Loan nói một cách bình tĩnh.

Nghe thấy được mấy lời này của nàng, các vị phu nhân đều sợ ngất hết đi.
“Tiểu… tiểu thư…” Xảo Nhi sợ hãi nhìn Phượng Hồng Loan.
“Dù sao chúng ta cũng phải chết rồi.

Ngươi nghĩ xem sắp chết đến nơi rồi thì còn sợ gì nữa?” Phượng Hồng Loan nhìn Xảo Nhi, trước tiên phải dạy nàng ta biết ác, sau đó mới dạy đến phải mạnh mẽ, cuối cùng mới dạy nàng cách chỉnh chết người ta mà không những không cần chịu trách nhiệm mà người đó còn phải quay lại cảm ơn mình.
“Vâng! Xảo Nhi không sợ nữa!” Xảo Nhi lập tức trở nên kiên định gật đầu nhìn Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan hơi nhếch khóe miệng nở một nụ cười thật dịu dàng với Xảo Nhi.

Sau đó nàng nhìn về phía cửa lớn.

Nơi đó đã có tiếng cây gỗ đang gõ bùm bụp vào cửa.
“Đập vỡ ra cho ta!” Nhị phu nhân quát lên một tiếng bước vào: “Để ta xem xem Tam cô nương của chúng ta đột nhiên nổi cơn điên lên sẽ như thế nào?”
“Đúng vậy! Ta cũng muốn xem thử một chút xem sao!” Tứ phu nhân cũng không kém Nhị phu nhân vội tiếp bước đi vào tới cửa.
“Vâng, phu nhân!” Hai bà tử cường tráng lập tức trả lời.

Hai người họ lui về đằng sau hai bước rồi lao về phía cửa.
“Uỳnh uỳnh.”
Hai tiếng vang lên, cửa vẫn không thể mở ra như cũ.
“Uỳnh uỳnh.”
Lại vang lên hai tiếng nữa nhưng cửa vẫn không thể mở ra như cũ.
Phượng Hồng Loan nhíu mày, nàng không nghĩ tới cánh cửa này lại khó phá như vậy.

Nếu đã như thế thì giúp bọn họ một tay vậy! Nếu như thật sự đập hỏng thì cửa không còn chó sẽ chạy mất.

Thế thì nàng muốn đóng cửa đánh chó cũng không làm được rồi.
Phượng Hồng Loan nhảy khỏi ghế lấy hai chiếc ghế bị gãy chân đưa cho Xảo Nhi: “Vào cái là phải đánh ngay!”
“Vâng!” Xảo Nhi nhận cái ghế gãy chân vào tay, dùng một vẻ mặt thấy chết không sờn gật đầu.
Phượng Hồng Loan buồn cười nhìn Xảo Nhi, nàng kéo Xảo Nhi đến trước cửa, nghe thấy Nhị phu nhân đang phẫn nộ ngoài cửa: “Phế vật! Mau tới đây thêm hai người!”
Lập tức có thêm hai tỳ nữ đi tới, bốn người dùng hết sức lực của mình dồn lực xông về phía cửa.
Phượng Hồng Loan lạnh lùng nở nụ cười, mở ra thanh chặn cửa.
Cửa đột nhiên được mở ra khiến bốn người đồng thời mất đi trọng lượng hét lên một tiếng chói tai đồng loạt ngã vào phòng nằm sấp trên đất.

Hai bà tử phía trước còn bị hai nha hoàn đứng đằng sau đè cho ngất luôn.
Cửa được mở ra khiến thân hình của Phượng Hồng Loan và Xảo Nhi đồng thời xuất hiện trước mặt mọi người.
“Thật đúng là phế vật!” Nhị phu nhân nhìn thấy bốn kẻ này ngã rạp vào một chỗ thì lạnh lùng mắng một câu.


Nàng ta nhấc chân bước vào trong phòng.
Tứ phu nhân cũng không cam lòng bị tụt ở phía sau, nàng cũng muốn nhìn xem tình hình bên trong như thế nào.

Nàng ta căn bản không tin được một đứa vẫn luôn yếu đuối nhu nhược như Phượng Hồng Loan có thể ác đến mức nào.

Nhất định là có con hồ ly tinh nào chạy vào làm loạn rồi.
Hai người cùng nhau bước qua bậc của, Nhị phu nhân quay đầu bực bội nói với Tứ phu nhân: “Tứ muội muội, ngươi chen cái gì?”
“Nhỉ tỷ tỷ, ta không hề chen, là do ngươi quá béo thôi.” Tứ phu nhân lập tức đáp trả.
Nhị phu nhân bực mình ngay tại chỗ.

Nhưng cũng lười so đo với nàng ta nên thản nhiên bước vào.

Vừa vào tới bên trong, sắc mặt nàng ta đột nhiên biến đổi.
Tứ phu nhân cũng đang đắc ý bước vào trong phòng nhìn một vòng thì lập tức “A…” lên một tiếng vô cùng chói tai.

Phượng Hồng Loan nhìn thấy hai người phụ nữ mới bước vào, nàng lạnh lùng nở nụ cười rồi giơ tay đóng của lại, nói ra một chữ: “Đánh!”
Xảo Nhi lập tức cầm chân ghê lên, dồn hết sức lực đánh vào chân trái của Nhị phu nhân.
“A…” Nhị phu nhân bị đánh hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết.

Nàng ta ôm chân mình ngã quỵ trên mặt đất.
“Bụp” một tiếng, chân ghế trong tay Xảo Nhi đã bị đánh gãy.
Nàng thật sự đã đánh gãy chân của Nhị phu nhân? Xảo Nhi cẩm nửa thanh chân ghế trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trắng bệch khi nhìn thấy Nhị phu nhân đang vừa ôm chân vừa gào thét, ngơ luôn.
“Ngươi… Cái đồ tiện tì này cũng dám đánh ta… A…” Nhị phu nhân ôm chân nhìn Xảo Nhi, cũng không màng đau đớn mà cầm nửa thanh chân ghế gãy kia hung hăng đánh về phía Xảo Nhi.
Xảo Nhi còn chưa kịp phản ứng thì Phượng Hồng Loan đã giơ tay kéo Xảo Nhi lại, lôi Tứ phu nhân lại để che chắn trước mặt Xảo Nhi.
“A!” Tứ phu nhân cũng kêu lên như bị chọc tiết, nàng ta ôm chân ngã ra đất.
Lần này Nhị phu nhân cũng lập tức bị run sợ, chân của Tứ phu nhân cũng bị gãy rồi.

Lần này khó được một lần Phượng Hồng Loan hơi run rẩy khóe miệng.

Vốn dĩ nàng còn chỉ định hủy đi khuôn mặt chứ không định đánh gãy chân Tứ phu nhân, không ngờ tới lần này Nhị phu nhân lại giúp đỡ rồi.
“Ngươi… vậy mà ngươi dám đánh ta…” Tứ phu nhân cũng không hiểu tại sao mình lại đứng ra chắn trước mặt Xảo Nhi, nàng ta chỉ biết rằng Nhị phu nhân đánh mình.

Sau khi kêu lên những tiếng đầy đau đớn, nàng ta đột nhiên giật cây trâm trên đầu xuống đâm về phía Nhị phu nhân: “Mộc Vãn Tình, ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi…”
Phượng Hồng Loan cũng rất kịp thời mở cửa lớn ra.

Một màn biểu diễn này cần phải để cho nhóm nha hoàn bà tử bên ngoài xem cho kỹ.
Nhị phu nhân đánh xong Tứ phu nhân mới phát hiện mình đánh nhầm người.

Nàng ta còn chưa kịp phản ứng lại thì cây trâm đột nhiên lóe sáng trước mặt, trên mặt nàng đã bị Tứ phu nhân vạch một đường khiến máu tươi chảy ra.
“Á…!” Nhị phu nhân hét lên một tiếng rồi giật cây trâm đâm về phía Tứ phu nhân.
“Á…” Trên mặt Tứ phu nhân cũng đã xuất hiện một vết thương.
Hai vị phu nhân lâu nay vẫn luôn duy trì cân bằng quyền lực ngoài mặt trong hậu viện của phủ Thừa tướng.

Tứ phu nhân ỷ vào chỗ dựa người cậu là Đại tướng quân nên hai người ở sau lưng âm thầm đấu đá qua lại không ít lần nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài.

Hôm nay đúng là thù mới hận cũ gộp lại chung một chỗ.
Chỉ trong nháy mắt, hai người ngươi đánh ta, ta cào ngươi bắt đầu lao vào đánh nhau.

Dường như đều quên đi cái chân đã bị gãy của mình, càng quên đi lý do vì sao mình đến đây.
Hai người phụ nữ không có não! Thật không biết nguyên chủ của thân thể này làm sao lại để bọn họ bắt nạt nhiều năm như vậy.

Phượng Hồng Loan khinh thường ngồi xem kịch hay.
Nhất thời căn phòng lại trở nên cực kỳ nào nhiệt.

Tiếng gào thét, tiếng chửi rủa, tiếng đánh đấm, giống hệt như mấy người đàn bà chanh chua.

Chỉ trong mấy phút cả hai người đều đã máu chảy đầy người, không còn nhìn rõ mặt.
” Nhị phu nhân…”
“Tứ… tứ phu nhân…”
Nha hoàn bà tử bên ngoài đều bị dọa cho choáng váng.


Không biết sao hai vị phu nhân lúc vào đang còn bình thường lắm mà lại đột nhiên lao vào đánh nhau vậy.

Hơn nữa cả hai đều vô cùng thê thảm.
“Người đâu, mau đem Tứ tiện nhân này ra ngoài đánh cho ta…” Nhị phu nhân nghe thấy tiếng mới nhớ ra mình có dẫn người đến.

Nhất thời thở một hơi kêu gọi viện binh.
“Người… người đâu, mau đánh chết Nhị tiện nhân này ngay! Phải đánh cho mạnh tay vào cho ta…” Tứ phu nhân cũng kêu người tới, lúc gọi còn không quên cào lên mặt Nhị phu nhân một đường.
Nhị phu nhân cũng không kém cạnh, nàng giơ tay túm tóc của Tứ phu nhân dùng sức kéo xuống.
Hai người lập tức lại bắt đầu lao vào đánh nhau.
Người của Nhị phu nhân ở bên ngoài nghe được mệnh lệnh thì vội lao vào, vừa đến cửa thì đụng ngay người của Tứ phu nhân thì hai đám người này cũng vì chủ nhân của mình đánh nhau ngay ngoài cửa.
Ngươi túm ta thì ta lại cào ngươi, ngươi đánh ta một đấm thì ta sẽ đá ngươi một cái.

Nhất thời mọi người đều như uống phải thuốc kích thích ai nấy đều tìm người không hợp mắt với mình đánh nhau.
Mà những vị phu nhân khác ở trong phòng nhìn ngơ cả người rồi.
“Xảo Nhi, đi báo quan đi.

Hành động nhanh lên!” Phượng Hồng Loan tâm trạng rất tốt đứng ở của xem kịch hay, sau đó đẩy Xảo Nhi đi: “Làm cho các vị quan sai đến nhanh một tí, cứ nói muộn là sẽ xảy ra tai nạn chết người.”
Xảo Nhi cũng là một cô nhóc khôn khéo, lập tức hiểu ý nên ném luôn thanh ghế gãy trong tay chạy ra ngoài, vụt cái đã không thấy bóng dáng.
“Vừa rồi Ngũ phu nhân đánh Tam phu nhân, Lục phu nhân đánh Thất phu nhân, Cửu phu nhân đánh Thập phu nhân, Thập Nhất phu nhân và Thập Nhị phu nhân bị vạ lây, hiện tại sắp mất mạng rồi.

Nếu như các ngươi muốn báo thù cho chủ tử của mình thì cũng mau hành động đi.” Phượng Hồng Loan nhìn về mấy nha hoàn và bà tử đang đứng ngốc ra đấy nói.
Người của Tam phu nhân vừa nghe thấy chủ tử của mình vậy mà bị Ngũ phu nhân đánh, lập tức liền xông vào đánh người của Ngũ phu nhân.

Những nha hoàn bà tử của phòng khác khi nghe thấy cũng đều xông ra đánh kẻ thù của chính mình.
Mỗi người đều như được thần tiên chỉ thị vậy, đánh vô cùng liều mạng.
Nhất thời trong căn tiểu viện của Phượng Hồng Loan vang lên tiếng kêu gào vô cùng thảm thiết.
Phượng Hồng Loan lạnh lùng đứng nhìn không hề có một ý cười nào, đây chính là những người phụ nữ và tôi tớ vừa đáng buồn vừa đáng thương ở thâm môn đại trạch.

Mỗi ngày đấu đến mức ngươi chết ta sống chỉ vì một tên đàn ông, lại còn là một tên đàn ông già cỗi.

Có lẽ ông ta còn không lên nổi nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ tranh giành đấu đá..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.