Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 63
“Việc này…” Thiên Âm đại sư ngẩn người ra.
Ông nhìn vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh của Phượng Hồng Loan, rồi lại quay người nhìn thoáng qua bên trong xe lập tức lắc đầu: “Tam tiểu thư đã đưa người tới đây, hơn nữa người này còn không phải người bình thường, đương nhiên Tam tiểu thư không thể rời đi.
Lỡ may có việc gì xảy ra….!thì chùa Thanh Sơn không gánh được, lão nạp lại càng không thể gánh được!”
“Không phải người xuất gia thường xuyên đặt câu phổ độ chúng sinh bên miệng sao? Hiện tại làm sao lại sợ gánh vác trách nhiệm rồi?” Nghe thấy vậy Phượng Hồng Loan chỉ nhướng mày nhìn Thiên Âm.
Khuôn mặt già nua của Thiên Âm đột nhiên hơi trắng, hai tay chắp lại: “A di đà phật! Cứu người đương nhiên là không chối từ, cho dù chùa Thanh Sơn của bọn ta có bị phá hủy cũng không hề nuối tiếc.
Thế nhưng chùa Thanh Sơn còn có tính mạng của hơn một ngàn người, lão nạp không thể không bận tâm, mong Tam tiểu thư thứ lỗi!”
“Nói cách khác nếu ông không cứu nổi hắn ta, ta cũng phải ở lại chùa Thanh Sơn xuất gia à?” Phượng Hồng Loan lại nhíu mày.
“A di đà phật! Lão nạp chỉ muốn Tam tiểu thư tạm thời ở nơi này mà thôi.
Mặc dù vị công tử này trúng một loại độc cực kỳ quái lạ thế nhưng hôm nay chùa Thanh Sơn chúng ta có đón tiếp sư thúc Trí Duyên.
Vị sư thúc có lẽ sẽ có biện pháp giúp ta một tay, chắc chắn có thể cứu sống vị công tử này.” Thiên Âm lập tức nói: “Ban nãy chỉ là tính đến trường hợp xấu nhất.”
Phượng Hồng Loan nhíu mày không nói lời nào mà nhìn Thiên Âm.
Trí Duyên đại sư? Là vị đại sư Trí Duyên được mọi người tôn thành bán tiên hiện tại lại đến chùa Thanh Sơn?
Thiên Âm thấy Phượng Hồng Loan không nói lời nào lập tức nói: “Lão nạp giữ Tam tiểu thư lại cũng không có ác ý gì.
Chỉ là vạn nhất có việc xấu xảy ra thì có lão nạp và Tam tiểu thư cùng làm chứng.
Như vậy sẽ an tâm hơn!”
“Được thôi!” Phượng Hồng Loan gật đầu.
Nghe nói Trí Duyên được các quốc gia trong thiên hạ tôn sùng, được vinh danh là vị cao tăng số một.
Hơn nữa đã tu luyện đến thân thể bán tiên, có thể trường sinh bất lão.
Nàng cũng muốn thử xem cái gì gọi là trường sinh bất lão?
Thiên Âm thấy Phượng Hồng Loan đồng ý thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó ông vung tay ra hiệu cho tiểu hòa thượng phía sau mình: “Mau gọi hai người đến đây nâng người đến phòng khách của viện ta.”
“Vâng, thư chủ trì!” Tiểu hòa thượng lập tức trả lời rồi chạy vào bên trong.
Thiên Âm bước lên xe giơ tay điểm vài phát lên cánh tay của Quân Tử Ngọc, cánh tay đang nắm chặt thành xe của hắn lập tức buông lỏng ra.
Ông vội vàng sờ tay vào ngực mình lấy ra một bình ngọc, sau đó đổ ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Quân Tử Ngọc.
Sau đó lại nhét tận ba viên vào miệng Lăng Thanh.
Phượng Hồng Loan nhìn thấy Thiên Âm có thể nhẹ nhàng khiến cánh tay của Quân Tử Ngọc buông ra thì lập tức nhíu mày, xem ra Thiên Âm đại sư quả thực có tài.
Danh xưng này không phải chỉ là danh hão.
Lập tức lại nghe thấy tiếng bước chân đang vội vã đi tới.
Tiểu hòa thượng đi phía trước, phía sau hắn đang có hai vị tăng nhân thân hình cao lớn đi theo.
Ba người nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Hai vị tăng nhân kia vừa nhìn thấy Phượng Hồng Loan thì hơi run sợ nhưng cũng nhanh chóng cung kính thi lễ với Thiên Âm đang ở trong xe: “Bái kiến trụ chì sư thúc!”
“Các ngươi mau lại đây nâng người này đến thiền viện phòng khách nơi ta ở!” Thiên Âm lập tức phân phó.
“Dạ vâng!” Hai người lập tức đi tới, mỗi người lần lượt ôm lấy Quân Tử Ngọc và Lăng Thanh đi về hướng viện chính.
Thiên Âm xuống xe, vẫn không quên cư xử đúng mực với Phượng Hồng Loan: “Tam tiểu thư, xin mời!”
Phượng Hồng Loan gật đầu nhìn thoáng qua xe ngựa rồi khoát tay với phu xe: “Ngươi về phủ trước thông báo với Đỗ tổng quản một tiếng rằng ta sẽ ở lại nơi này mấy ngày.”
“Rõ, thưa tiểu thư!” Phu xe lập tức trả lời rồi quay xe ngựa xuống núi.
Phượng Hồng Loan xoay người lại rồi cất bước về phía cửa chùa.
Thanh Lam Thanh Diệp lập tức cất bước đi theo sau.
Thiên Âm nhanh chân đi phía trước để dẫn đường.
Vừa đi ông vừa nói tiểu hòa thượng bên cạnh: “Ngươi đi mời sư tổ Trí Duyên đến thiền viện của ta, thông báo rằng có người bị thương cần cứu gấp, cực kỳ khó cứu chữa,Thiên Âm ta cũng khó lòng chữa trị, mời sư tổ đến tương trợ.”
“Dạ vâng!” Tiểu hòa thượng lập tức đáp lời, rồi chạy vòng về phía sau tiểu viện.
Thiên Âm không nói thêm gì nữa, chỉ cất bước đi tới, hàng lông mi trắng nhíu mặt, hiển nhiên đang bận suy tư cách để giải độc.
Phượng Hồng Loan đi theo phía sau Thiên Âm thì chậm rãi cất bước.
Vừa đi vừa quan sát cảnh bên trong ngôi chùa này.
Tường có màu vàng hơi ngả đỏ, cột chùa thì có màu than chì, còn có cả những cây cổ thụ lá xanh biếc cao rợp một vùng, dưới đất sạch sẽ không có bụi bẩn, so với kí ức bốn năm trước trong đầu nàng cũng không có chút thay đổi nào.
Chỉ một lúc bọn họ đã đi đến chủ viện.
Ở cửa có hai vị tăng nhân cúi người chắp tay chào Thiên Âm.
“Xin mời Tam tiểu thư!” Thiên Âm hơi nghiêng người.
“Mời đại sư!” Phượng Hồng Loan gật đầu.
Thiên Âm cũng không khách sáo, ông đi trước dẫn đường bước vào phòng khách.
Khi vừa vào cửa đã thấy căn phòng này cực kỳ sạch sẽ, không có chút vết bẩn nào.
Còn có cả gian trong gian ngoài.
Gian ngoài đang là nơi người mặc áo đen hộ vệ của Quân Tử Ngọc nằm.
Tình trạng của người này so với Quân Tử Ngọc còn nghiêm trọng hơn nhiều, từ trên xuống dưới đều đã biến đen, cả người dường như không còn chỗ nào lành lặn.
Cả giường hắn ta đang nằm đã bị máu đen nhuốm gần hết.
“Mau đi đun nước Thủy Đoan đi, để làm sạch người cho hai vị công tử này một chút, lại đem luôn hòm thuốc của ta đến đây!” Thiên Âm mới vừa bước vào cửa đã phân phó.
“Rõ thư chủ trì!” Hai vị tăng nhân canh giữ ở cửa lập tức lên tiếng đáp lời rồi vội đi thực hiện.
Thiên Âm lập tức đi tới kiểm tra mạch đập của Lăng Thanh, nét mặt già nua của ông lập tức nhăn lại.
Rồi quay người nói với Phượng Hồng Loan phía sau mình: “Vị thí chủ này bị thương quá nặng, lão nạp sợ là lần này cũng bất lực.”
“Chỉ cần cứu sống được Quân Tử Ngọc là được rồi.” Phượng Hồng Loan thản nhiên nói.
Nghe thấy nàng dám gọi thẳng tên của Hoàng Thượng, tay của Thiên Âm hơi khựng lại một chút, sau đó đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan: “A di đà phật! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chỉ cần có một tia hy vọng, lão nạp sẽ cố hết sức chữa trị.”
“Cố hết sức, nghe mệnh trời.
Đại sư không cứu được cũng không có việc gì.” Phượng Hồng Loan nói một cách bình tĩnh.
“Sự ngộ đạo của Tam tiểu thư thật sự rất cao!” Thiên Âm ngẩn người ra, lập tức lại chắp tay lại nhận xét.
Phượng Hồng Loan từ chối cho ý kiến.
Thiên Âm cũng không nói gì thêm nữa mà quay người đi vào gian trong.
Phượng Hồng Loan thản nhiên nhìn lướt qua Lăng Thanh đang nằm trên giường rồi bước theo Thiên Âm đi vào gian bên trong.
Gian phòng bên trong cũng rất rộng rãi, Quân Tử Ngọc đang nằm trên giường tình trạng so với Lăng Thanh đang nằm bên ngoài đỡ hơn một chút.
Thiên Âm đi đến trước giường giơ tay kiểm tra mạch đập cho Quân Tử Ngọc.
Hàng lông mày cũng không thể giãn ra nổi, ông trầm giọng lên tiếng: “Lão nạp cũng không thể kiểm tra ra đã trúng loại độc nào.
Loại độc này từ trước đến giờ lão nạp chưa từng thấy qua.
Cũng không dám cả gan ra tay nên hiện tại ta chỉ dám băng bó miệng vết thương trước, đợi lát nữa Trí Duyên sư thúc đến đây kiểm tra xem có phương pháp giải độc không.”
“Được!” Phượng Hồng Loan gật đầu.
Trong phút chốc lại có tiếng bước chân truyền tới, bước chân rất nặng nề, hiển nhiên là một bồn chứa đầy nước.
Thiên Âm lập tức bước ra ngoài bắt đầu bôi thuốc lên cho Lăng Thanh.
Phượng Hồng Loan cũng không quá để ý mà xoay người ngồi lên ghế.
Trên bàn đang đặt một quyển kinh Phật nên nàng tiện tay cầm lên.
Thanh Lam và Thanh Diệp lập tức nghiêm chỉnh đứng phía sau nàng, gương mặt đang lo lắng nhìn về phía Quân Tử Ngọc đang nằm trên giường.
Qua một hồi lâu, sau khi Thiên Âm đã băng bó xong xuôi cho hai người, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền đến, khác hẳn với tiếng bước chân của người mang nước tới ban nãy mà lần này tiếng bước chân cực kỳ trầm ổn, nhanh nhẹn như gió, chỉ cần nghe thôi đã biết nội lực cao thâm, sinh lực dồi dào.
Phượng Hồng Loan buông quyển sách trên tay xuống, quay đầu hướng ra bên ngoài xem xét.
Khi nàng nhìn qua cửa sổ thì thấy một vị lão tăng hơn trăm tuổi đang bước nhanh vào sân.
Phía sau ông ta ngoại trừ vị hòa thượng ban đầu thì còn có thêm một vị khác nữa.
“Sư thúc! Làm phiền ngài lại phải đến đây một chuyến.
Thật sự thân phận người này rất đặc thù, hơn nữa trúng một loại độc rất kì lạ, ta cũng khó lòng giải quyết.” Thiên Âm đi ra đón người nọ rồi lập tức thông báo.
“Một loại độc mà đến cả ngươi cũng khó lòng giải quyết, xem ra là một loại kì độc rồi.” Bước chân của Trí Duyên vẫn không ngừng mà đi vào bên trong.
“Dạ phải, xin mời sư thúc!” Thiên Âm nghiêng người làm lễ đi theo Trí Duyên vào trong.
Cũng chỉ là một lão hòa thượng mà thôi, không có gì đáng kinh ngạc cả.
Phượng Hồng Loan chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, nàng cũng đã mất hết hứng thú nên ngồi yên cúi đầu đọc quyển kinh Phật trong tay mình.
Ít ra thì quyển kinh Phật này còn khiến cho nàng có chút hứng thú.
Thanh Lam Thanh Diệp nhìn thoáng qua rồi nghĩ thầm người kia chính là Trí Duyên đại sư đấy, sao tiểu thư vẫn còn ngồi được nhỉ? Thế nhưng Phượng Hồng Loan bất động nên hai người cũng không dám động đậy.
Bên ngoài căn phòng đang không ngừng có âm thanh truyền tới, mặc dù Phượng Hồng Loan vẫn nhìn kinh thư trong tay thế nhưng một tiếng động nàng cũng nghe rất rõ ràng.
Nàng thầm nghĩ lão hòa thượng này quả thật danh bất hư truyền, chắc chắn năng lực rất cao.
Nàng còn đang nghĩ ngợi thì hai người đã vào đến đây.
Trí Duyên vừa vào cửa liếc mắt nhìn thấy Phượng Hồng Loan đang ngồi ở ghế cạnh cửa sổ tay cầm kinh Phật thì ông lập tức ngẩn ra.
Ngay sau đó thì ánh mắt hiện lên một tia sáng, bên trong đó còn lóe lên vẻ kích động khi nhìn thấy Phượng Hồng Loan, thân mình già nua của ông ta cũng theo đó mà run rẩy.
“Sư thúc?” Thiên Âm đứng phía sau cảm nhận được Trí Duyên có gì đó không bình thường, ông nhìn về phía Phượng Hồng Loan rồi lập tức gọi nhẹ.
Trí Duyên dường như không hề nghe thấy, dường như nội tâm của ông vẫn đang cực kỳ kích động.
Ông vẫn đang chăm chú nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, đương nhiên cũng đang nhìn thử gương mặt của vị đại sư số một được ba nước trong thiên hạ tôn sùng.
Cũng vị thế mà nàng có thể thấy được thần sắc gương mặt của ông ấy một cách rõ ràng.
Vẻ mặt có vẻ hơi bồi hồi, lại hơi mơ hồ.
Người này nhìn mặt của chính mình đã nhìn ra cái gì? Hay là ông ấy có quen biết nàng? Thử kiểm tra lại trí nhớ của mình, nàng cũng không nhớ rõ Phượng Hồng Loan rốt cuộc có quen biết Trí Duyên hay không? Chẳng nhẽ là có quen biết mẹ của nàng?
Gương mặt này của nàng cũng có vài phần tương tự với mẹ.
“Sư thúc?” Ánh mắt của Thiên Âm cũng hiện lên một ánh sáng kì lạ, lập tức nhẹ giọng nhắc nhở ông.
Trí Duyên gật đầu thể hiện rằng mình đã nghe được.
Ông nhìn Phượng Hồng Loan rồi chắp tay lại chào nàng: “A di đà phật! Nữ thí chủ hữu lễ!”
“Trí Duyên đại sư hữu lễ!” Phượng Hồng Loan nhẹ nhàng nhìn ông, rồi cũng nở ra một nụ cười thản nhiên nhìn Trí Duyên: “Vẻ mặt của đại sư như thế này là có quen biết ta sao?”
Trí Duyên dường như hơi ngẩn ra rồi lại nhìn gương mặt của Phượng Hồng Loan, sắc mặt kích động ban nãy của ông đã dần khôi phục lại như bình thường.
Ông lắc đầu nói: “Lão nạp có quen biết với một vị cố nhân có gương mặt tương tự với thí chủ.
Không biết quý tính của thí chủ là gì?”
Quả nhiên ông ấy có quen biết với mẹ nàng! Phượng Hồng Loan thản nhiên mở miệng: “Ta đứng hàng thứ ba trong phủ Thừa tướng, tên là Phượng Hồng Loan!”
“Phượng tam tiểu thư?” Trí Duyên ngẩn ra rồi nhìn Phượng Hồng Loan, ông lập tức chắp hai tay lại nghiêm túc nói: “A di đà phật! Lão nạp nên sớm đoán ra được người chính là Phượng tam tiểu thư!”.