Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 47


Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 47


“Phù.” Tiếng Vân Cẩm thét lên, chắp hai tay, dùng lực chỉ về hướng chân trời phía tây.
Trong phút chốc, một ánh sáng đỏ rực lao thẳng về phía chân trời, thiên nhãn của hắn xé toạc tầng tầng lớp lớp mây bao phủ, để lộ ra một khe hở.
Chỉ thấy ở đó, phượng tinh và ngôi sao sáng chói ở phía tây nối liền lại với nhau, bầu trời nổi bật, ánh sáng rực rỡ chiếu xa vạn dặm.
Vân Cẩm nhất thời ngẩn ra, lại ngưng tụ linh lực lần nữa.

Đột nhiên một cơn đau ngực truyền đến, linh lực cứ thế mà tiêu tan.
Đồng thời thiên nhãn đóng kín.

Che giấu thứ gì đó vô hình nóng bỏng.

Bầu trời khép lại trong chớp mắt, mây mù che lấp những ngôi sao hợp thành.
Vân Cẩm lảo đảo, một chân quỵ xuống quỳ trên đất, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

Nhan sắc thanh nhã tuyệt thế lại trắng bệch như giấy.
Yên lặng chăm chú nhìn vũng máu tươi trên đất, Vân Cẩm không nhúc nhích, săc mặt xanh trắng lẫn lộn, ngực đau đến khó tả.
Hồi lâu, sắc mặt như ngọc dần hồi phục, cơn đau từ ngực truyền tới cũng dần bình phục, người đang quỳ chậm rãi đứng dậy.

Vân Cẩm lấy ra một chiếc khăn lụa trắng, nhẹ nhàng lau đi máu tươi ở khóe miệng.

Phất ống tay áo một cái, tất cả máu tươi dính trên khăn lụa lẫn dưới đất đều biến mất, không nhìn ra chút dấu vết nào.
Sau đó, Vân Cẩm ngẩng đầu, nhìn chân trời phía tây, gương mặt như ngọc mơ hồ toát ra một ánh sáng u ám.
Xuyên thấu qua tầng mây, ánh sáng u ám kia phi thẳng lên tận trời.
Con ngươi mát lạnh trong veo trở nên u ám như mực.

Đôi môi mỏng cắt không còn một giọt máu khép hờ, tự nói với chính mình: “Dù sao đó cũng không phải là kết quả, không phải sao… Cho nên, cuối cùng kết quả như th ế nào… còn chưa chắc.”
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, từng câu từng chữ tiêu tan trong gió.
Cẩm bào trắng nâng lên một góc, mái tóc xanh ngọc khẽ tung bay trong gió.


Bóng người nhẹ nhàng, tao nhã như mây, trong sương mù như ẩn giấu một ám trầm, trong ám trầm ẩn giấu vẻ tàn khốc.
Một lúc sau, mây mù ám trầm tan hết, khôi phục lại phong thái tao nhã, Vân Cẩm nói vào trong không khí: “Vụ Ảnh.”
Tưởng chừng như tất cả nhưng chuyện vừa rồi chỉ là hư ảo, đến vô hình đi cũng mất hút.
“Thiếu chủ!” Chớp mắt, Vụ Ảnh đã xuất hiện, im hơi lặng tiếng đứng sau lưng Vân Cẩm.
“Phủ Thừa tướng có động tĩnh gì không? Hôm nay nàng ấy đến Phượng Hoàng lầu chứ?” Vân Cẩm không quay đầu lại.
Vụ Ảnh đương nhiên biết “nàng ấy” trong miệng Vân Cẩm là ai, lập tức cung kính trả lời: “Bẩm thiếu chủ, từ khi Thiếu chủ rời đi hôm qua, phủ Thừa tướng vẫn không có động tĩnh gì.

Canh năm, Phượng Thừa tướng đã vội vã chạy về phủ nhưng cũng không gặp Phượng Tam tiểu thư.

Phượng Tam tiểu thư ở lại Thanh tâm các, ngủ một mạch đến trưa, hôm nay mới xuất phủ.

Nhưng mà lại không đi đến Phượng Hoàng lầu mà lại tới Lão Thiết Tượng tiệm ở Nam thành.”
“Lão Thiết Tượng tiệm?” Vân Cẩm hơi nhíu mày.
“Vâng!” Vụ Ảnh khom người gật đầu.
“Vẫn chưa điều tra được quán trọ của Ngọc Ngân sao?” Ánh mắt thoáng qua một tia u ám, hỏi tiếp.
“Thuộc hạ vô dụng, vẫn chưa điều tra được quán trọ của thái tử Tây Lương.” Vụ Ảnh lập tức đáp.
Nghe vậy, đôi mắt phượng của Vân Cẩm hơi nheo lại, ánh đen trong mắt càng đậm hơn: “Quân Tử Ly có động tĩnh gì không?”
“Ly Vương phủ không có động tĩnh gì, Ly Vương cả ngày vẽ tranh trong thư phòng, không hề ra ngoài.”
“Ồ? Đang vẽ tranh sao?” Nét u ám trong mắt Vân Cẩm rút đi, chân mày hơi nhướn.
“Vâng.” Vụ Ảnh gật đầu.
Khóe miệng hắn nâng lên một nụ cười, ánh mắt Vân Cẩm hướng về Nam thành, âm thanh trầm thấp: “Đúng lúc ta cũng muốn đánh một thứ.

Đến Lão Thiết Tượng tiệm.”
Trên đường xuất phủ, phu xe nghe theo lời của Phượng Hồng Loan, vung roi quất ngựa, xe ngựa chuyển hướng đến Lão Thiết Tượng tiệm.
Không chỉ nước Đông Ly mà thậm chí trong thiên hạ của Tam quốc chí, ai ai cũng đều biết có một cửa tiệm nổi danh nhất của Lão Thiết Tượng.

Lão Thiết Tượng tiệm không chỉ đơn thuần là rèn sắt mà ở đó có thể làm bất kỳ món đồ nào, bất kể là vàng bạc hay chau báu, kể cả là gỗ đá đồ cổ, chỉ cần ngươi họa được hình dáng thì ông ta có thể làm ra.


Hơn nữa, tay nghề có một không hai trong thiên hạ, không ai xánh bằng.

Không những đứng đầu nước Đông Ly mà còn đứng đầu trong thiên hạ Tam Quốc Chí.
Cho nên, Phượng Hồng Loan nói muốn tới tiệm rèn tốt nhất trong kinh thành, vậy thì dĩ nhiên không còn nghi ngờ gì, chính là đến Lão Thiết Tượng tiệm.
Lúc này cũng tới buổi trưa, xe ngựa di chuyển trên đường phố quanh phủ Thừa tướng, bắt đầu tiến vào khu vực sầm uất nhất.
Trên phố rộn ràng người qua lại, tiếng rao hàng xuyên thủng vào qua lớp rèm dày, truyền vào bên trong xe không dứt.
Trong xe, Phượng Hồng Loan cầm một cuốn sách bàn về dã sử, chuyện li kì hiếm thấy của các nước trong thiên hạ.

Nhưng trong lúc nhất thời, tai lại bị thu hút bởi những âm thanh hỗn độn bên ngoài.
Thanh Lam và Thanh Diệp cũng không dám quấy rầy nàng, mà là ngoan ngoãn ngồi một bên.
Ngựa xe chạy được một lúc, Thanh Lam quả thực không nhịn được nữa, nhìn Phượng Hồng Loan nhẹ giọng nói: “Tiểu thư…”
“Hử?” Phượng Hồng Loan nhẹ nhàng đáp, bày tỏ muốn nghe.
Thanh Lam thấy Phượng Hồng Loan lên tiếng đáp lại, lập tức mở miệng nói: “Tiểu thư, lò rèn tốt nhất chính là Lão Thiết Tượng tiệm.

Hôm nay đã quá giờ trưa rồi, e rằng Lão Thiết Tượng tiệm đã sớm đóng cửa rồi.”
“Hả?” Phượng Hồng Loan ngước mắt nhìn Thanh Lam, mới qua giờ trưa đã đóng cửa rồi sao?
“Tiểu thư, nghe nói Lão Thiết Tượng tiệm có một quy tắc, chính là mỗi ngày chỉ tiếp ba vị khách, chỉ làm ba kiểu đồ.

Hơn mười năm qua, kể từ khi Lão Thiết Tượng buôn bán, mỗi ngày đều có vô số người đến xếp hàng túc trực từ đêm.

Canh ba, canh năm mới đi đều chậm trễ.

Hôm nay, giờ này chúng ta mới đi, người ta đã sớm đóng cửa rồi.” Thanh Diệp lập tức chen lời, nhẹ giọng giải thích.
“Vậy…” Phượng Hồng Loan ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, bắt đầu tìm kiếm trí nhớ liên quan đến Lão Thiết Tượng trong đầu.

Nhất thời cau mày.

“Tiểu thư, nếu không thì, hôm nay nô tì và Thanh Diệp đến đó xếp hàng.

Nhất định sẽ đem món đồ mà tiểu thư muốn đánh về.” Thanh Lam nhìn Phượng Hồng Loan cau mày, lập tức đề nghị.
“Không phải nói chỉ cần có thể trả lời một vấn đề của ông ta có thể phá lệ cho đánh thêm một món đồ, không thu thêm ngân lượng sao?” Vừa rồi, Phượng Hồng Loan cũng chỉ nói muốn đến tiệm rèn tốt nhất, cũng không nghĩ đến cái chữ “nhất” này.

Bây giờ lục lại trí nhớ, chậm rãi mở miệng.
“Tiểu thư, mặc dù nói vậy nhưng trong kinh thành này mấy năm qua, chưa ai có thể giải đáp được vấn đề của Lão Thiết Tượng đặt ra.

Lúc mới đầu cũng có rất nhiều người đến giải đề nhưng cũng bỏ về không công.

Từ trước tới nay, đã qua hơn mười năm rồi vẫn chưa có ai giải được đề, vẫn theo như quy tắc đến xếp hàng.” Thanh Lam lập tức nói.
Thanh Diệp cũng gật đầu liên tục: “Là như vậy đó tiểu thư!”
Hai người từ nhỏ đã được Đỗ Hải nhặt về nuôi, huấn luyện đặc biệt.

Đương nhiên từ nhỏ đã được học võ công, không phải những nha hoàn khác có thể so sánh được.
“Vậy hôm nay chúng ta sẽ đến phá vỡ quy tắc của ông ta.” Phượng Hồng Loan nghe những lời giải thích này xong lại càng hứng thú thêm hai phần.

Nàng muốn xem xem rốt cuộc có vấn đề gì có thể làm khó được nàng.
Nói xong lại tiếp tục đọc sách trên tay.
Hai người Thanh Lam, Thanh Diệp trợn mắt nhìn Phượng Hồng Loan.

Chỉ thấy dường như nàng nghĩ đến chuyện gì đó, khóe miệng hơi cong lên, đương nhiên là tâm trạng vui vẻ.

Một thân áo lam thanh tao như nước, mắt ngọc mày ngài, xán lạn rực rỡ, dường như trên người nàng ẩn chứa vô số năng lượng.

Đáy lòng bỗng nhiên trào dâng ý tưởng như vậy, thế gian không có chuyện gì có thể làm khó được tiểu thư.
Ngay lập tức, hai người cũng không nói nữa, kinh ngạc nhìn Phượng Hồng Loan.

Đây chính là người mà từ nay về sau các nàng muốn đi theo.

Trên người tiểu thư, các nàng thấy được bản thân mình thật hèn mọn.
Cùng với sự hèn mọn thì đáy lòng cũng trào dâng cảm giác kiêu ngạo.


Chủ tử nhưu vậy, đáy lòng các nàng cũng thần phục.
Trong buồng xe lại yên tĩnh trở lại.

Tiếng hàng rong bên ngoài xen lẫn cùng tiếng đầu ngón tay lật trang sách trong xe, vừa yên tĩnh lại vừa náo nhiệt, đúng là hài hòa một cách thản nhiên, khiến cho tâm trạng cũng vui lên.
Khoảng sau nửa giờ, xe ngựa đi qua khu phố náo nhiệt, tiếng ồn ào cũng dần dần nhỏ lại.
Qua một chun trà, phu xe kéo dây cương, xe ngựa dừng lại: “Tiểu thư, đến chỗ Lão Thiết Tượng rồi.”
“Ừ.” Phượng Hồng Loan vẫn đọc cuốn sách trên tay, hời hợt đáp.
Thanh Lam và Thanh Diệp lập tức đưa tay kéo rèm cửa, chỉ thấy xe ngựa dừng lại ở một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Con hẻm rất nhỏ và hẹp, chỉ có hai con đường một bắc một nam là có thể đi được.

Trước mặt chính là một gian hàng nhỏ, cửa tiệm có vẻ khá cũ nát, có thể nói là tạm bợ, cũng không khác một gian nhà lá là mấy.
Nếu như không phải phía trên có một bảng hiệu rất lớn, đề bốn chữ “Lão Thiết Tượng tiệm” thiếp vàng, hai người Thanh Lam, Thanh Diệp cũng nghi ngờ phu xe đi nhầm chỗ.
Lão Thiết Tượng tiệm nổi danh nhất trong Tam quốc chí lại là một gian nhà lá?
“Đây… Đây chính là Lão Thiết Tượng tiệm sao?” Thanh Lam, Thanh Diệp trợn mắt há hốc mồm gian nhà lá, quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan.
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, vén rem nhìn theo hướng Thanh Lam, Thanh Diệp.
Không ngờ rằng Lão Thiết Tượng tiệm trong thiên hạ lại chính là một gian nhà lá như vậy.
Nếu như không phải mua danh trục lợi thì chính là một cao nhân không màng thế tục.

Đương nhiên, tiếng tăm của Lão Thiết Tượng tiệm này vang khắp Tam quốc, hiển nhiên là vế sau.
Nét mặt Phượng Hồng Loan nhàn nhạt nhìn bảng hiệu đề bốn chữ lớn “Lão Thiết Tượng tiệm”, sau đó ánh mắt liếc qua xung quanh, cuối cùng dừng lại trước một tiệm phía sau nối liền với bức tường cao và mảnh sân nhỏ.

Con ngươi mát mẻ thoáng qua một tia thú vị, lãnh đạm nói: “E rằng cả dọc được này đều là đất của ông ta, đừng để vẻ bề ngoài che mắt.”
Thanh Lam, Thanh Diệp nhất thời ngẩn ra, nhìn Phượng Hồng Loan: “Đến gõ cửa đi.” Phượng Hồng Loan buông rèm, phân phó.
“Vâng, tiểu thư.” Hai người Thanh Lam, Thanh Diệp người lập tức nhảy xuống xe, đi tới.
Tuy bên ngoài tiệm Lão Thiết Tượng trông đổ nát nhưng cổng lại lạ là một chiếc cổng sắt được chế tạo từ sắt thượng hạng.
Thanh Lam tiến lên, tay nắm vào vòng cửa, gõ mấy tiếng vang “cộc cộc cộc”, vừa hô to: “Có ai không? Mời ra ngoài, tiểu thư nhà ta muốn đánh sắt.”
Gõ cửa nửa ngày trời, bên trong cũng không có động tĩnh gì.

Bốn phía xung quanh cũng không có bất kì tiếng động nào, Thanh Lam buông tay, quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan: “Tiểu thư, hình như không có người.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.