Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 40
“Trương bổ đầu, Lý bổ đầu, lâu ngày không gặp!” Phượng Hồng Loan thản nhiên mỉm cười chào hỏi với hai người bọn họ.
“Tam… tam tiểu thư ngài…” Trương bổ đầu và Lý bổ đầu lập tức ngỡ ngàng nhìn Phượng Hồng Loan, ấp úng không dám tin rằng một người như nàng lại có thể xuất hiện ở Vọng Nguyệt Lâu.
“Loan Nhi, xem ra Trương bổ đầu và Lý bổ đầu không nhận ra nàng rồi.” Vân Cẩm nhìn Trương bổ đầu và Lý bổ đầu rồi cười nói.
“Vân… Vân công tử…” Trương bổ đầu và Lý bổ đầu nằm mơ cũng không muốn đụng phải Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan ở nơi này.
Nhất thời hắn trở nên lắp bắp nhìn hai người.
“Trương bổ đầu và Lý bổ đầu quý nhân còn bận nhiều việc, không nhận ra chúng ta là điều bình thường thôi.” Phượng Hồng Loan khó có được một lần tiếp lời Vân Cẩm.
Sắc mặt Trương bổ đầu và Lý bổ đầu lập tức trắng toát, hai người bọn họ vội vàng sợ hãi tiến lên hai bước khom người với hai bọn họ: “Tiểu nhân diện kiến Vân công tử, diện kiến Tam tiểu thư!”
“Không dám!” Phượng Hồng Loan thản nhiên nở một nụ cười, đôi mắt xinh đẹp lướt qua hai người: “Vọng Nguyệt Lâu ôn nhu hương, đúng là khiến người ta mê luyến không biết lối về.
Nếu Trương bổ đầu và Lý bổ đầu đã đến đây thì nhất định phải tận hứng rồi hẵng về.”
“Tam… Tam tiểu thư, bọn ta đến không phải để…” Mặt Trương bổ đầu và Lý bổ đầu lập tức đỏ lên vội vàng lắc đầu: “Do bọn ta nghe được có người báo quan rằng có người quấy rối ở Vọng Nguyệt Lâu nên bọn ta mới đến…”
“Có người quấy rối?” Phượng Hồng Loan lập tức ngẩn ra, sau đó nhìn về phía hai người vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu với hai người bọn họ: “Ồ! Thì ra là do ta hiểu nhầm hai vị đại ca.
Nghĩ cũng thật là, hai vị đại ca là người chính trực như thế, đương nhiên là khinh thường đến mấy nơi như thế này.”
“Dạ, dạ, Tam tiểu thư nói rất đúng…” Hai người liên tục gật đầu, chỉ hận không thể dập đầu mình xuống tận đất để chứng minh sự trong sạch của chính mình.
“Vậy hai vị đại ca mau làm việc đi! Dưới chân thiên tử, lại còn giữa ban ngày ban mặt, nếu đã có người quấy rối thì lập tức phải đem ra xử lý.” Phượng Hồng Loan gật đầu nói ngay lập tức.
Vân Cẩm nhất thời không biết nói gì chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời.
Cô gái này… quả nhiên lòng dạ vẫn độc ác như vậy.
Thanh Lam và Thanh Diệp nhìn tiểu thư với vẻ mặt không dám tin.
Không nhẽ tiểu thư… tiểu thư muốn các vị quan sai này bắt các nàng về quan phủ?
Khanh Nương nhìn Phượng Hồng Loan cùng với hai vị quan sai đang đứng trước mặt nàng nhưng đầy vẻ kinh sợ.
Lại nhìn sang Vân Cẩm đang đứng một bên nhìn trời không nói tiếng nào, khuôn mặt nàng ta đột nhiên lúc hồng lúc trắng.
“Dạ, dạ, Tam tiểu thư nói rất đúng, bọn ta nhất định sẽ khiến người quấy rối phải chịu trừng phạt thích đáng.” Trương bổ đầu lập tức cúi đầu khom lưng, sau khi hắn đứng thẳng dậy mới thử nhìn về phía Phượng Hồng Loan: “Nếu Tam tiểu thư đã ở nơi này liệu có thấy được người tới quấy rối?”
“Ta và Vân công tử vẫn luôn ở trên lầu.
Trái lại tỳ nữ của ta cùng với Khanh Nương đây cũng có giao lưu một chút.
Còn lại thì không nhìn thấy ai tới quấy rối hết.
Không phải Khanh Nương đang đứng ở đây sao? Hai vị đại ca có thể hỏi thử nàng xem.” Phượng Hồng Loan lắc đầu cười cười, giơ tay chỉ về phía Khanh Nương.
Vẻ mặt Khanh Nương lập tức cắt không còn giọt máu, đôi mắt nàng nhìn về phía Phượng Hồng Loan.
Giao lưu?
Vân Cẩm ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt, giao lưu? Nàng còn thật sự dám nói ta.
Hôm nay Vọng Nguyệt Lâu tổn thất vạn lượng hoàng kim cũng không phải nói quá.
Vẻ mặt Phượng Hồng Loan cực kỳ bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên, khóe miệng mỉm cười, từng cử động đều thanh cao tao nhã khiến người ta không hoài nghi lời của nàng một chút nào.
Thanh Lam Thanh Diệp mở to hai mắt nhìn tiểu thư nhà mình.
Dùng từ trợn mắt há miệng cũng chưa đủ để hình dung vẻ mặt hai người lúc này.
Nghe vậy, Trương bổ đầu và Lý bổ đầu cũng bắt đầu cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy.
Thế nhưng bọn họ vẫn quay đầu nhìn Khanh Nương, sống lưng nhất thời thẳng được thêm vài phần: “Ngươi chính là tú bà của Vọng Nguyệt Lâu?”
“Đúng vậy! Là ta.”Khanh Nương rũ mắt cất tiếng trả lời.
“Chính là ngươi cho người đến báo quan nói nơi này có người quấy rối?” Trương bổ đầu nhìn Khanh Nương, vẻ mặt nghiêm túc hỏi han.
“Ta chưa từng cho người đi báo quan!” Khóe mắt Khanh Nương nhìn khẽ về phía Vân Cẩm, mắt thấy Vân Cẩm đang nhìn thẳng lên trời không có vẻ gì muốn đưa ra chỉ thị thì trong lòng nàng thở dài lắc đầu ngay lập tức.
“Hả?” Trương bổ đầu và Lý bổ đầu lập tức ngẩn ra nhìn Khanh Nương: “Không phải ngươi cho người đi báo quan sao? Thế nơi này… nơi này làm sao lại biến thành khung cảnh… như vậy?”
“Là do ta và hai vị cô nương đây đánh cược giao lưu một lúc thì trở nên như thế này.” Khanh Nương liếc nhìn mọi thứ xung quanh nhìn nỗi đau trong lòng xuống chậm rãi nói.
“Vậy… vậy… nói cách khác vậy là không có ai quấy rối?” Trương bổ đầu và Lý bổ đầu nghi ngờ nhìn Khanh Nương.
Nhìn tình trạng như thế này càng giống như bọn cướp vào cướp bóc thì đúng hơn.
Những đồ quý giá như này bị hỏng một thứ cũng đã đủ đau lòng, huống chi là thảm trạng khủng khiếp như ở nơi này.
Càng đừng nói đến giao lưu hay không giao lưu.
Nếu thật sự chỉ là giao lưu thì cũng làm hơi quá trớn rồi đấy.
Hơn nữa ai cũng đều biết, trước nay không có ai dám làm loạn ở trong Vọng Nguyệt Lâu.
Tú bà của Vọng Nguyệt Lâu bảo vệ nơi này còn cẩn thận gấp ngàn lần so với bảo vệ gương mặt của chính mình.
Hơn nữa bối cảnh phía sau của Vọng Nguyệt Lâu cực lớn, nghe đồn rằng còn có Hoàng Thượng thường xuyên để ý tới.
Những điều này đều là những điều mà mọi người đều hiểu nhưng không nói ra.
Chính vì vậy trước nay chưa từng có kẻ ngốc nào dám tới Vọng Nguyệt Lâu gây sự.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là giao lưu vui đùa thôi? Trương bổ đầu và Lý bổ đầu nhìn Khanh Nương, rồi lại quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan và Vân Cẩm.
Nhìn thấy hai người đang nắm tay đứng chung một chỗ, một người tuấn mỹ vô song, một người trong trẻo mà lạnh lùng, thật sự là một cặp đôi thần tiên.
Khuôn mặt hai người đột nhiên ngây ra, ngưỡng mộ ngập tràn.
“Đúng vậy, không có ai quấy rối hết!” Khanh Nương lập tức trả lời một cách khẳng định.
Nàng ta dừng một chút rồi nói: “Có lẽ do nơi này phát ra động tĩnh khá lớn nên có người hiểu nhầm là bị quấy rầy vì vậy mới đi báo quan.
Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
Nói xong câu này, ánh nhìn của Khanh Nương hơi lay động nhìn lướt qua một lượt nhưng gia nô cùng với cô nương ở nơi này, còn có nhóm các vị khách đang ở đây.
Thứ nàng nhìn thấy lúc này đó là mỗi người đều đang si mê nhìn Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan thì lập tức thở dài.
“Nếu đã là hiểu lầm thì Trương bổ đầu và Lý bổ đầu mau dẫn người quay về đi! Người ta còn phải kinh doanh nữa.” Phượng Hồng Loan mở miệng cực kỳ đúng lúc.
“Dạ, dạ, Tam tiểu thư nói rất đúng.” Trương bổ đầu và Lý bổ đầu nhất thời bừng tỉnh.
Gương mặt hai người có chút bối rối, vội vàng khom người cúi chào Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan: “Vậy bọn tiểu nhân xin phép trở về.”
“Tạm biệt hai vị đại ca nhé!” Phượng Hồng Loan nở một nụ cười nhàn nhạt gật đầu.
Vân Cẩm cuối cùng cũng đã thu hồi ánh mắt của mình về, thản nhiên liếc nhìn Trương bổ đầu và Lý bổ đầu rồi cười nói một cách ôn hòa: “Đương kim hoàng thượng anh minh, những người tài chính trực như Trương bổ đầu và Lý bổ đầu đúng là rường cột của quốc gia.
Chắc chắn sẽ có một ngày được cất nhắc lên như diều gặp gió.”
Nghe vậy Trương bổ đầu và Lý bổ đầu lập tức vui vẻ, thiên hạ này ai không viết Vân công tử có giao hảo với hoàng tộc mỗi nước, là khách quý của hoàng tộc.
Có được lời này của Vân Cẩm, tiền đồ của bọn họ đương nhiên sẽ tươi sáng hơn hẳn.
“Bọn tiểu nhân nhất thời sợ hãi, đa tạ sự khích lệ của công tử.
Bọn ta nhất định sẽ không phụ thánh ân…” Trương bổ đầu và Lý bổ đầu lập tức quỳ xuống bái tạ trong hoảng sợ.
“Ha ha, tạm biệt Trương bổ đầu và Lý bổ đầu!” Vân Cẩm cười khẽ.
“Vân công tử, Tam tiểu thư… Bọn tiểu nhân không dám quấy rầy nữa, xin được cáo lui!”
Trương bổ đầu và Lý bổ đầu lập tức đứng dậy vung tay ra hiệu cho mấy người đằng sau trong chớp mắt đã rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu.
Nhìn thấy Trương bổ đầu và Lý bổ đầu dẫn người biến mất khỏi Vọng Nguyệt Lâu.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan từ đầu đến cuối đều chỉ lộ ra một nụ cười rất thản nhiên.
Hai người kia hiểu được cách nghe gió đoán mưa, quan sát sắc mặt, lại giỏi xoay sở.
Vân Cẩm nói cũng không sai, tương lai sẽ có tiền đồ vô lượng.
Bởi vì thế giới này thích hợp cho những người như vậy sinh tồn.
Nếu cứ đơ ra như khúc gỗ chắc chắn sẽ bị loại trừ.
“Loan Nhi, chúng ta cũng hồi phủ đi!” Vân Cẩm quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan cười lên tiếng.
Phượng Hồng Loan thu hồi ánh mắt nhìn về phía Vân Cẩm.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt Vân Cẩm tràn đầy ý cười.
Phượng Hồng Loan hơi nhíu mày rồi cũng gật đầu.
Vân Cẩm cười cười kéo tay Phượng Hồng Loan đi về phía cửa.
Phượng Hồng Loan cũng nâng bước theo sau.
Đến khi đi đến bên cạnh Khanh Nương thì hơi dừng một chút nói nhỏ: “Những tổn thất hôm nay của Vọng Nguyệt Lâu, ngươi cứ thống kê hết lại rồi gửi đến phủ Thừa tướng cho ta, ta sẽ bồi thường đầy đủ cho ngươi.
Khanh Nương nhất thời ngẩn ra, không dám tin ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan.
Nói xong câu này, bước chân của Phượng Hồng Loan không dừng nữa, nàng lạnh lùng nói với Thanh Lam Thanh Diệp đang đứng ngây ra đấy: “Thanh Lam, Thanh Diệp! Còn không mau đi theo!”
“Rõ! Tiểu thư!” Thanh Lam và Thanh Diệp lập tức bừng tỉnh vội vàng theo sau Phượng Hồng Loan cùng với Vân Cẩm.
Một hàng mấy người nhanh chóng ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu.
Trước cửa Vọng Nguyệt Lâu, những người đang vây xem đều nhường ra một con đường để bọn họ đi qua.
Những người bên trong Vọng Nguyệt Lâu vẫn đang nhìn theo Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan đang rời đi.
Ánh mắt say mê của bọn họ vẫn thật lâu không thể thu hồi.
Một lát sau có hơn mười cô nương xinh đẹp tuyệt sắc tay xách bọc đồ chậm rãi đi xuống dưới.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Khanh Nương thu hồi tầm mắt, nhìn về phía các cô nương đang đi từ trên lầu xuống, trước mặt nàng ta chính là Mười hai đóa kim hoa của Vọng Nguyệt Lâu, chiêu bài của Vọng Nguyệt Lâu.
Trong lòng nàng ta nhất thời có một loại dự cảm không lành.
“Bẩm ma ma, công tử đã tặng bọn ta cho Tam tiểu thư của phủ Thừa tướng.
Chúng ta phải đến phủ Thừa tướng bây giờ.” Một vị cô nương đứng trước trả lời.
Vẻ mặt cực kì bi thương, nhưng vừa nghĩ đến Vân Cẩm cũng đến phủ Thừa tướng thì tinh thần cũng phấn chấn được vài phần.
“Cái gì?” Nghe vậy, sắc mặt Khanh Nương lập tức thay đổi: “Các ngươi vừa nói là công… Vân công tử đưa các ngươi tới phủ Thừa tướng?”
“Phải, ma ma, chẳng những là chúng ta mà công tử cũng muốn ở rể phủ Thừa tướng?”
“Ở rể?” Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Khanh Nương lại trắng thêm vài phần.
Đôi mắt nàng ta trừng lớn không dám tin bước thêm hai bước túm lấy cánh tay của cô nương vừa nói với vẻ mặt kích động: “Ngươi vừa nói cái gì? Công tử phải ở rể phủ Thừa tướng?”
Giọng của nàng nói rất lớn, lại cực kỳ kích động.
Nhất thời trong ngoài Vọng Nguyệt Lâu đều thốt lên từng tiếng hô hào.
Công tử Vân Cẩm, thiên hạ đệ nhất công tử lại phải ở rể phủ Thừa tướng? Bọn họ không nghe nhầm chứ! Ai ai cũng không dám tin nhìn về phía cô nương mới nói.
“Ma ma, công tử đúng là nói như vậy.” Nàng ta lập tức hoảng sợ gật đầu, dường như là bị Khanh Nương dọa cho sợ hãi nên chỉ cảm cẩn thận nhẹ giọng nói.
“Làm sao có thể? Công tử làm sao có thể ở… ở rể phủ Thừa tướng được?” Khanh Nương dời ánh mắt nhìn về phía những người đang đứng phía sau mình.
Vẻ mặt của bọn họ đều thương tâm đồng loạt gật đầu khẳng định: “Ma ma, chúng ta là được tận mắt nhìn, tận tai nghe công tử nói phải đến ở rể phủ Thừa tướng.
Trở thành vị hôn phu của Phượng tam tiểu thư, còn nói đợi chừng nào tướng gia quay về sẽ đến xin cưới…”.