Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 35
Hai ánh mắt va chạm với nhau dường như dựng lên một bức vách ngăn ở giữa, vạn vật trên thế gian đóng băng.
Phượng Hồng Loan chợt nhíu mày, ánh mắt đột nhiên lạnh như băng, mặt mày dường như bao phủ một lớp sương giá, quanh người như có kiếm sắc dựng thẳng.
Nàng ghét tất cả những ai có thể nhìn thấu nàng.
Người đàn ông ngẩn ra thêm lần nữa, kinh ngạc trước sát khí Phượng Hồng Loan bộc phát ra trong nháy mắt, nhìn ánh mắt băng giá của Phượng Hồng Loan, người xung quanh vẫn không hề hay biết, ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Hắn không khỏi chầm chậm lắc đầu, không nhịn được bật cười.
Dường như nghe thấy tiếng cười trầm bổng của người đàn ông, Phượng Hồng Loan ngẩn ra, mặc dù không nhìn thấy dung mạo của hắn nhưng nhìn đôi bàn tay cầm chén bạch ngọc hơi rung rung, nàng rất chắc chắn hắn đang cười.
Cặp mày thanh tú chau lại, ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lùng thêm đôi chút.
Người đàn ông chẳng buồn để ý ánh mắt lạnh lùng của Phượng Hồng Loan, chợt cầm chén bạch ngọc, thong thả nâng chén với nàng, đưa tay lên, nhấp một chút rượu trong chén.
“Phật” một tiếng, Phượng Hồng Loan lạnh mặt bỏ rèm che xuống.
“Ha ha…” Người đàn ông nhìn rèm che buông kín, khẽ nở nụ cười, dường như rất vui vẻ.
“Chủ tử, ngài…!ngài cười rồi sao?” Một thiếu niên tuấn tú ăn mặc như tiểu thư đồng đứng đằng sau lưng nghe thấy tiếng cười, lập tức tiến lên hai bước, không dám tin nhìn nụ cười nở trên mặt người đàn ông, đó là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, đã nhiều năm lắm rồi không thấy chủ tử cười như vậy.
“Ừm!” Người đàn ông gật đầu, thôi cười, hơi ngẩng mặt lên, uống cạn rượu trong chén, trầm bổng cất tiếng: “Lưu Nguyệt!”
“Chủ tử!” Còn chưa nói dứt tiếng, một bóng đen đáp xuống sau lưng người đàn ông, lạnh lùng đáp lại.
“Đi điều tra xem người ở trong xe ngựa vừa đi qua là ai? Bao gồm tất cả mọi thứ về nàng.” Người đàn ông chậm rãi nói.
“Vâng!” Lưu Nguyệt lập tức vâng dạ, biến mất trong chớp mắt như lúc hắn ta xuất hiện, không tạo ra chút tiếng động nào.
“Chủ tử, ngài…!ngài muốn điều tra ai?” Tiểu thư đồng đứng sau lưng ngơ ngác nhìn người đàn ông.
Người đàn ông vuốt ve chiếc chén bạch ngọc, xoay nó giữa những ngón tay, rượu còn sót lại trong chén vẩy vào ngón tay trắng trẻo của hắn, khiến ngón tay sáng bóng trong suốt như minh châu được gột rửa.
Người đàn ông nhìn vết rượu trên ngón tay, dung mạo như sương như tuyết mỉm cười, giọng dịu dàng: “Một người phụ nữ!”
“Một người phụ nữ?” Tiểu thư đồng mở to mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông, vẻ mặt tỏ rõ sự khó tin.
Chủ tử bắt đầu quan tâm tới phụ nữ từ khi nào vậy?
“Ừm! Một người phụ nữ!” Người đàn ông bỏ chiếc chén bạch ngọc đang cầm xuống, mỉm cười gật đầu, đáp đầy chắc chắn.
“Đó…!Đó là…!Đó…” Tiểu thư đồng ấp úng nhìn nụ cười trên gương mặt người đàn ông, dường như kinh ngạc đến ngu người, muốn nói gì đó nhưng mất một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Người đàn ông nhìn tiểu thư đồng, mỉm cười, đứng chắp tay sau lưng trước cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, con đường đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt ồn ào vừa rồi nhưng hắn không còn hứng thú xem tiếp nữa.
Chiếc xe ngựa kvà người con gái kia đi qua dường như đã mang đi hết toàn bộ ánh sáng rực rỡ trên con đường này.
Dường như có phần lưu luyến cảm giác vừa rồi, người đàn ông không xoay người lại, cứ thế đứng nhìn đoạn đường Phượng Hồng Loan đi qua ban nãy, nghĩ tới vẻ mặt của người con gái đó, khóe môi mỏng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tiểu thư đồng đứng sau lưng người đàn ông, ngoan ngoãn không làm phiền chủ, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không, chẳng qua tò mò không biết người phụ nữ như thế nào mà lại khiến chủ tử quan tâm như vậy.
Gian phòng yên lặng không hề có bất kỳ tiếng động nào, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua, rèm châu thúy ngọc va vào nhau kêu lách cách rất dễ nghe.
Một lát sau, bóng đen rời đi quay trở lại, Lưu Nguyệt khom lưng đứng đằng sau người đàn ông: “Chủ tử!”
“Đã điều tra ra rồi à?” Người đàn ông không xoay người lại, nhẹ nhàng mở miệng.
“Vâng!” Giọng nói lạnh nhạt của Lưu Nguyệt có phần cứng đờ.
“Nàng là ai?” Người đàn ông cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ so với bình thường của Lưu Nguyệt, hắn hơi chau mày.
“Nàng là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, Phượng Hồng Loan.” Lưu Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn bóng lưng người đàn ông một cái, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng vẫn cứng đờ như cũ: “Người phụ nữ bị Ly vương ruồng bỏ trước khi cưới.”
“Ồ?” Người đàn ông ngẩn ra, quay ngoắt lại.
“Dạ! Thuộc hạ dám cam đoan đúng là như vậy!” Lưu Nguyệt đáp cứng đờ.
“Phượng Hồng Loan…” Người đàn ông thì thầm, giọng trầm và khẽ.
Chỉ chốc lát sau, hắn chầm chậm ngẩng đầu lên, dung mạo như sương như tuyết nở nụ cười: “Quả nhiên lời đồn chẳng đáng tin!”
“Chủ tử?” Lưu Nguyệt nhíu mày.
Không ngờ chủ tử lại sai hắn ta đi điều tra một người phụ nữ có tiếng xấu như vậy, đúng là vũ nhục hắn ta.
“Lưu Nguyệt, thiên hạ rộng lớn, phần đa là những người tài ba có trí tuệ, không thể xem những lời đồn bên tai là thât, tuyệt đối không được ngông cuồng, lỗ mãng.” Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt căm ghét của Lưu Nguyệt thì hơi nhíu mày, nhẹ nhàng lên tiếng.
Giọng nói trầm ấm có sức lôi cuốn kỳ lạ khiến người ta phải khuất phục.
Sắc mặt Lưu Nguyệt lập tức trắng bệch, hắn ta quỳ ngay xuống đất thỉnh tội, không còn thấy chút thái độ xem thường, chán ghét nào như vừa rồi nữa: “Vâng, chủ tử! Thuộc hạ biết sai rồi! Sẽ không tái phạm!”
“Ừm! Đứng lên đi!” Người đàn ông gật đầu.
Lưu Nguyệt đứng lên, khom người đưa tài liệu điều tra ra được cho người đàn ông: “Chủ tử, đây là tài liệu điều tra ra được có liên quan tới Phượng tam tiểu thư!”
“Ừm!” Người đàn ông gật đầu, nhận lấy nỏ, lướt nhanh qua các trang, nụ cười nhẹ nhàng nở trên khuôn mặt ôn hòa suốt từ đầu tới cuối nhưng tiểu đồng đứng kế bên và Lưu Nguyệt lại cảm nhận được hơi lạnh tràn ra quanh người chủ tử.
Chốt lát sau, hơi lạnh rút dần, cánh môi người đàn ông dần nở nụ cười.
Tiểu đồng và Lưu Nguyệt chứng kiến một loạt cảm xúc thay đổi trên gương mặt như sương như tuyết kia, không khỏi kinh dị không tin nổi nhìn hắn.
Chỉ là một người con gái mới thấy mặt một lần thôi mà, vậy mà lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy với chủ tử dù buồn hay vui cũng không thể hiện ra?
Gian phòng chỉ còn tiếng lật trang giấy sột soạt.
Tiểu đồng và Lưu Nguyệt nhìn nhau, không dám làm phiền.
Sau một lúc lâu, người đàn ông xem hết đến trang cuối cùng, chầm chậm ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn cường nhẹ nhàng như trước: “Không ngờ hai ngày nay Đông Ly lại đắc sắc như vậy, tiếc là chúng ta tới chậm hai ngày nên bỏ lỡ mất.”
Tiểu đồng và Lưu Nguyệt không nói gì, nhìn người đàn ông.
“Cũng không sao, tiếp theo chắc hẳn vẫn còn nhiều tiết mục đặc sắc hơn, chuyến đi tới Đông Ly năm nay đúng là không tồi.” Người đàn ông cười nói.
Mặt mày hờ hững, trắng như ngọc.
Chỉ một nụ cười đã lu mờ toàn bộ đồ đạc trong gian phòng xa hoa.
“Chủ tử…” Tiểu đồng ngơ ngác nhìn người đàn ông, thầm nghĩ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dường như hắn đã cười nhiều lần.
Lưu Nguyệt kinh ngạc nhìn người đàn ông, hắn ta đi theo bên cạnh chủ tử đã nhiều năm nhưng trước nay chưa từng thấy chủ tử cười như vậy bao giờ.
“Có điều tra được xem hiện tại nàng đang đi đâu không?” Người đàn ông nhìn Lưu Nguyệt, mở miệng lần nữa.
Lưu Nguyệt lập tức hoàn hồn, khom người: “Bẩm chủ tử, nàng…!nàng tới Vọng Nguyệt Lâu!”
“Vọng Nguyệt Lâu?” Người đàn ông ngẩn ra.
Lầu xanh lớn nhất kinh đô Đông Ly ư?
“Vâng!” Lưu Nguyệt gật đầu một cách đơ cứng.
Không ngờ một cô gái lại tới lầu xanh, đây chính là nguyên nhân vừa rồi hắn ta không thích nàng.
Người đàn ông hơi nhíu mày: “Có điều tra ra được nàng tới Vọng Nguyệt Lâu làm gì không?”
Lưu Nguyệt lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tài liệu thuộc hạ đưa cho chủ tử là từ hôm qua đổ ngược về trước, nhưng nghe nói hôm nay Ly vương điện hạ tới phủ Thừa tướng gặp Phượng tam tiểu thư, sau đó phái người đưa Truy Nguyệt về Tây Lương.
Một lúc sau thì Phượng tam tiểu thư ra khỏi phủ.
Hiện tại vẫn chưa có thông tin cho biết trong phủ Thừa tướng đã xảy ra chuyện gì.”
“Ồ?” Người đàn ông càng cau mày chặt hơn: “Ngươi nói là Quân Tử Ly đưa Truy Nguyệt về Tây Lương rồi sao?”
“Vâng! Thuộc hạ mới hay tin.” Lưu Nguyệt đáp.
Người đàn ông gật đầu, đôi mắt phượng lóe lên sương giá, sau đó nhanh chóng lan rộng, phủ một quầng sáng nhạt phía trên mắt, giọng trầm bổng mà sâu thẳm: “Hôm qua phủ Thừa tướng xảy ra chuyện như vậy, Quân Tử Ly tới phủ Thừa tướng thì còn hiểu được.
Hôm nay không mời tự tới thì đúng là lạ lùng.
Truy Nguyệt bị đưa về Tây Lương, xem ra hôm nay phủ Thừa tướng lại xảy ra chuyện gì đó nữa rồi.”
Lưu Nguyệt ngầm thừa nhận, không nói gì.
“Lập tức đi thám thính xem rốt cuộc hôm nay phủ Thừa tướng đã xảy ra chuyện gì.
Phải thật chi tiết.” Người đàn ông nhìn Lưu Nguyệt, phẩy tay sai bảo.
“Vâng!” Lưu Nguyệt khom lưng.
“Điều tra rõ rồi thì tới Vọng Nguyệt Lâu tìm ta!” Người đàn ông nói tiếp.
“Chủ tử? Ngài muốn tới Vọng Nguyệt Lâu sao?” Tiểu đồng lập tức giật mình hô lên: “Thân phận ngài tôn quý, xưa nay chưa từng tới những nơi như vậy bao giờ!”
Lưu Nguyệt cũng nhìn người đàn ông với vẻ khó tin.
“Ừm!” Người đàn ông gật đầu, cười nhẹ nhàng: “Chính bởi chưa từng đi nên mới muốn đi xem thử.”
“Chủ tử, tuyệt đối không thể, nơi kiểu đó…!nơi kiểu đó…” Khuôn mặt nhỏ của tiểu đồng hết ửng đỏ lại trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng dù sao cũng còn ít tuổi, lúng túng không biết phải nói thế nào.
“Ha ha, xem ra Tiểu Tinh Đình của chúng ta cũng đã trưởng thành rồi! Đã biết nhiều thứ rồi.” Người đàn ông nhìn tiểu đồng, cười khẽ.
Tiểu đồng tên Tiểu Tinh Đình lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Chủ tử lại giễu cợt ta.”
“Được rồi! Xem ra e là nàng đã tới Vọng Nguyệt Lâu rồi, chúng ta đi thôi!” Người đàn ông liếc nhìn tài liệu trong tay, thoáng dùng một chút nội lực, trang giấy trong tay lập tức hóa thành tro tàn.
Hắn chậm rãi cất bước đi ra khỏi phòng trước.
“Chủ tử…” Tiểu Tinh Đình liếc nhìn tro tàn trên đất, khuôn mặt nhỏ phờ phạc đuổi theo.
Sắc mặt Lưu Nguyệt cũng hết hồng lại trắng nhìn người đàn ông và Tiểu Tinh Đình rời đi, chốc lát sau, hắn cũng nhún nhẹ mũi chân rời khỏi phòng như một làn khói.
Xe ngựa vẫn đi chậm rãi, sau lần Phượng Hồng Loan vén rèm xe để lộ dung mạo nghiêng nước nghiêng thành vừa rồi, người hai bên đường chủ động tránh đường, xe ngựa chạy thẳng một mạch không hề gặp cản trở.
Bên trong xe, kể từ lúc bỏ rèm xuống, sắc mặt Phượng Hồng Loan vẫn luôn lạnh lùng.
Thanh Lam và Thanh Diệp thấy Phượng Hồng Loan như vậy thì đến thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Không rõ vì sao vừa rồi tiểu thư vẫn còn đang bình thường, giờ bỗng nhiên lại không vui, hơn nữa hình như còn là cực kỳ không vui.
Trong xe yên tĩnh không hề có một tiếng động, hai bên đường phố cũng yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Một lát sau, Phượng Hồng Loan tiếp tục nhắm mắt lại.
Với phong thái tao nhã và khí thế quanh người không thua kém gì Vân Cẩm và Quân Tử Ly như vậy, nàng không nghĩ ra ngoài một trong ba vị công tử, Ngọc Ngân, Thái tử nước Tây Lương ra thì còn có thể là ai trong thiên hạ này?.