Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 20
Đỗ Hải lập tức cúi người nói: “Tướng gia nói ba ngày nữa sẽ trở về.”
Ba ngày à…!Phượng Hồng Loan gật đầu, khóe miệng lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo nói ra một câu không rõ ý: “Ba ngày, vừa kịp quay về xem kịch.”
Đỗ Hải hơi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được ý tứ của Phượng Hồng Loan.
Ba ngày sau đúng là ngày hẹn ước của nàng và Vân Cẩm công tử ở Phượng Hoàng lâu, cũng là ngày Ly vương hẹn bồi thường mười vạn lượng hoàng kim.
Hơn nữa cũng là ngày Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư ra khỏi Từ đường, là ngày quyến rũ Ly vương….
Tình hình của ba ngày sau ai cũng không thể biết.
Quả thực tiểu thư đã tạo cho tướng gia một vở kịch hay.
Nhìn Phượng Hồng Loan hiện tại, nàng cuối cùng cũng đã ra tay.
Ông ngẩng đầu nhìn lên trời trong ánh mắt cực kỳ kích động vui mừng.
Chờ đợi tiểu thư phản kháng cũng đã chờ đợi mười mấy năm.
Chỉ sợ phu nhân ở trên trời cũng đợi mười mấy năm rồi.
Có thể nhịn được những điều người thường không nhịn được thì sẽ có năng lực mà người thường không thể có.
Đây chính là lời trước khi ra đi phu nhân đã căn dặn ông.
Phu nhân kỳ vọng cao vào tiểu thư hoàn toàn không sai.
Có điều tiểu thư thật sự đã chịu rất nhiều cực khổ, khiến hắn có mấy lần không nỡ định mặc kệ căn dặn của phu nhân mà dẫn tiểu thư đi, có điều cuối cùng cũng bắt bản thân nhẫn nhịn xuống.
Hiện tại nhìn tiểu thư như vậy, phu nhân ở trên trời có linh thiêng chắc cũng yên tâm rồi.
Phượng Hồng Loan nhìn hết mọi thần sắc trong ánh mắt của Đỗ Hải, nàng nghĩ quả nhiên mình đoán không sai, chỉ dựa vào việc ban nãy hắn hiểu ý đúng lúc nấp đi rồi lại đúng lúc xuất hiện thì Đỗ Hải này thật sự là người mà vị mẫu thân đã mất để lại cho nàng.
Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt thản nhiên, nụ cười này nếu như có một cơn gió nhẹ thổi qua chắc cũng biến mất không dấu vết.
Nàng bước vào phòng rồi lười biếng khoát tay nói: “Đỗ bá, cho mấy người này ra ngoài hết đi.”
“Rõ!”
Đỗ Hải lập tức khom người với Phượng Hồng Loan.
Không hổ là đại tổng quản của phủ Thừa tướng đã nửa đời người, hiệu suất làm việc của Đỗ Hải đương nhiên không phải nói.
Nghe được phân phó của Phượng Hồng Loan, chỉ chốc lát đã lôi được đám phụ nữ này ra ngoài, cũng lôi hết những nha hoàn bà tử đang ngất ra khỏi, cuối cùng lôi luôn cả Phượng Kim Linh đã ngất ra ngoài.
Làm xong hết mọi việc cũng chỉ dùng thời gian một chén trà nhỏ, sau khi quay lại đã cho người quét dọn phòng ở và sân viện.
Phượng Hồng Loan khoát tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Đây là hiện trường, phải đợi Tướng gia quay lại nhìn chứ.
Dọn dẹp xong không phải là mất rồi sao.
Cứ để như thế này đi!”
“Vâng!” Đỗ Hải hiểu được ý đồ của Phượng Hồng Loan, lúc này bụng của nàng đột nhiên kêu lên, nàng ngẩn người ra nhớ tới từ khi tỉnh lại đến giờ đến một ngụm nước nàng còn chưa uống chứ nói gì ăn cơm.
Còn chưa kịp nói, Đỗ Hải lập tức nói: “Lão nô đã phân phó cho người chuẩn bị đồ ăn, xong xuôi sẽ bưng lại đây cho tiểu thư.”
“Ừ!” Phượng Hồng Loan gật đầu.
Đỗ Hải lập tức đi xuống.
Phượng Hồng Loan nhìn bóng dáng Đỗ Hải rời đi, đôi mắt hơi nheo lại.
Nàng nghĩ trên người của mẹ nàng nhất định có bí ẩn gì đó, nàng tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là người phụ nữ của phủ Thừa tướng.
Nếu không nàng căn bản không thể khiến một người như Đỗ bá cam nguyện bị vây trong phủ Thừa tướng này một đời.
Về phần bí mật ấy là gì, nàng nghĩ có lẽ không bao lâu nữa cũng sẽ xuất hiện thôi.
Nếu như hiện tại nàng đã là Phượng Hồng Loan, đương nhiên phải chấp nhận toàn bộ những thứ có liên quan đến Phượng Hồng Loan, đây cũng coi như một loại báo đáp với cô gái đáng thương ấy.
Mặc dù không biết hiện tại bản thân mình ở thân thể của nàng thì nàng ấy đã đi đâu, nhưng nghĩ tới nàng đã không còn gì luyến tiếc, chỉ sợ đã sớm tan thành mây khói.
Một vị đại sư đức cao vọng trọng ở chùa Pháp Quang từng nói, nói rằng một người nếu như sống không có hy vọng thì ba hồn bảy vía sẽ tan biến.
Giống như Phượng Hồng Loan.
Mà một người nếu như ý chí cầu sinh cực kỳ mạnh mẽ thì dù thân thể có tan nát thì linh hồn cũng sẽ còn sống, giống như Bạch Thiển Thiển nàng vậy.
Mặc dù hiện tại nàng không biết giữa mình và Phượng Hồng Loan có mối liên hệ như thế nào, thế nhưng hiện tại linh hồn nàng đang ở trong thân thể của Phượng Hồng Loan, chắc hẳn là do một cơ duyên nào đó khiến nàng trở thành Phượng Hồng Loan.
Nàng ấy từ bỏ cơ thể khiến nàng có cơ hội được sống lại một lần nữa, kế thừa tất cả của nàng ấy, thay nàng ấy sống lại.
Sự sống lại này khiến nàng rời bỏ được sự đen tối của thế kỷ hai mươi mốt, có thể quang minh chính đại hô hấp dưới ánh mặt trời, có thể tự do muốn làm gì cũng được.
Chỉ cần nàng nguyện ý thì có thể muốn gì làm nấy.
Cảm giác được hít thở bầu không khí tươi mát, được sống lại thêm một lần nữa thật sự rất tốt.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn màu trời, mặt trời đã bắt đầu lệch đi.
Không nghĩ tới thời gian trôi qua rất nhanh, mới thoáng một cái đã qua nửa ngày rồi.
“Tiểu thư, chúng ta không ngủ được ở chỗ này, tại sao người không cho Đỗ tổng quản đổi một nơi ở khác.” Xảo Nhi đã bước vào phòng trước Phượng Hồng Loan, âm thanh đáng thương từ trong phòng truyền ra.
Phượng Hồng Loan nâng bước đi vào trong phòng nhìn quanh một vòng.
Chỉ thấy trong phòng thật sự rất tồi tệ, không, nói tồi tệ còn đang nhẹ, vốn dĩ đã không còn nơi nào có thể đặt chân.
Trên mặt đất là từng vệt máu lớn, có thể tập hợp lại thành một dòng suối, những lọn tóc bị giật còn vương lại vết máu.
Nếu nhặt hết lên rồi cân thì khả năng cũng phải được vài lạng.
Giường, vải rèm bị nát tung tóe, chăn đệm thì sớm đã hằn lên những vệt máu.
Ấm trà, chén trà, khuyên tai, vòng tay, trâm cài đầu đủ mọi loại đều đã bị ném cho tan nát…
Tình hình trong phòng quả thức khó có thể hình dung.
Phượng Hồng Loan nhìn hết mọi thứ trong phòng này, một hồi sau khóe miệng hơi động đậy nở ra một nụ cười bình tĩnh: “Rất tốt!”
“Tốt?” Xảo Nhi đứng ở chỗ duy nhất có thể đặt chân trong phòng, nước mắt lại chuẩn bị rơi xuống: “Tiểu thư….đã thành như thế này rôi, chúng ta ở đây mười mấy năm….Hiện tại đã mất hết rồi, sao người còn cười được?”
“Nha đầu ngốc, cũ không đi thì mới làm sao đến.” Phượng Hồng Loan buồn cười nhìn bộ dạng đau lòng của Xảo Nhi, lại nhớ tới những lời mà cô nhóc này nói trước khi ném nghiên mực, còn nói ném đi sẽ không còn thứ gì dùng được.
Trong lòng đột nhiên hơi nhói: “Chúng ta ở nơi này ba ngày.
Ba ngày sau ngươi muốn ở viện tử như thế nào thì ta sẽ ở viện tử như thế, muốn có đồ gì thì chúng ta sẽ có thứ đồ đó.”
“Vâng!” Xảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng ở nơi nào cũng không quan trọng, chỉ sợ cơ thể tiểu thư không chịu nổi.
“Dù sao cũng là mùa hè, chúng ta ngủ ở bên ngoài luôn đi.” Phượng Hồng Loan lười biếng nhìn căn phòng rồi quay người ra khỏi viện tử.
Nếu so với trong phòng thì sân này còn tốt hơn, nhưng cũng có giới hạn.
Hai chiếc bàn đá duy nhất được đặt dưới gốc cây đào duy nhất trong sân.
Cây đào cành lá tươi tốt, là sự sống duy nhất của tiểu viện rách nát này.
Hiện tại trên cây có không ít quả đào.
Không lâu nữa thì có thể ăn được rồi.
Phượng Hồng Loan nhìn cây đào này, đây là cây Phượng Hồng Loan trồng sau khi trở về từ chùa cổ Thanh Sơn vào bốn năm trước.
Năm nay là lần đầu tiên nở hoa kết trái.
Không nghĩ tới nàng ngay cả một miếng đào cũng không được nếm.
Hiện tại thật ra lại là nàng được hời.
Nhìn vào cây đào, nàng nghĩ nếu mấy ngày nữa đào chín thì nhất định vừa giòn vừa ngon.
Đang nghĩ linh tinh thì Đỗ bá dẫn vài người tới, trong tay một người có bê đồ ăn, một người trong tay cầm quần áo sau bốn tên sai vặt đi phía sau nâng một bồn tắm khá lớn.
Ánh mắt Phượng Hồng Loan nhìn vào đò ăn đầu tiên, rồi lại nhìn về phía hai thùng nước lớn, sau đó cúi đầu nhìn người bẩn hề hề của mình thì lập tức nhíu mày.
Mỗi lần nàng chấp hành nhiệm vụ quay trở về đều đi tắm rửa trước.
Cho dù có đói bụng cũng không chịu được mùi máu tươi, hiện tại lại không cảm thấy thế.
Quả nhiên chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nàng từ Bạch Thiển Thiển đã thật sự biến thành Phượng Hồng Loan.
Đỗ Hải vung tay lên, những người phía sau tiến lên đặt đồ ăn và quần áo xuống, sau đó nang hai thùng kia vào trong phòng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì lập tức không một tiếng động lần lượt rời đi.
Không ai ngẩng đầu nhìn loạn, hiển nhiên là người của Đỗ Hải.
“Tiểu thư, người xem xem còn thiếu thứ gì cần chuẩn bị không? Lão nô sẽ sai người chuẩn bị.” Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan đợi lệnh.
“Nâng thêm một cái giường đặt ở dưới tàng cây đi! Những thứ khác tạm thời không cần!” Phượng Hồng Loan khoát tay.
Dù sao cũng chỉ ở mấy ngày.
“Rõ!” Đỗ Hải khom người nhưng cũng không lập tức rời đi.
Xảo Nhi lấy nước sạch trước tiên cho Phượng Hồng Loan và chính mình rửa sạch tay và mặt.
Phượng Hồng Loan rửa xong thì ngồi vào bàn đá ăn cơm trước.
Mặc dù bản thân đang bẩn không chịu được nhưng kiếp trước nàng chính là hòn ngọc quý trên tay của tập đoàn tài chính toàn cầu Bạch thị.
Đương nhiên lễ nghi của nàng cũng xuất sắc hơn so với các vị tiểu thư thời cổ đại không biết mấy lần.
Nàng ăn từng miếng thật nhỏ, nâng tay hạ tay cũng vừa đủ, nhai nuốt không tạo ra tiếng động, động tác tao nhã.
Mới vừa gắp được hai đũa, Phượng Hồng Loan nhớ tới nơi này không phải thế kỷ hai mươi mốt, không có ông nội ở cạnh nàng nhắc nàng phải chú ý cử chỉ tao nhã thì động tác nàng lập tức trở nên nhanh hơn, ăn từng miếng từng miếng thật lớn.
Xảo Nhi rửa tay xong vừa mới đi tới đúng lúc nhìn thấy Phượng Hồng Loan đang ăn ngấu nghiến thì nhất thời choáng váng.
Nhớ tới tiểu thư hôn mê ba ngày không ăn cơm, ánh mắt vốn đang sưng đỏ lại ngập tràn nước mắt.
Đỗ Hải cũng rất đau lòng nhìn Phượng Hồng Loan, nghĩ tới mấy ngày nay nàng hôn mê không ăn gì, hơn nữa trước đến nay đều ăn cơm thừa canh nguội, thậm chí có khi còn không được ăn no thì không nỡ nhìn tiếp.
Vừa quay đầu đi thì lại nhìn lên trời.
Nghĩ không biết phu nhân rốt cuộc đúng hay sai, tiểu thư vốn dĩ có thể không cần phải chịu nỗi khổ này.
Ừm, không nghĩ tới thức ăn thời cổ đại cũng rất ngon đấy.
Phượng Hồng Loan ăn hết bữa cơm một cách nhanh chóng, ăn thật no rồi mới buông đũa, rồi nàng mới nhớ tới Xảo Nhi và Đỗ Hải.
Nhìn thấy bả vai Xảo Nhi run run như muốn khóc, đôi mắt Đỗ Hải cũng đang có ngấn nước cũng hàm ý tự trách nhìn nàng.
Cúi đầu nhìn đồ ăn đã bị mình xử lý một cách nhanh gọn lẹ, khóe miệng Phượng Hồng Loan nhất thời hơi run rẩy, nàng biết hai người đã hiểu nhầm.
Cũng không định giải thích, nàng buông đũa, nâng chén trà tráng miệng nhìn hai người, có hơi 囧 nói: Xảo Nhi, ngươi mau tới đây ăn đi! Đỗ bá ngươi cũng đi bận việc đi! Ta rất tốt, không cần để ý ta đâu.”
“Vâng, tiểu thư.” Xảo Nhi lau nước mắt bước tới.
“Tiểu thư nếu có việc gì thì ó thể để cho Xảo Nhi đi tìm lão nô.” Đỗ Hải gật đầu, đi ra ngoài.
Ra khỏi tiểu viện dường như còn nghe thấy tiếng thở dài của ông.
“Ngươi cứ từ từ mà ăn, ta đi tắm rửa thay quần áo.” Phượng Hồng Loan không đành lòng nhìn bộ dạng khó chịu muốn khóc lại thôi của Xảo Nhi.
Nàng giơ tay lấy quần áo trên bàn rồi ánh mắt đảo qua hai cái bồn tắm lớn kia.
Nàng do dự nhíu mày trong chốc lát rồi nâng chân bước ra ngoài tiểu viện..