Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 17
Ông nhìn Phượng Hồng Loan, mặc dù hiện tại nàng vẫn đang trong bộ dạng chật vật te tua nhưng vẫn không che giấu được vầng sáng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Không biết đây có phải là thời điểm mà phu nhân nói để đưa cho nàng thứ đồ ấy.
Áp chế cảm giác kích động trong lòng, Đỗ Hải gật đầu nhưng giọng nói khó nén được sự kích động, sự kích động này còn lớn hơn gấp mấy lần khi nhìn thấy Thúy Vũ Tường Vân: “Phu nhân trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Ly vương không biết được những điểm tốt của tiểu thư thật sự là do hắn không có phúc.”
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan bỗng nhiên nở nụ cười nhìn Đỗ Hải.
Nụ cười ấm áp mềm mại này của nàng khiến cho tiểu viện tồi tàn này trong nháy mắt như nở trăm ngàn đóa hoa, quốc sắc thiên hương.
Nàng từ tốn cất lại tờ giấy làm chứng vào ngực áo.
Phượng Hồng Loan vừa định nói gì đó thì nghe được tiếng bước chân vội vã xông về phía tiểu viện, hơn nữa không phải chỉ một người tối.
Ngọc bội kêu leng keng, tiếng ngọc bích trong trẻo.
Người còn chưa tới mà đã ngửi thấy mùi son phấn.
Đã đoán được người đến là ai, hiện tại đã là giờ Thân, các vị tỷ muội của nàng đã đi học về.
Đóng cửa đánh chó nếu đã bắt đầu rồi thì đương nhiên không có cái lý nào lại dừng lại.
Bất kể là người lớn hay người bé.
Cái nơi tiểu viện be bé này vẫn còn chỗ đủ thêm một đám nữa.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt như đóng băng nhìn về phía cửa.
“Tiểu…tiểu thư, là mấy người Tứ tiểu thư quay về…” Xảo Nhi nghe được tiếng ngọc bội leng keng vội vã thì khuôn mặt bắt đầu hơi trắng, nàng sợ hãi nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan chuyển ánh nhìn về phía Xảo Nhi, xem ra mấy năm nay tiểu nha đầu này bị áp bức thành quen rồi, người còn chưa thấy đã sợ thành cái bộ dạng này.
Điều này cũng gián tiếp chỉ ra những người này làm việc ác quá nhiều.
Trong đáy mắt nàng lại tăng thêm một phần lạnh lẽo, như kết thêm một tầng băng.
Phượng Hồng Loan nhìn Xảo Nhi thản nhiên nói: “Sợ cái gì.
Mấy nàng ấy cũng không phải mãnh thú hay nước lũ.
Ngươi nên nhớ rằng các vị phu nhân còn đang nằm bên trong kìa!”
Những lời này của Phượng Hồng Loan có ý muốn nhắc nhở Xảo Nhi rằng ngay cả mấy vị lớn hơn nàng ta còn dám đánh, bây giờ sao còn phải sợ mấy người nhỏ này.
Cảm nhận được vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Phượng Hồng Loan, sự sợ hãi từ đáy lòng của Xảo Nhi cũng vơi đi vài phần.
Nhưng nàng cứ nghĩ đến thủ đoạn ngang ngược của đám người Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư thì cơ thể nho nhỏ vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Phượng Hồng Loan cũng không nhìn Xảo Nhi nữa mà chuyển dời ánh mắt của mình ra cửa.
Đỗ Hải cũng để ý tới vẻ mặt bình tĩnh của Phượng Hồng Loan, nếu so với người nhu nhược ngày trước thì đúng như hai người khác nhau.
Hiện giờ người đứng ở nơi đó có một vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh cho dù núi Thái Sơn có sập cũng không lay chuyển được nàng, hoàn toàn như hai người khác nhau.
Chẳng những không nghi ngờ nàng mà trong lòng ông ngược lại còn áy náy thêm một phần.
Nghĩ rằng lần này sự việc Ly vương chưa cưới đã hưu đã tạo thành đả kích cực lớn với nàng.
Hiện tại may mà đại nạn không chết, tính tình đã thay đổi, khiến cho tính cách kiên cường dẻo dai lộ ra ngoài.
Có điều một tiểu thư như vậy khiến ông rất vui mừng, lại càng cảm thấy người như vậy mới đúng là nàng một cách chân chính, có phong thái của phu nhân năm đó.
Đỗ Hải cùng nhìn về phía cửa lớn, trong mắt ông xẹt qua một tia sắc bén trong giây lát.
“Mẹ, mẹ….” Những tiếng gọi ấy vừa vang lên thì trước mặt hai người kia cũng xuất hiện một cô gái mặc đồ đỏ thẫm xông vào tiểu viện.
Là Tứ tiểu thư Phượng Kim Linh của phủ Thừa tướng.
Xảo Nhi nhìn rõ được người mới vừa chạy tới là ai, cơ thể không tự chủ được tiến lại gần Phượng Hồng Loan giơ tay túm lấy cánh tay nàng, vẻ mặt căng thẳng.
Vẻ mặt của Phượng Hồng Loan không thay đổi, nàng hơi động đậy mũi chân thì đã đá được một viên đá dưới chân bay ra ngoài mà không phát ra tiếng động nào.
“Á….” Một tiếng thét chói tai vang lên, Phượng Kim Linh trượt chân một cái ngã ngửa cả người, đến lấy tay che đầu cũng không kịp chỉ nghe thấy “Ruỳnh” một tiếng rồi nằm lăn ra đất.
Từ khi Phượng Hồng Loan bắt đầu nhấc chân lên Đỗ Hải đã phát hiện ra rồi.
Ông hơi khó hiểu, ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên và hoài nghi, nhưng chỉ trong nháy mắt liền giả vờ như không có việc gì nhìn Phượng Kim Linh đang ngã trên mặt đất.
Nhưng trong đầu ông bây giờ vẫn đang nghĩ tới kỹ xảo dùng chân đá viên đá ban nãy của Phượng Hồng Loan.
Nhanh, chuẩn, độc hơn nữa còn có thể đá ra mấy chục thước nhưng không tạo ra tiếng động, góc độ như thế này, lại thêm động tác dùng mũi chân hơi xoay rồi đá ra như thế này ông chưa từng nhìn thấy.
Không phải năng lực mà người bình thường có được.
Chẳng lẽ phong ấn của tiểu thư tự động giải?
Đỗ Hải nghĩ đến đây thì lắc đầu.
Phu nhân đã mất sớm, khi lâm chung đã phong bế lại kinh mạch bên trong người tiểu thư.
Không có sự tương trợ của tứ đại hộ pháp thì phong ấn của tiểu thư không có khả năng giả được.
Thế nhưng tại sao nàng lại có thể sử dụng một chiêu mà không hề tạo ra tiếng động.
Suy nghĩ một hồi lâu cũng khó có thể hiểu được nên Đỗ Hải đè ép sự kinh ngạc trong lòng xuống.
Phượng Kim Linh đang nằm bên kia đã ở đó mắng om sòm: “Chết tiệt, là ai dám ngáng chân bổn tiểu thư, mau cút ra đây!”
Ngáng chân? Phượng Hồng Loan hơi nhếch khóe miệng chế nhạo.
Nếu vẫn có thể mở miệng mắng người thì xem ra ngã còn nhẹ lắm.
Đang nghĩ xem có nên đá thêm một viên đá dưới chân cho nàng ngậm miệng thì lại nghe thấy hai giọng nói õng ẹo.
Ngoài cửa viện đột nhiên có hai bóng dáng một hồng một xanh vội vã bước vào trong sân.
Một người quần áo màu hồng có khuôn mặt xinh đẹp là Ngũ tiểu thư Phượng Thanh Linh, người mặc bộ áo xanh voan mỏng, trên đầu cài đầy trâm ngọc là Lịc tiểu thư Phượng Ngân Linh.
Con ngươi như nước chuyển động ánh lên một vẻ lạnh như băng, Phượng Hồng Loan nhìn hai người, mũi chân lại cong lên đá thêm hai viên đá về phía hai người đang đi vào.
Viên đá không một tiếng động lăn đến chân hai người, đương nhiên không ngoài dự liệu.
Hai người lại thét chói tai “Á” rồi ngã “Uỳnh” một cách nặng nề.
Dưới chân hai người đau xót, thân mình hơi nghiêng rồi ngã quỵ trên mặt đất.
“Á!!!” Tiếng hét chói tai lại vang thêm một lần nữa, Phượng Kim Linh thành công trở thành đệm thịt cho hai người kia khiến cho những lời mắng chửi cũng bị ép biến mất.
Còn chưa kịp nói thêm gì Phượng Kim Linh đã bị đập cho ngất luôn ra đấy.
Thân mình Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh mặc dù ngã không đau lắm nhưng nước mắt vẫn giàn giụa.
Nỗi đau bị trẹo chân còn đau hơn gấp ngàn vạn lần.
Lần này Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan càng thêm sửng sốt, không nghĩ tới kỹ xảo đá này còn có thể gấp đôi hiệu quả.
Ông không hề nghi ngờ nếu như nàng muốn giết người thì ba người trước mặt này đã sớm đi gặp Diêm Vương.
Sự kinh ngạc trong lòng của hắn càng ngày càng nhiều.
Mấy năm nay hắn vẫn dựa theo sự căn dặn của phu nhân, chỉ khi gặp thời điểm nguy hiểm đến tính mạng mới được ra tay giúp đỡ, những thời điểm khác thì không nghe không hỏi.
Không biết tiểu thư học được thứ này ở đâu.
Chẳng lẽ do Vân Cẩm?
Phượng Hồng Loan nhìn thấy hết sự kinh ngạc của Đỗ Hải.
Vốn dĩ nàng không có ý định muốn che giấu nên cũng không để ý.
Ánh mắt nàng vẫn đang lạnh nhìn ba cô gái đang nằm đè lên nhau ở chỗ kia.
Phượng Kim Linh mới thế đã ngất đi, đúng là phế vật.
Lại nhìn Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh nước mắt giàn giụa thì nàng cũng nhếch miệng khinh thường.
Xem ra cũng chỉ là ba tiểu nha đầu được sủng ái đến mức không biết trời cao đất dày mà thôi.
Như thế thì nàng ra tay cũng quá sỉ nhục.
Thế nhưng hổ đánh mèo thì như thế nào? Có những món nợ dù là cả đời cũng tính không xong.
Nhất là những vết thương trên người mà Phượng Hồng Loan phải chịu.
Hôm nay nàng sẽ tính sổ hết một lượt với các nàng, đòi hết lại những gì mà những người ấy đã bắt nạt Phượng Hồng Loan.
“Á…Rốt cuộc là tên đáng chết nào dám ngáng chân bổn tiểu thư, đau quá…” Phượng Thanh Linh thường xuyên đi cùng với Phượng Kim Linh nên cũng học được thói ngang ngược của nàng ta, nàng lau nước mắt rồi lại tiếp tục khóc mắng tiếp.
Phượng Ngân Linh lăn từ trên người Phượng Kim Linh xuống cũng lau đi nước mắt, giơ tay bịt lại nơi vết thương đang chảy máu, ánh mắt nàng ta nhìn thấy một cục đá cách mình không xa thì nhất thời biến sắc.
Dù sao cậu của nàng ta cũng là Đại tướng quân, cũng đã học qua vài đường quyền, lúc này lập tức hiểu ra vấn đề.
Nàng ta nhìn hết một lượt, ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Phượng Hồng Loan đang đứng trong sân.
Khi nhìn thấy cả người Phượng Hồng Loan đang rất te tua, khắp mặt toàn máu thì phản ứng đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng mắng um lên: “Phượng Hồng Loan, cái đồ tiện nhân này, dám đá mấy viên đá ngáng chân chúng ta…”
” Phượng Hồng Loan, ngươi muốn chết à, dám lấy đá ngáng chân chúng ta? Con tiện nhân này…” Phượng Thanh Linh mặc dù nghi ngờ không biết Phượng Hồng Loan đứng xa như vậy làm sao có thể đá mấy cục đá này đến dưới chân nàng nhưng vừa nghe Phượng Ngân Linh mắng thì nàng cũng lập tức hùa theo Phượng Hồng Loan cùng.
Nhất thời hai con người một câu hai câu đều là tiện nhân, những lời mắng chửi khó nghe vang vọng khắp tiểu viện.
Sắc mặt Đỗ Hải lập tức trở nên hơi tối nhìn hai người kia, ông vừa định mở miệng lại có thêm mấy người vội vã chạy vào trong tiểu viện.
Là Thất tiểu thư, Bát tiểu thư, Cửu tiểu thư, Thập tiểu thư, Thập Thất tiểu thư, Thập Nhị tiểu thư.
Phượng Hồng Loan cũng không thèm nhìn mấy con nhóc lớn bé lộn xộn mới đi vào, chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Dưới chân nàng đã không viên đá nào có thể đá, nàng không khỏi lại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hai người đang mắng ở sân.
Nàng lẳng lặng nhìn vào hai khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc bù lu bù loa kia một lúc đâu, đến lúc hai người kia cảm nhận được sự lạnh lẽo thì không nhịn được im bặt.
Lúc này Phượng Hồng Loan mới chậm rãi bước về phía hai người.
Phượng Hồng Loan bước từng bước rất chậm, khoảng cách ngắn ngủi đến vậy mà nàng tốn thời gian một chén trà nhỏ mới tới được bên người ba Phượng Kim Linh, Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh.
Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh đã im bặt từ lâu, nhìn thấy nàng từng bước từng bước đi tới, gương mặt dính đầy máu của nàng không nhìn được biểu cảm gì, nhưng lúc này không nhìn ra nàng có một chút nào chật vật mà trái lại quanh thân nàng đang xuất hiện một vòng sáng rực rỡ khiến người ta không dám nhìn gần.
Mỗi bước chân Phượng Hồng Loan đến gần, Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh đều cảm thấy sự lạnh lẽo lại tăng thêm một tầng.
“Các người vừa mới mắng ta là tiện nhân?”
Phượng Hồng Loan đi tới gần ba người bọn họ thì dừng chân lại, cũng không thèm liếc mắt một cái với Phượng Kim Linh đang ngất trên đất.
Nàng chỉ nhìn về phía Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh bình tĩnh cất lời.
Giọng nói rất bình thản, bình thản đến mức không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào nhưng cảm xúc của hai người kia như bị quăng lên trời rồi rơi tụt xuống đất vậy, cực kỳ hoảng loạn nhìn nàng.
Cả hai đều nhạy cảm phát hiện ra Phượng Hồng Loan của hôm nay và ngày trước không giống nhau.
Phượng Hồng Loan của ngày xưa nhu nhược, chỉ hận không thể tránh xa bọn họ.
Mỗi lần các nàng mắng nàng ta thì nàng ta cũng chỉ giả vờ không nghe.
Không giống như hôm nay, nàng ta chỉ cần dùng một ánh mắt lạnh lẽo nhìn các nàng đã khiến cho đáy lòng các nàng xuất hiện sự sợ hãi.
Thậm chí xuất hiện cả ý định muốn chạy trối chết.
Nhưng dù sao cũng đã bắt nạt từ nhỏ tới lớn rồi, Phượng Ngân Linh ỷ mình có một người cậu là Đại tướng quân làm chỗ dựa, nàng đè sự sợ hãi trong lòng xuống nhìn Phượng Hồng Loan bắt đầu nói với giọng căm giận: “Là bọn ta mắng thì thế nào? Phượng Hồng Loan, ngươi dám nói ngươi không phải là tiện nhân?”.