Đọc truyện Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 119
Hai chân Quân Tử Ly kẹp bụng ngựa, tuấn mã giơ bốn vó lên, lao về cửa Nam Thành như mũi tên.
Tiếng vó ngựa vang khắp thành, ở phía sau hắn là một nhóm người mặc đồ đen cưỡi ngựa đen đi theo, nơi nào đi qua đều mang một hơi thở lạnh lẽo.
Trong nháy mắt đã tới cửa Nam Thành, Quân Tử Ly liếc mắt một cái đã thấy được người bị lột sạch quần áo treo trên cửa thành, đúng là Trục Phong được hắn phái đến phủ Thừa tướng tìm hiểu tin tức một đêm chưa về!
Mặt anh tuấn lập tức trở nên lạnh lùng, hắn ghìm dây cương ngựa, tuấn mã lập tức dừng bước, Quân Tử Ly phi thân lên.
Áo tím hoa tỏa ra ánh sáng vàng kim mỹ lệ, xẹt qua biển người tấp nập, ống tay áo nhấc lên, chặt đứt hết dây thừng treo Trục Phong, cơ thể mềm mại của Trục Phong rơi xuống.
Quân Tử Ly vươn tay đón lấy người Trục Phong, cởi áo choàng ra, trùm lấy cơ thể trần truồng của hắn ta.
Cơ thể vừa di chuyển, bóng người với chiếc cổ dài đã đứng trên cửa thành.
Cúi đầu nhìn Trục Phong trong lòng ngực, toàn thân hắn ta lạnh ngắt, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, đôi mắt nhắm nghiền, hắn ta đã ngất đi từ lâu.
“Trục Phong!” Quân Tử Ly gọi một tiếng, Trục Phong vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng trầm xuống, Quân Tử Ly duỗi tay bắt mạch Trục Phong, nơi tiếp xúc ở cổ tay mềm mại vô lực, đáy lòng lại thấy lạnh lẽo lần nữa.
Gân mạch toàn thân đứt đoạn, thủ pháp quá tàn nhẫn!
“Trục Phong!” Tay Quân Tử Ly chạm được hơi thở của Trục Phong, cảm nhận được hơi thở mỏng manh kia, trong lòng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trục Phong là hộ vệ bên cạnh.
Từ nhỏ đã đi theo hắn, ngắm nhìn khắp thiên hạ, có thể thân thủ Trục Phong ít ỏi không có quá nhiều.
Hiện giờ bị người ta lột sạch quần áo treo ở đây.
Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng được.
Hắn ngẩng đầu, mắt phượng tăm tối nhìn biển người phía dưới.
Mọi người chỉ nhìn thấy một ánh sáng vàng kim diễm lệ, với lại Trục Phong treo ở cửa thành đã không còn, Ly vương điện hạ đang đứng trên cửa thành dùng ánh mắt tối tăm nhìn bọn họ.
Bị ánh mắt của Quân Tử Ly nhìn, ai nấy đều cảm giác lạnh cả người, tiếng la hét ầm ĩ nhất thời im bặt, tất cả đều không hẹn mà cùng quỳ gối xuống.
Một người hai người, trong nháy mắt biển người quỳ hết xuống!
Danh tiếng của Quân Tử Ly ở Đông Ly không phải một sớm một chiều.
Bất luận là sau lưng nhiều lời đồn đãi vớ vẩn nhưng là ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người đã hèn mọn làm cho bọn họ nhìn thấy một Ly vương tôn quý phi phàm, nên vẫn nhún nhường quỳ xuống đất, bị kia ánh mắt sâu hút kia nhìn cho kinh hồn bạt vía.
Mười tuổi Ly vương đã thống soái tam quân, rong ruổi sa trường.
Hắn uy nghiêm sánh ngang với Hoàng Thượng ở Đông Ly…
“Tham kiến Vương gia!” Thủ binh cửa thành vừa thấy Ly vương xuất hiện đã cứu Trục Phong nên lập tức sợ hãi đồng loạt quỳ xuống đất.
Không tra tội bọn họ thất trách bảo vệ cửa thành, đó đã là một chuyện hệ trọng.
“Nói! Chuyện gì đã xảy ra?” Khuôn mặt Quân Tử Ly tối sầm, ôm Trục Phong đã ngất lịm đi trong lòng ngực.
Cơ thể mà hắn ôm vào trong ngực mềm như không có gân cốt vậy, từ nhỏ Trục Phong đã lớn lên cùng hắn, tình cảm tất nhiên là không giống bình thường.
Hôm nay đại nạn như thế, cơn thịnh nộ trong lòng hắn cũng là điều dễ hiểu.
Hôm qua hắn đợi cả một đêm nhưng không đợi được Trục Phong trở về.
Tuy trong lòng có cảm giác xảy ra chuyện gì rồi, nhưng mấy năm nay Trục Phong chưa từng có thất thủ lần nào.
Hắn quá tin tưởng Trục Phong mới không phái người ra ngoài.
Bây giờ không ngờ lại thành ra như vậy.
“Hồi… Bẩm Vương gia… Tiểu nhân chúng thần cũng không biết vì sao…” Tên gác thành Nam Thành lập tức thỉnh tội.
Lời còn chưa dứt, ánh mắt tàn nhẫn của Quân Tử Ly lướt qua, người tên gác thành kia lập tức run lên, liên tục dập đầu: “Vương gia tha mạng, tiểu nhân chúng thần vẫn luôn trông coi ở đây, không dám lơ là nhiệm vụ… Thật sự không biết… Không biết như nào lại…”
“Không biết vì sao? Đông Ly ta đây muốn các ngươi gác thành làm cái gì?” Nghe vậy, sắc mặt Quân Tử Ly âm u như mưa, giọng nói sắc bén tàn nhẫn, nhìn gác thành Nam Thành quỳ xuống trước mặt, giọng nói hắn rét lạnh như băng: “Người đâu! Lôi gác thành Nam Thành xuống lập tức xử tử! Những người khác mỗi người 50 trượng quân côn! Bất luận chết hay sống, đày hết đến Tây Cương.”
“Vâng! Vương gia!” Lập tức có hai gã hắc y cưỡi lên trước, kéo tên gác thành kia xuống..
“Vương gia tha mạng… Vương gia tha…” Tên gác thành kia vừa khóc hai câu, từ mạng còn chưa nói hết đã bị cái chết ngăn lại.
Gã ta bị một chém kết thúc sinh mệnh.
Máu đỏ tươi chảy xuống theo tường Nam Thành, bá tánh phía dưới đều kinh sợ, có người khuỵu thẳng xuống mặt đất, những nữ nhân đó thì bị máu dọa sợ đến ngất đi.
“Vương gia tha mạng… Vương gia…” Gác thành bị giết ngay tại chỗ, binh lính gác thành đều sững sờ, bọn họ liên tục dập đầu xin tha đến muốn vỡ cả đầu.
“Lôi xuống hết đi!” Quân Tử Ly cũng không thèm liếc mắt một cái, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào biển người quỳ phía dưới.
Dứt lời, vài tên mặc đồ đen cũng đồng thời bay lên cửa thành, lôi những binh lính xin tha đó xuống.
Trong nháy mắt tiếng quân côn vang lên bịch bịch, theo đó là một loạt tiếng quỷ khóc sói gào.
Đánh xong 50 trượng quân côn, có người chịu không nổi nên đã chết đi, còn có người da tóc thịt rách thở thoi thóp.
Máu tươi chảy thành dòng, gần như sắp tụ thành sông.
Một lát sau mùi máu tươi tỏa khắp toàn bộ cửa Nam Thành.
Tức khắc lượng lớn bá tánh phía dưới đã xỉu từ lâu.
Không xỉu thì cũng không dám ngẩng đầu lên.
Cơ thể không ngừng run rẩy.
Tiếng quân côn rơi xuống mở màn, một người mặc đồ đen thuần cúi đầu đứng ở một bên, chờ đợi chỉ thị…
Những bá tánh đó một hồi lâu sau mới run rẩy đứng lên, chen chúc rời đi như lúc tới.
Trong nháy mắt, dòng người đảo qua làm Nam Thành chật như nêm cối.
Không ai còn dám đàm tiếu nửa câu về chuyện hôm nay.
Trước cửa Ly vương phủ, Quân Tử Ly ôm Trục Phong xoay người xuống ngựa, Triệu Khải sớm đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy Trục Phong trong lòng ngực Quân Tử Ly, mặt già lập tức trắng bệch như tờ giấy: “Vương gia… Đây…”
“Lập tức tiến cung, mời hết ngự y mà Thái Y Viện sở hữu vào đây!” Quân Tử Ly phân phó một tiếng, ôm Trục Phong bước vội vàng vào phòng hắn.
“Vâng!” Triệu Khải lập tức lên tiếng, tự mình chạy tới Thái Y Viện.
Vào phòng, đặt Trục Phong ở trên giường, Quân Tử Ly sờ tay vào ngực, móc ra một cái bình ngọc trắng, đổ hết đan dược trong đó ra rồi nhét vào trong miệng Trục Phong.
Sau đó vặn cơ thể mềm như bông của hắn ta qua để vận công.
Nội lực cuồn cuộn không ngừng rót vào cơ thể, nhưng chuyển vào như đá chìm đáy biển, một chút gợn cũng không xốc dậy nổi.
Sắc mặt Quân Tử Ly càng âm trầm hơn chút.
Nhưng vẫn không từ bỏ.
“Chủ… Tử…” Một nén nhang sau, Trục Phong cuối cùng cũng mở to mắt, yếu ớt nói: “Chủ tử… Ngài đừng phí… Sức… Trục Phong biết không được…”
“Đừng nói chuyện, ta nhất định sẽ cứu ngươi!” Quân Tử Ly hạ giọng cắt lời.
“Thuộc hạ… Thuộc hạ làm mất mặt chủ tử… Chết muôn lần cũng không đủ…” Sắc mặt Trục Phong trắng bệch như tờ giấy, vừa mở miệng, khóe miệng đã trào máu tươi ra, làm ướt một mảng lớn của tấm chăn.
“Câm miệng! Không được nói chết! Mặt mũi trong lòng ta không đáng giá mấy cân mấy lượng!” Quân Tử Ly quả quyết nói: “Nói cho ta có phải nàng làm ngươi bị thương không!”
Mặc dù là Quân Tử Ly không đề cập tới tên, nhưng Trục Phong cũng biết người mà chủ tử nói đến là Phượng tam tiểu thư, khó khăn nói: “Phượng… Phượng tam tiểu thư không bị bệnh… Người nằm ở trên giường… Là… Tỳ nữ… Truy Nguyệt bị thương ngày ấy…”
“Nói cách khác là nàng làm ngươi bị thương?” Sắc mặt Quân Tử Ly lập tức lạnh lùng.
Quả nhiên hắn suy đoán không tồi, sao nàng có thể bị bệnh được? Thân thủ nàng còn có thể làm hắn bị thương, huống chi là Trục Phong?
“Là… Là Phượng tam tiểu thư… Bảo hai thuộc hạ của nàng… Hai tỳ nữ đó…” Giọng nói Trục Phong dần dần suy yếu: “Chủ tử… Trục Phong… E là không được… Không thể lại…”
“Đừng nói nữa, ta biết rồi!” Quân Tử Ly nhìn Trục Phong, mắt phượng nheo lại, thần sắc nghiêm nghị không chuẩn phản bác: “Ta nói không chết là không được chết! Đây là mệnh lệnh!”
“Chủ tử…” Một giọt nước mắt của Trục Phong lăn xuống xuống dưới.
“Ngươi có nghe hay không? Ta nói đây là mệnh lệnh!” Âm lượng Quân Tử Ly tăng lớn.
Trục Phong nhắm hai mắt lại gật đầu.
Quân Tử Ly nhấp môi không hề nói gì, tuy rằng nội lực đưa vào như đá chìm đáy biển, nhưng hắn vẫn tiếp tục vận nội công cho Trục Phong.
Không hề dừng lại.
Lát sau, Triệu Khải vội vã trở về: “Vương gia, mời hết thái y từ Thái Y Viện tới rồi ạ!”
“Cho bọn họ vào hết đi!” Quân Tử Ly rút tay về, xuống giường.
“Lão thần thỉnh an Vương gia!” Tiến vào trước là Trịnh thái y cùng một đám thái y quỳ xuống đất.
“Không cần quỳ! Mặc kệ dùng cách gì, cứu hắn cho ta!” Mắt phượng u tối của Quân Tử Ly nhìn một đám thái y của Thái Y Viện, hắn hạ giọng, mang theo sát khí âm u.
“Vâng!” Trịnh thái y thâm niên nhất Thái Y Viện tức khắc run lên, lập tức tiến lên, bắt mạch cho Trục Phong, mới vừa chạm vào mạch đập Trục Phong, sắc mặt lão già lập tức thay đổi.
“Sao rồi? Đừng nói với ta ngươi không thể cứu hắn!” Mắt phượng Quân Tử Ly nheo lại.
Không thể che giấu được sự lạnh lẽo trong đôi mắt sâu hút kia.
“Vương gia thứ tội… Lão thần chỉ có thể giữ được mạng hắn ta… E là võ công bị phế đi rồi, thứ lỗi cho lão thần vô năng…” Trịnh thái y lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội..