Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 115
Nhưng sợ là không lường trước được Quân Tử Ly lại chưa gả đã hưu với Phượng Hồng Loan.
Mà cố tính là nữ tử kia lại yêu Quân Tử Ly.
Nếu không yêu thì có lẽ sẽ không có suy nghĩ muốn chấm dứt sinh mệnh.
Đi đến bên cạnh, bắt đầu từ một bên, cầm lấy một quyển sách.
Lật lên.
Phượng Hồng Loan với chủ nhân trước của cơ thể này của nàng đều có năng lực nhìn một lần đã nhớ.
Một quyển sách xem một lần là buông, cầm lấy quyển tiếp theo.
Đứng mệt mỏi rồi thì chỉ cần vứt mấy quyển sách xuống mặt đất, bản thân thì ngồi trên mặt đất dựa vào tường đọc.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Phượng Hồng Loan mới vừa bỏ một quyển xuống cầm một quyển khác lên, giọng của Thanh Lam đã vang lên ở bên ngoài.
Dường như giọng điệu còn mang theo sự hoảng loạn sốt ruột.
“Đây!” Phượng Hồng Loan tiếp tục mở quyển sách trên tay, thờ ơ lên tiếng.
“Tiểu thư, không hay.
Vừa nãy người Tương gia sắp xếp trong cung quay về nói.
Nói Ly vương điện hạ đưa danh sách lễ vật tiểu thư đưa đến Ly vương phủ lên cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng truyền Tương gia vào cung, rất giận Tương gia.
Sau đó phái người tới đón tiểu thư vào cung, Đỗ tổng quản đã lấy chuyện tiểu thư đang ốm đau trên giường bệnh để chặn người trong cung theo lệnh của tiểu thư…!Nhưng hiện giờ ngự liễn của Hoàng Thượng đã đến Phượng phủ, hiện giờ đang trên đường, muốn gặp tiểu thư…” Thanh Lam hoang mang bối rối nói hết lời.
“Ừ!” Phượng Hồng Loan vẫn thờ ơ lên tiếng.
Giọng không chút dao động.
“Tiểu thư, hiện giờ Đỗ tổng quản đang ở cửa đón đấy! Tiểu thư mau nghĩ cách đi, sợ là Hoàng Thượng biết hai nô tỳ, không dám đi ra ngoài…!Tiểu thư, ngài mau nghĩ kế đi, Hoàng Thượng tiến vào biết ngươi không bị bệnh, đấy chính là tội khi quân…” Thanh Lam nghe thấy giọng Phượng Hồng Loan vẫn thờ ơ, tâm trạng hoảng loạn bỗng dịu đi phần nào.
“Mấy ngày hôm trước ngự y tới các ngươi đối phó thế nào, sao giờ không ứng phó được?” Giọng nói không chút để ý của Phượng Hồng Loan vang lên.
“Tiểu thư, trước kia khác, thái y lúc trước là người của Tương gia.
Tất nhiên có thể đối phó qua được.
Nhưng hiện giờ nghe nói Hoàng Thượng mang theo tất cả ngự y của Thái Y Viện đến Phượng phủ…” Vẻ mặt Thanh Lam đau khổ lập tức mở miệng.
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan buông quyển sách trên tay, lạnh giọng mở miệng: “Ta hiện giờ chưa gả đi.
Tự nhiên là không thể vào khuê phòng của ta.
Hoàng Thượng thì có thể tùy ý ra vào sao? Chặn bên ngoài!”
“Tiểu thư, Hoàng Thượng…!Hoàng Thượng muốn xông vào…!Ai có thể ngăn được? Hiện giờ nhiều người, chúng ta đâu thể đánh Hoàng Thượng ngất xỉu được…” Thanh Lam lập tức nhắc nhở.
Phượng Hồng Loan hơi nhíu mày, nơi này thật sự không phải ngày ấy ở ngoài cung.
Nhiều người nhiều miệng.
Một lúc lâu, thờ ơ nói: “Ngươi bảo Đỗ Hải dẫn người đến Đông Noãn Các.
Treo màn che của Đông Noãn Các lên.
Hai người các ngươi thay bộ trang phục khác hôm ấy, trên mặt trát nhiều phấn vào.
Tạm thời Quân Tử Ngọc không nhận ra đâu.
Cho mấy ngự y của Thái Y Viện vào bắt mạch cho Xảo Nhi.”
“Tiểu thư?” Thanh Lam lập tức vui vẻ, ngay sau đó nói: “Như vậy cũng được sao?”
“Sao lại không được? Còn không mau đi!” Phượng Hồng Loan khẽ quát một tiếng.
“Vâng, nô tỳ đi ngay!” Thanh Lam lập tức chạy.
Còn có thể mơ hồ nghe thấy giọng Thanh Diệp chuẩn bị tiếp đón.
Khoé môi Phượng Hồng Loan hơi cong lên, nở một nụ cười nhạt.
Cúi đầu tiếp tục xem quyển sách trên tay.
Cổng lớn trước phủ Thừa tướng.
Quân Tử Ngọc chậm rãi xuống khỏi ngự liễn.
Tất cả gai quyến nha hoàn người hầu trong phủ Thừa tướng lập tức quỳ xuống đất nghênh đón: “Hoàng Thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Giọng chỉ có một phần nhỏ vang lên.
Tất nhiên là những người bị hạ độc câm kia không thể mở miệng, chỉ có thể cúi đầu thật thấp.
Quân Tử Ngọc thờ ơ liếc nhìn đám người quỳ đầy đất, trong đầu nhớ tới những chứng cứ ngược đãi Phượng Hồng Loan chồng chất đã từng thấy, đáy mắt lạnh lẽo.
Những người này, chết không đáng tiếc!
“Dẫn đường!” Giọng Quân Tử Ngọc thản nhiên nói.
Cực kỳ uy nghiêm.
“Vâng, lão thần dẫn đường!” Từ khi Phượng Thừa tướng trở về phủ Thừa tướng, tự nhiên nhìn về phía Đỗ Hải.
Không nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Đỗ Hải, trái tim căng thẳng lập tức thả lỏng.
Ông ta nên tin Hồng Loan.
Không tin cũng không có cách, đao đặt trên cổ.
Chỉ có thể khom người dẫn đường đến Thanh Tâm Cấc.
Đỗ Hải lập tức đứng dậy đi theo cuối cùng.
Trong Thanh Tâm Các.
Thanh Lam, Thanh Diệp đã chuẩn bị xong theo lệnh của Phượng Hồng Loan từ lâu.
Hai người ngoan ngoãn cụp mi rũ mắt đứng ở cửa Đông Noãn Các.
Nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt đi từ xa đến, bóng dáng màu hoàng kim đi phía sau Phượng Thừa tướng, trong lòng không khỏi run rẩy.
Nhưng nhớ tới hiện giờ không phải lúc để sợ hãi, lập tức bình tĩnh lại.
Hai người thấy đám người đến gần, lập tức quỳ xuống đất dập đầu: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
“Hồng Loan…!Hồng Loan hiện giờ có khá hơn?” Phượng Thừa tướng thấy hai người trang điểm đậm, nhưng cũng không để ý lắm.
Ông ta quan tâm là Hồng Loan thế nào.
“Bẩm Tương gia, từ lúc người thượng triều tiểu thư đã hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại.” Thanh Diệp lập tức nói.
“Tại sao lại như vậy?” Phượng Thừa tướng nghe vậy thì sốt ruột, lập tức cất bước chạy vào, mới vừa đi hai bước đã vội vàng trở về, khom người nói với Quân Tử Ngọc: “Lão thần nhất thời nóng vội, mời Hoàng Thượng!”
“Ừ!” Quân Tử Ngọc nhìn lướt qua khuôn mặt đầy son phấn của Thanh Lam, Thanh Diệp, hơi nhíu mày, nâng bước đi vào.
Màn che trong phòng kín mít.
Ánh sáng trong nhà tối tăm.
Khắp nơi có mùi thuốc nồng nặc.
Quân Tử Ngọc nhìn bóng dáng nhỏ gầy lộ ra qua màn che trên giường.
Mày lại nhíu chặt hơn.
Chẳng lẽ Phượng Hồng Loan thật sự bị bệnh?
“Hồng Loan…!Hồng Loan…” Phượng Thừa tướng vội vàng chạy tới, duỗi tay muốn vén màn che lên.
“Tương gia không được, tiểu thư bị phong hàn rất nặng, lỡ như lây bệnh cho Hoàng Thượng thì làm sao bây giờ?” Thanh Lam, Thanh Diệp đang quỳ lập tức chạy vào.
Duỗi tay ngăn cản Phượng Thừa tướng từ hai phía.
Phượng Thừa tướng kinh ngạc, lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội: “Tình thế gấp rút nên lão thần hồ đồ, Hoàng Thượng thứ tội! Thân thể ngài vạn kim, tốt nhất nên di giá ra ngoài! Lỡ như bị nhiễm phong hàn, lão thần có chết muôn lần cũng không hết tội!”
Quân Tử Ngọc nhìn Phượng Thừa tướng, ánh mắt dừng ở màn che kín mít không một khe hở, ngó hai người Thanh Lam, Thanh Diệp, thờ ơ mở miệng: “Không cần! Thân thể trẫm rất tốt!”
“Hoàng Thượng…”
Phượng Thừa tướng còn muốn nói nữa, bị Quân Tử Ngọc mở miệng ngắt lời: “Nhấc màn trướng lên, để ngự y chuẩn bệnh cho Phượng tam tiểu thư!”
Nghe vậy, mặt già của Phượng Thừa tướng trắng bệch, ông ta đã nhìn ra người bên trong không phải Hồng Loan.
Dáng người bên trong quá nhỏ, tuy chỉ là bóng dáng mơ hồ thì ông ta cũng có thể xác định không phải Hồng Loan, lập tức mở miệng: “Hoàng Thượng, Hồng Loan vẫn còn chưa xuất các! Như vậy…!Những người này…!Như vậy không tốt lắm đâu…”
Nghe vậy, Quân Tử Ngọc ngẩn ra.
Mới nhớ ra hiện giờ thật sự đang đứng trong khuê phòng nữ tử.
Nhìn Phượng Thừa tướng vừa muốn mở miệng.
Thanh Diệp lập tức nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nhà ta bên trong chỉ mặc trung y…!Tương gia không truyền lời về phủ, không biết Hoàng Thượng giá lâm, nếu không mời Hoàng Thượng di giá trước, nô tỳ mặc quần áo cho tiểu thư…”
“Mời Hoàng Thượng di giá, Hồng Loan…” Phượng Thừa tướng cũng lập tức mở miệng.
Mắt phượng của Quân Tử Ngọc nhìn chằm chằm màn che, hơi thở của người bên trong rất nhẹ, nghe như có như không, giống như hiện tượng của bệnh nặng.
Nhưng Quân Tử Ly nhớ tới danh sách lễ vật trong lòng, cũng không tránh khỏi thấy không đúng.
“Được, trẫm ra bên ngoài chờ một lát trước, các ngươi mau thay quần áo cho nàng.” Quân Tử Ngọc xoay người đi ra ngoài.
Đáy lòng Phượng Thừa tướng lạnh lẽo, xem ra Hoàng Thượng không tin.
Vậy phải làm sao bây giờ mới được đây.
Khuôn mặt nhỏ của Thanh Lam, Thanh Diệp cũng trắng bệch.
Nếu để Hoàng Thượng nhìn thấy mặt Xảo Nhỉ, vậy tiêu rồi.
Khuôn mặt kia của tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân.
Ai cũng sánh bằng.
Chứ chưa nói Xảo Nhi bên trong chưa vội vàng dịch dung.
Nhưng Hoàng Thượng khôn khéo như thế, sợ là dịch dung thì chuyện sẽ càng tệ hơn.
Cho nên tiểu thư mới bảo các nàng đánh phấn.
Trong lòng hai người gấp quá, thấy Quân Tử Ngọc muốn đi ra cửa, Thanh Lam lập tức cắn răng, đứng thẳng không được kinh ngạc hét lên ngã về phía giường, đầu ngón tay khẽ nhấc nâng lên một khe hở của màn che, lộ ra phía sau lưng của Xảo Nhi.
Quân Tử Ngọc nghe thấy tiếng kinh hô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy sau lưng đầy vết sẹo của Xảo Nhi.
Vết thương chồng chất, sâu nông, chồng lên những vết thương cũ, thảm không nỡ nhìn!
Cả người không nhịn được run lên, lập tức dừng lại bước chân quay đầu lại.
Lúc này Phượng Thừa tướng cũng quay đầu lại, khi nhìn thấy sau lưng của Xảo Nhi thì ngẩn ra, sau đấy khuôn mặt già rơi nước mắt: “Hồng Loan…!Là lỗi của cha…” Khuôn mặt Thanh Lam trắng bệch nửa nằm trên giường, thấy đã đạt tới hiệu quả, vội vàng bò từ trên giường xuống dưới, buông màn che, hoảng loạn quỳ xuống trên mặt đất: “Hoàng Thượng thứ tội, nô tỳ đáng chết…”
“Trịnh ngự y, ngươi là ngự y lâu năm của Thái Y Viện.
Vào khám bệnh cho Phượng tam tiểu thư!” Lúc này Quân Tử Ngọc không đi ra, nghiêng người nhìn màn che lại rơi xuống, mắt phượng ngưng trọng: “Không được đẩy mành ra, cứ thế khám đi!”
Nghe vậy, Phượng Thừa tướng cũng thả lỏng.
Tim Thanh Lam và Thanh Diệp cũng rơi xuống đất.
Chỉ cần không mở màn che là được.
“Vâng, Hoàng Thượng!” Một lão thái y ở ngoài cửa đi đến.
Thanh Lam lập tức duỗi tay sờ vào trong mành, cầm tay Xảo Nhi ra.
Y thuật của tiểu thư nhà nàng còn cao hơn bọn cổ gia của Thái Y Viện này nhiều! Nhưng hiện giờ không biết sao Xảo Nhi vẫn chưa tỉnh lại.
Cũng không tin bọn đồ cổ này có thể nhìn ra cái gì.
Trịnh thái y duỗi tay bắt mạch cho Xảo Nhi, ánh mắt Quân Tử Ngọc dừng trên cánh tay gầy gò của Xảo Nhi, vậy mà đến cả cổ tay cũng có vết sẹo.
Môi mỏng mím chặt.
Giờ phút này mới cảm nhận được rốt cuộc nư xtuwr này đã chịu khổ đến mức nào.
Lại còn có có thể viết ra được khí thế trác tuyệt như vậy, có thể thấy được tính tình kiêu ngạo thế nào.
Nữ tử như vậy…
Đáy lòng thở dài một tiếng.
Vương đệ thật sự không nên! Có lẽ hắn với Hoàng tổ mẫu làm sai rồi.
Nàng mới vừa có vấn đề với vương đệ, hắn đã bảo vương đệ đón hai muội muội của nàng.
Thế này sao nàng chịu nổi? Viết ra danh sách lễ vật như vậy…!Hiện giờ xem ra, cũng không quá đáng! Trịnh thái y kia lập tức đi tới, duỗi tay bắt mạch cho Xảo Nhi..