Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 102
Lý Văn cúi đầu khom người lặng lẽ lui ra ngoài, ông ta suy nghĩ Hoàng thượng hôm nay thật kỳ lạ.
Ông ta cũng thực sự tò mò rằng phải là cô gái có ma lực như thế nào mới khiến cho Hoàng thượng anh minh cơ trí của họ biến thành bộ dạng như hôm nay, trở nên vui giận thất thường.
Lý Văn vừa mới lui ra ngoài cửa thì chỉ thấy vị tiểu thái giám bên cạnh Thái Hoàng thái hậu vội vã chạy tới.
“Có chuyện gì sao?” Lý Văn tiến lên đón, nhỏ giọng nói.
“Đại tổng quản, Thái Hoàng thái hậu cho mời Hoàng thượng đi tới Đức Hinh Viên một chuyến.” Tiểu thái giám cũng hạ thấp giọng, thở có hơi hồng hộc.
“Bây giờ sao?” Lý Văn có hơi sửng sốt.
“Lời Thái Hoàng thái hậu đã phân phó như vậy, mời Hoàng thượng tới ngay lập tức.” Tiểu thái giám lập tức nói.
Lý Văn vừa nghe đã lập tức xoay người về Ngự thư phòng, mới vừa đi được hai bước lại quay lại chỗ tiểu thái giám, nhỏ giọng hỏi: “Thái Hoàng thái hậu có chuyện gì sao?”
“Việc này thì nô tài cũng không biết.
Chỉ biết là Ly Vương điện hạ cũng được Thái Hoàng thái hậu triệu vào cung, Thái Hoàng thái hậu cũng đã phái người tới Phủ thừa tướng đón Phượng Tam tiểu thư vào cung rồi ạ.” Tiểu thái giám lập tức đáp lại.
Lý Văn vừa nghe xong, lập tức xoay người đi vào, tới bên cạnh Quân Tử Ngọc rồi nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, Thái Hoàng thái hậu mời người lập tức đi tới Đức Hinh Viên một chuyến ạ.
Ly Vương điện hạ cùng Phượng Tam tiểu thư của Phủ thừa tướng cũng được Thái Hoàng thái hậu triệu vào cung rồi.:
“Hả?” Quân Tử Ngọc nhíu mày: “Ngươi nói Vương đệ cùng với Phượng Tam tiểu thư cũng được Hoàng tổ mẫu triệu vào cung sao?”
“Vâng! Tiểu Đông tử của Đức Hinh Viên đang đứng chờ bên ngoài ạ!” Lý Văn lập tức đáp lại.
“Xem ra kịch hay tới rồi.” Quân Tử Ngọc đặt bút xuống, chậm rãi đứng lên, ánh mắt phượng thoáng lên một ý cười châm biếm.
Giọng nói trầm thấp mang theo sắc chế giễu: “Đúng lúc trẫm cũng mấy ngày rồi chưa đi Đức Hinh Viên thỉnh an Hoàng tổ mẫu.
Đi, vậy thì đi tới Đức Hinh Viên.”
Quân Tử Ngọc cất bước đi ra ngoài cửa, Lý Văn nhìn thấy thần sắc của Hoàng thượng thì khóe miệng giật giật nhẹ, cũng đi theo ra ngoài.
Bên trong Đức Hinh Viên.
Thái Hoàng thái hậu mặc một bộ bào màu đỏ tía có thêu hoa phượng, các bông hoa phượng trên đó tạo thành hình những con chim phượng đơn giản.
Trên mặt bà ta cũng không có bao nhiêu nếp nhăn, da cũng được dưỡng rất tốt.
Mặc dù tuổi đã hơn bảy mươi nhưng vẫn còn lại nét thùy mị.
Không khó để tưởng tượng được năm đó chắc chắn là một mỹ nhân có một không hai trong thiên hạ.
Trên mặt bà ta mang nụ cười hiền lành hòa ái, nhìn Quân Tử Ly bước vào mà không nói một lời nào, nhìn hồi lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: “Ly nhi!”
“Hoàng tổ mẫu!” Quân Tử Ly lập tức gật đầu.
Nhan sắc anh tuấn như ngọc lạnh lùng lãnh đạm so với ngày xưa đã dịu dàng hơn mấy phần, bà ta nhẹ nhàng mở miệng: “Ly nhi, hiện tại bọn họ cũng chưa tới, con nói cho Hoàng tổ mẫu biết, tại sao con lại từ hôn với Phượng Tam tiểu thư của Phủ thừa tướng?” Thái Hoàng thái hậu nhìn Quân Tử Ly, hỏi.
Quân Tử Ly mím môi, cúi đầu không đáp lại.
“Ta đều nhìn con và Hoàng thượng từ nhỏ lớn lên.
Đối với tính tình của con, so với với người khác thì ta cũng biết hơn mấy phần.
Con nói cho Hoàng tổ mẫu biết, con thực sự thích công chúa Quỳnh Hoa gì đó của nước Tây Lương sao?” Thái Hoàng thái hậu nhìn Quân Tử Lý cúi đầu, hơi nhíu mày lại.
Thấy Quân Tử Ly vẫn chưa nói gì, dừng lại một chút rồi nói: “Hay là thực sự như lời đồn ở bên ngoài, con chê Phượng Tam tiểu thư của Phủ Thừa tướng, cho nên chưa lấy đã từ hôn?”
Quân Tử Ly vẫn mím môi không đáp lại, mái tóc dài rủ xuống một phần, che đi nửa khuôn mặt, nửa bên mặt còn lại không nhìn được bất cứ biểu lộ gì.
Thái Hoàng thái hậu nhìn Quân Tử Ly, hơi cau mày lại, mở miệng lần nữa: “Mặc dù lão bà ta quanh năm niệm phật không để ý tới chuyện đời nhưng những năm này đối với chuyện bên ngoài thì ta vẫn có nghe thấy.
Mà tâm tính của con thì ta cũng biết, chắc chắn không phải là người tin vào những lời đồn đại.
Hôm nay con hãy nói với Hoàng tổ mẫu xem, để ta nghe thử nào.”
“Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi là…” Quân Tử Ly rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn Thái Hoàng thái hậu, định mở miệng nói.
“Hồi bẩm Thái Hoàng thái hậu, Thừa tướng đại nhân đã đến.” Bên ngoài có một tiếng nói truyền tới cắt đứt lời Quân Tử Ly.
Nét mặt già nua của Thái Hoàng thái hậu thoáng qua một nét ưu phiền, sau đó mở miệng đáp: “Chỉ có một mình Phượng thừa tướng sao? Phượng Tam tiểu thư thì sao?”
“Hồi bẩm Thái Hoàng thái hậu, hôm qua Phượng Tam tiểu thư vô tình bị nhiễm phong hàn, hôm nay bệnh tình nằm liệt trên giường.
Thừa tướng đại nhìn vội vào cung để tạ tội với Thái Hoàng thái hậu ạ!” Tiểu thái giám lập tức đáp.
Nhiễm phong hàn sao? Quân Tử Ly nghe vậy thì chợt nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên thấy Phượng Thừa tướng một mình đang lo lắng bước chân tới.
Thái Hoàng thái hậu liếc nhìn qua Quân Tử Ly, thấy rằng nói cả lúc lâu vừa rồi mà Tôn nhi đều không có nửa điểm biến đổi, mới vừa nghe thấy Phượng Tam tiểu thư đã có động tĩnh rồi.
Mắt già thoáng qua một tia nhìn thấu, chậm rãi mở miệng: “Mời thừa tướng vào đi.”
“Vâng!” Tiểu thái giám kia lập tức lui xuống, bên ngoài truyền tới âm thanh: “Mời Tướng gia!”
Phượng Thừa tướng khom người đi vào, tựa như không nghĩ rằng Quân Tử Ly cũng ở đây, nét mặt già nua lập tức biến đổi, nhanh chóng tiến lên thỉnh an: “Lão thần bái kiến Thái Hoàng thái hậu, Thái Hoàng thái hậu thiên thu avjn phúc.
Lão thần thỉnh an Vương gia!”
“Phượng ái khanh mau mau đứng lên đi!” Nét mặt già nua của Thái Hoàng thái hậu cười chúm chím, nhìn Phượng thừa tướng: “Người đâu, dọn chỗ ngồi.”
“Tạ Thái Hoàng thái hậu!” Phượng thừa tướng đứng lên, không gấp mà ngồi xuống, lập tức tạ tội nói: “Tiểu nữ Hồng Loan của lão thần hôm qua bị cảm nhiễm phong hàn, không có cách nào vào cung được.
Lão thần đặc biệt vội tới tạ tội với Thái Hoàng thái hậu.”
“Bị nhiễm phong hàn sao, có nghiêm trọng không?” Thái Hoàng thái hậu lập tức quan tâm hỏi.
Phượng Thừa tướng lập tức nói: “Hôm nay nàng ở trên giường ngủ mê man không dậy nổi.
Bây giờ lão thần cũng không có cách nào đánh thức nàng dậy, cũng có hơi nghiêm trọng.”
Có nghiêm trọng không thì bà ta cũng không thấy, không khỏi có chút thiếu không khí.
“Người đâu? Lập tức tới Thái Y Viện truyền thái y tới Phủ thừa tướng chữa trị cho Phượng Tam tiểu thư, nhất định phải giúp Phượng Tam tiểu thư mau khỏe lại.” Thái Hoàng thái hậu lập tức lên tiếng.
“Vâng!” Tiểu thái giám lập tức khom người lui ra ngoài.
“Đã mời đại phu rồi ạ, tiểu nữ nàng ta…” Phượng Thừa tướng nhớ tới Thanh Lam, Thanh Diệp nói Phượng Hồng Loan không muốn bất cứ người nào quấy rầy, đến ông cũng bị đẩy ra khỏi Thanh Tâm Các.
Theo tính tình của Hồng Loan, chẳng như là thái y của Thái Hoàng thái hậu, nàng lại đuổi thái y ra như vậy thì biết làm sao, lập tức mở miệng đáp lại.
“Ây, Phượng ái khanh không cần từ chối đâu.
Các đại phu bên ngoài không thể so được với thái y trong cung, cứ để thái y đi xem thử xem.
Biết Phượng Tam tiểu thư không có việc gì thì cũng có thể an tâm.” Thái Hoàng thái hậu lập tức khoát tay cắt đứt lời của Phượng thừa tướng, thở dài mở miệng: “Thật là một đứa trẻ đáng thương, mẹ nàng cũng có tính tình ôn hòa, nàng cũng được di truyền điều đó nên mới khổ nhiều như vậy.”
Nét mặt già nua của Phượng Thừa tướng lập tức trầm tối đi, tự trách nói: “Đều tại lão thần vô phương trị gia, mới để cho Hồng Loan gặp những tội này.”
“Ây, chăm quốc thì không thể an gia.
Phượng ái khanh đối với nước Đông Ly chúng ta có công, hai triều nguyên lão, chẳng những được tiên hoàng coi trọng mà còn được đương kim hoàng thượng tín nhiệm.
Phượng ái khanh không cần tự trách, Tam tiểu thư có khuê danh là Hồng Loan sao?” Thái Hoàng thái hậu vừa nói vừa nhìn Phượng thừa tướng.
“Vâng, khuê danh của tiểu nữ là Hồng Loan!” Phượng Thừa tướng lập tức gật đầu.
“Ây, chỉ có thể trách đứa trẻ Hồng Loan này mang mệnh khổ.
Chỉ là đều nói thời gian khổ cực cũng qua cả rồi.
Từ nay về sau chính là đại phú đại quý, cũng chưa chắc không phải chuyện trời cao đã định sẵn.” Thái Hoàng thái hậu khuyên nhủ.
“Thái Hoàng thái hậu nói đúng ạ!” Phượng Thừa tướng gật đầu liên tục.
Đôi mắt già nua nhìn qua Quân Tử Ly, chỉ thấy thần sắc Ly Vương điện hạ bình tĩnh, không nhìn được ra bất cứ ưu tư gì.
Trong lòng phỏng đoán rằng không biết hôm nay Thái Hoàng thái hậu triệu Ly Vương điện hạ và Hồng Loan vào cung vì việc gì.
Thái Hoàng thái hậu mở miệng lần nữa nói: “Ai gia hôm nay kêu các ngươi vào cung cũng không có mục đích gì khác.
Chẳng qua là cảm thấy lương duyên từ ngày xưa có nhiều trắc trở.
Chuyện hai ngày trước ta cũng đã nghe nói qua, Ly nhi đã nguyện ý thu hồi lại việc từ hôn, cưới Phượng Hồng Loan vào cửa.
Mà Hồng Loan bị tổn thương trong lòng, hiện tại cũng không muốn gả.”
Nghe vậy, trong lòng Phượng thừa tướng cảm thấy bộp choojo, giống như có hơi hiểu được lý do Thái Hoàng thái hậu gọi họ tới ngày hôm nay.
“Tiên hoàng đã chỉ điểm hôn sự này, lão bà ta cũng có biết.
Chẳng qua là vẫn cảm thấy nữ nhi còn nhỏ, còn ngươi thì đang thủ hiếu ba năm nên cũng không hỏi tới chuyện này.
Không nghĩ rằng mọi việc lại tới mức xấu như vậy.”
Thái Hoàng thái hậu hơi dừng lại, mắt già liếc nhìn sắc mặt trắng nhợt của Phượng Thừa tướng, rồi quay qua nhìn Quân Tử Ly, lại nói: “Ly nhi, ai gia cũng không hỏi tại sao con chưa lấy đã từ hôn Hồng Loan, chẳng qua là nhất thời con hồ đồ thôi.
Hôm nay con coi như ai gia và Phượng Thừa tướng đã tỏ thái độ, con còn muốn lấy Hồng Loan vào cửa nữa không?”
Nghe vậy, dung nhan anh tuấn như ngọc của Quân Tử Ly mới có hơi giãn ra.
“Phượng Thừa tướng cũng ở đây.
Nếu như con muốn đồng ý thì hôm nay ai gia lập tức làm chủ cho các con.” Thái Hoàng thái hậu mở miệng lần nữa.
Nét mặt già nua của Phượng Thừa tướng hơi trắng bệch, mặc dù ông ta cũng muốn Hồng Loan được gả vào Ly Vương phủ nhưng hôm đó ông ta vừa mới mở miệng mà Hồng Loan đã nhất quyết cự tuyệt.
Căn bản cũng không có một tia hi vọng nào.
Nói cách khác Hồng Loan cũng không có lòng dạ muốn gả vào Ly Vương phủ, giờ lại thấy tình hình hai người Hồng Loan cùng Vân công tử với nhau.
Lại cảm thấy không có khả năng.
Hôm nay Thái Hoàng thái hậu lại chen vào, giờ nên làm như thế nào cho phải đây.
Ông ta có một loại cảm giác, nếu như Thái Hoàng thái hậu làm chủ như vậy có hơi cứng rắn thì Hồng Loan nhất định không ưng, đến lúc đó sợ là khó mà thu xếp.
Nghĩ tới đây, Phượng Thừa tướng lập tức mở miệng nói: “Bẩm Thái Hoàng thái hậu, lão thần cho rằng chuyện này cũng coi như xong rồi.
Người đừng làm khó Vương gia nữa.
Hôm đó Vương gia cũng là bị bắt ép đáp ứng lão thần.
Có thể đó là tình nguyện từ một phía lão thần, tiểu nữ căn bản cũng không đồng ý gả vào Ly vương phủ.
Ly Vương điện hạ chưa lấy đã từ hôn khiến trong lòng tiểu nữ đã tổn thương.
Huống chi những năm nay nàng ấy cũng gặp nhiều tổn thương rồi.
Lão thần thực sự không đành lòng cưỡng cầu nàng.
Cầu Thái Hoàng thái hậu ân chuẩn, Ly Vương điện hạ tiền đồ mở rộng, bao nhiêu khuê nữ mong ướng được gả vào Ly Vương phủ, là tiểu nữ vô phúc rồi.”
Nghe vậy, Thái Hoàng thái hậu quay đầu nhìn Phượng Thừa tướng, đôi mắt già thoáng qua một ánh sáng, mở miệng cười: “Phượng ái khanh không cần lo lắng.
Lão bà ta muốn nghe ý kiến của Ly nhi trước.
Phụ nữ đều làm bằng nước, mạnh miệng những mềm lòng.
Mặc dù ta chưa gặp qua đứa trẻ Hồng Loan kia nhưng cũng biết nhất định là một đứa trẻ làm hài lòng người.
Ly nhi là ta nhìn nó từ nhỏ lớn lên.
Dĩ nhiên là không phải nói gì.
Có thể ở giữa có điều gì hiểu lầm nên Ly nhi mới để khiến Hồng Loan bị tổn thương như vậy, xác thực là không nên.
Hôm nay nó đã nhận thức được, cũng nên cho nó một cơ hội.
Cũng vì để tốt cho bọn nhỏ, Phượng ái khanh, ông nói đúng không?”
“Vâng, Thái Hoàng thái hậu nói đúng!” Trong lòng Phượng Thừa tướng như toát mồ hôi lạnh, không hổ là Thái Hoàng thái hậu trải qua ba triều, mấy câu nói thôi cũng làm cho miệng ông ta bị chặn lại..