Thiếp Bản Kinh Hoa

Chương 6: Đánh vào chỗ chết


Đọc truyện Thiếp Bản Kinh Hoa – Chương 6: Đánh vào chỗ chết

“Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, mau mau cứu mấy vị phu nhân đi a. . . Tam tiểu thư nàng. . . Nàng điên rồi. . . Nàng muốn giết mấy vị phu nhân. . .” Theo tiếng bước chân đi vào tiểu viện, nha hoàn bà tử phía ngoài tức khắc như ong vỡ tổ vội vàng tiến lên đón liền người đang bước vào.

Phượng Hồng Loan xuyên qua cửa sổ rách nát nhìn bên ngoài một cái, liền thấy trước mặt là nữ nhân hai châu quang bảo khí cùng một đám tùy tùng, nha hoàn bà tử vây quanh mà đến.

Một người mặc một thân áo choàng đại hồng cẩm đoạn, tuổi chừng hơn bốn mươi (tui thắc mắc sao hôm bữa cái tiết tử ghi mẹ nỳ hơn 30 h ms sau 1 ngày cái mẹ lên thành 40 rồi ???), gương mặt khôn khéo, nàng tựa hồ thấy được bản sao cổ đại của Vương Hi Phượng*. Biết đây chính là nữ nhân có thực quyền nhất hậu viện phủ Thừa tướng hiện nay, Nhị phu nhân Mộc Vãn Tình.

*Vương Hi Phượng: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Là một nữ nhân thông minh, xinh đẹp nhưng chua ngoa, đanh đá,ác độc vs kẻ dưới, biệt danh Phượng ớt. Là mẹ của Bảo Ngọc, người “góp công” lớn nhất trong việc tách cặp đôi Đại Ngọc – Bảo Ngọc, hại chết Lâm muội muội. (trên đây là nhận xét của editor, lưu ý lưu ý.)

Ở bên cạnh Nhị phu nhân là nữ nhân khác một thân váy chu sai , không lẫn với y phục đại hồng bào của Nhị phu nhân, nàng ta mặc một thân áo choàng hồng cẩm thêu hoa. Tướng mạo thực xinh đẹp, bộ ngực căng tròn, sống lưng so với Nhị phu nhân lại còn thẳng hơn. Nàng ta là ngoại sinh nữ của Lý đại tướng quân đương triều.

Chính nhờ có chỗ dựa vững chắc này, Tứ phu nhân ở trong phủ Thừa tướng có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Chỉ liếc mắt một cái, Phượng Hồng Loan liền thu hồi tầm nhìn của mình, nhìn một đám nữ nhân trong phòng đang nằm la liệt dưới đất. Tam phu nhân, Ngũ phu nhân, Lục phu nhân sớm đã bị đau đớn mà ngất đi, còn lại đám người Thất phu nhân, Cửu phu nhân, Thập phu nhân, Thập nhất phu nhân, Thập nhị phu nhân nửa sống nửa chết khóc lóc, rên rỉ nằm trên mặt đất.

Nghe được cứu tinh tới, Thập nhất phu nhân hô to: “Nhị tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ, nhanh a, mau vào cứu chúng ta a. . .”

“Xem ra các người vẫn còn khí lực nhỉ!” Phượng Hồng Loan sắc mặt lạnh lẽo, đưa tay tháo vòng tay ra mà đập tới nàng ta. (không biết vì sao chỗ này TG để Phong Vân Khinh ta sửa lại thành tên n9 PHL nha )

Thập nhất phu nhân còn chưa kịp A một tiếng, liền đã ngất đi.

“Còn kẻ nào muốn kêu nữa! Hô một tiếng cho ta nghe xem!” Phượng Hồng Loan tà nghễ, khinh miệt mà nhìn mấy người phụ nhân còn lại.


Vài cái phụ nhân thấy vậy liền sợ hãi thối lui thân thể rúc về phía sau, lắc lắc đầu, không ai dám nói lời nào.

“Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhi? Các ngươi đều câm miệng lại cho ta! Một người nói rõ ràng!” Nhị phu nhân nhìn một đám nha hoàn bà tử trước mắt đám sợ hãi không còn hình dáng, thất chủy bát thiệt mà xông tới. Liền uy nghiêm quát một tiếng.

“Hồi bẩm Nhị phu nhân, bên trong, bên trong Tam tiểu thư, nàng điên rồi, đem các vị phu nhân nhốt hết trong phòng mà đánh. . .” Một bà bà run run nói.

“Cái gì?” Nhị phu nhân còn chưa lên tiếng, Tứ phu nhân dường như nghe được chuyện thiên đại buồn cười, nhìn sang tiểu phòng rách nát, cười hai tiếng chói tai mà nói: “Ngươi nói cái tiểu tiện chân kia vậy mà dám đánh mấy vị phu nhân?”

“Là, Tứ phu nhân. . .” bà tử lập tức gật đầu.

“Đúng vậy, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, phu nhân của chúng nô tỳ toàn bộ đều ở bên trong phòng mà. . .” Ngay lập tức một đám người thất chủy bát thiệt phụ họa nói.

“Chuyện này có thật không?” Nhị phu nhân nhíu mày, có chút không tin được mà nói: “Các ngươi nói cái nha đầu ngu ngốc kia đã tỉnh? Cũng đã điên luôn rồi?”

Tất cả mọi người nhất tề sợ hãi gật đầu. Tuy rằng không thấy được tình hình thực tế bên trong phòng, thế nhưng những tiếng thét chói tai đó cũng đủ làm cho các nàng có thể tưởng tượng được các phu nhân thê thảm cỡ nào, cái này có lẽ cả đời các nàng cũng không quên được.

“Người tới! Mở cửa ra cho ta!” Nhị phu nhân sẳng giọng nhìn lướt qua cửa gỗ đang đóng chặt, quay lại phân phó hai bà tử sau lưng.

“Là, phu nhân!” Hai bà tử lập tức đi lên.


“Tiểu. . . Tiểu thư. . .” Xảo nhi sợ hãi nắm cánh tay Phượng Hồng Loan.

“Không có chuyện gì.” Phượng Hồng Loan thân thủ vỗ vỗ tay Xảo nhi, thân mình nhẹ nhàng ngồi trên một cái bàn bị mất chân phía sau, đung đưa người tay kéo Xảo nhi: “Đến nghỉ ngơi một lát! Một hồi ngươi mới có sức lực mà đánh tiếp!”

“Tiểu. . . Tiểu thư, vẫn còn đánh nữa a. . .” Xảo nhi nghe được lại đánh, liền run run thân thể một cái. ( Ta ns bé Xảo em nhất ran hay run rẩy mà sao khi đánh ng em đánh hang hái hung phấn quá vậy )

“Em nói xem, mấy năm nay những ai khi dễ chúng ta nhiều nhất?” Phượng Hồng Loan không để ý hai bà tử bên ngoài đang đi tới đẩy cửa, mà hỏi.

“Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư, còn có Tam phu nhân và Tứ phu nhân. Cái khác phu nhân tiểu thư số lần ít hơn một chút. Nhưng là Nhị phu nhân vẫn luôn dung túng cho bọn họ, bà ta còn đáng hận hơn.” Xảo nhi căm hận nói.

“Ừ!” Phượng Hồng Loan gật đầu: “Thế nên ngươi phải nghỉ ngơi toàn túc sức lực, một hồi chờ các nàng tiến vào liền nhằm vào chỗ hiểm mà đánh cho ta! Ngươi lấy cái chân ghế đánh mạnh vào chân Nhị phu nhân, đánh gãy cho ta. Tứ phu nhân sao. . . dùng cây trâm vẽ lên mặt của bà ta. Đem gương mặt đó của bà ta bị hủy.”

Thanh âm Phượng Hồng Loan bình tĩnh. Mấy phu nhân trên mặt đất nghe được rốt cục cũng đều ngẹo đầu, ngất đi.

“Tiểu. . . Tiểu thư. . .” Xảo nhi sợ hãi nhìn Phượng Hồng Loan.

“Dù sao đi nữa chúng ta cũng sẽ phải chết. Ngươi suy nghĩ một chút người cũng phải chết, thì còn gì để sợ nữa?” Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi, nàng trước tiên sẽ dạy nàng ta trở nên ngoan hơn, sau đó dạy cho nàng ta mạnh mẽ, rồi cho nàng làm sao chỉnh chết người, không những không phải chịu trách nhiệm, mà người nọ còn phải cảm tạ nàng.

“Ân! Xảo nhi không sợ nữa!” Xảo nhi tức khắc kiên định nhìn Phượng Hồng Loan gật đầu.


Phượng Hồng Loan khẽ động khóe miệng, nhìn Xảo nhi ôn nhu nở nụ cười một cái. Tiếp đó ánh mắt nhìn về phía cửa, nơi đó đương có thanh âm đập cửa truyền đến.

” Đập nát cho ta!” Nhị phu nhân lần nữa giận dữ quát một tiếng, đi tới: “Để ta nhìn xem một chút tam tiểu thư rốt cuộc đã điên thành bộ dáng gì ?”

“Đúng vậy! Ta cũng đang muốn nhìn đây!” Tứ phu nhân cũng không chịu thua thiệt rớt lại phía sau Nhị phu nhân. Liền nhanh chóng theo sát nàng ta mà đến cửa.

“Là, phu nhân!” hai cái bà tử cường tráng (nghe giống mấy ông giang hồ) lập tức lên tiếng trả lời. Lui về phía sau hai bước, dồn sức hướng cánh cửa mà đánh tới.

“Đông, đông “

Hai tiếng vang lên, cánh cửa vẫn như cũ không đụng vỡ.

” Đông, đông “

Lại hai tiếng vang lên, cửa vẫn như cũ còn không có phá khai.

Phượng Hồng Loan nhíu mày, không nghĩ tới cái cửa tàn này còn chắc chắn như vậy. Đã như vậy nàng lại giúp bọn hắn một chút đi! Nếu thật đụng phá hủy, không có cửa mà đóng lại, cẩu chạy mất. Lúc này có muốn tiếp tục đóng cửa đánh chó nữa cũng không thành được.

Phượng Hồng Loan liền nhảy xuống bàn, cầm hai cái ghế đã gãy chân đưa cho Xảo nhi: “Đợi bọn họ đi vào ngươi liền đánh!”

“Ân!” Xảo nhi nhận lấy cái ghế gãy chân, vẻ mặt thấy chết không sờn gật gật đầu.

Phượng Hồng Loan buồn cười nhìn Xảo nhi một cái, đưa tay kéo nàng ta đi tới cửa, nghe Nhị phu nhân gầm lên: “Phế vật! Tới thêm hai người!”


Lập tức lại có hai tỳ nữ đi tới, bốn người dùng toàn bộ sức lực, nhất tề hướng về cánh cửa đánh tới.

Phượng Hồng Loan lạnh lùng nở nụ cười một cái, chìa tay rút xuyên môn biệt thủ (chặn cửa) ra.

Cánh cửa bất thình lình mở rộng, bốn người cùng lúc mất trọng tâm, A thét lên một tiếng, đồng loạt ngã xuống, nằm úp sấp đè lên nhau trên mặt đất. Hai bà tử đứng trước liền bị hai nha hoàn lau lưng đè ngất đi.

cánh cửa mở toang ra đem thân mình Phượng Hồng Loan và Xảo nhi chắn ở phía sau.

“Thực là một đám phế vật!” Nhị phu nhân nhìn đến bốn người đang nằm đè lên nhau, mặt lạnh mắng một câu. Cất bước đi vào cửa.

Tứ phu nhân tự nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, lại cũng tò mò muốn nhìn xem bên trong như thế nào. Nàng ta căn bản không tin tưởng cái tiện chân Phượng Hồng Loan yếu ớt như con tép kia lại có thể nhảy ra cái sóng lớn gì. Nhất định là hồ ly tinh này giở trò ma mãnh!

Hai người cùng nhau chen vào cửa, Nhị phu nhân quay đầu giận dữ, trợn mắt nhìn Tứ phu nhân một cái: “Tứ muội muội, ngươi chen cái gì?”

“Nhị tỷ tỷ, không phải là ta chen vào, mà là ngươi quá mập.” Tứ phu nhân lập tức bắt bẻ trở lại. ( like phát cho câu này )

Nhị phu nhân liền nghẹn nhất khí. Lười cùng nàng ta tính toán, dẫn đầu đi vào. Vừa nhìn bên trong, sắc mặt nhất thời đại biến.

Tứ phu nhân còn đang đắc ý, vừa hướng mắt nhìn, nhất thời A một tiếng, thét chói tai.

Phượng Hồng Loan nhìn hai nữ nhân vừa tiến vào, lãnh nhất tiếu, đưa tay đóng cửa lại, phun ra một chữ: “Đánh!”

Xảo nhi lập tức cầm lấy chân ghế, dùng toàn túc sức lực mà đánh vào chân trái của Nhị phu nhân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.