Đọc truyện Thiên Vương II – Chương 60
Edit: Mimi
Beta: Mimi
***** – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -Tư Đồ Sênh tao nhã lau miệng, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt có sáu bảy phần tương tự với mình: “Nếu bà thực sự coi tôi như con, cũng có nhiều áy náy đối với tôi, vậy thì đừng mang cái tâm cơ nông cạn của bà ra bỡn cợt nữa. Nhờ phúc bà, từ khi còn rất nhỏ tôi đã trải qua một cuộc sống vô cùng phấn khích và phong phú, so với cung đấu trên TV còn đặc sắc hơn nhiều. Ngay thời khắc bà xuất hiện, tôi đã biết bà muốn sắm vai loại nhân vật gì. Vì thế cho nên, để tránh khiến tôi thực sự chán ghét bà, xin hãy lập tức rời đi.” Sáu chữ cuối cùng, từng tiếng từng tiếng đều phập phần khí phách, khiến cho sắc mặt Lận Nhã Cầm nhất thời tái xanh.
“Đi thôi.” Cậu quay sang nói với Anh Hạo Hanh.
Anh Hạo Hanh đứng dậy, đi tới bên cạnh đối phương, hai người bọn họ sóng vai bước lên trên lầu.
Lận Nhã Cầm vẫn đứng lặng tại chỗ, mờ mịt nhìn theo bóng dáng hai người vừa mới rời đi.
Lúc ấy, Tư Đồ Sênh thoáng giơ tay, dùng một cái gương giấu trong lòng bàn tay để quan sát tình cảnh phía sau.
Anh Hạo Hanh thấp giọng hỏi: “Bà ta có vấn đề?”
Tư Đồ Sênh lắc đầu.
Trong thang máy không có người, chờ khi cửa thang đóng lại, Anh Hạo Hanh lập tức đẩy Tư Đồ Sênh vào góc tường, vươn tay chặn lại!
Tư Đồ Sênh: ”…”
Anh Hạo Hanh nói: ”Cậu biết cái gì rồi? Đừng có nói là cái gì cũng không biết, ngẫm lại chuyện Chu Duy Ân đi… Hậu quả của việc không khai báo đầy đủ thông tin thường rất là nghiêm trọng đấy.”
Tư Đồ Sênh nhíu mày, không muốn thừa nhận cũng không được, mấy ngày nay cả hai luôn cùng ra cùng vào, rất có khả năng đối phương bên kia sẽ cho rằng bọn họ có quan hệ mật thiết với nhau. Điều này rất bất lợi đối với Anh Hạo Hanh. Địch ở trong tối ta ngoài sáng đã là tình huống cực kỳ không tốt rồi, không thể để anh ta mờ mịt kéo chân mình tụt lại – Thời điểm thần chí thanh tỉnh, cậu tuyệt không nguyện ý thừa nhận, chính mình thật sự lo lắng tới an nguy của Anh Hạo Hanh.
“Vừa rồi ở trong gương, tôi đã bắt gặp vẻ mặt sợ hãi của bà ấy.” Tư Đồ Sênh nói.
Anh Hạo Hanh lại hỏi: “Ba của cậu… Thi lão tam đã giao nhiệm vụ cho bà ấy, nếu không hoàn thành nhất quyết cắt tiền thưởng sao?”
Tư Đồ Sênh lắc đầu: “Chuyện nhận lại tôi, hẳn không phải là ý tứ của ông ta, bằng không lúc trước ông ta sẽ không đối xử với tôi lãnh đạm như vậy. Tôi hoài nghi, chuyện này có người đứng sau thao túng.” Nghĩ đến có người ở đằng sau, cậu liền không khỏi nghĩ đến Trương Duy Triêu, thuận tiện liên tưởng tới hai anh em nọ. Ngày đến hạn đặt cược càng lúc càng gần, cậu có chút sợ bóng sợ gió, chung quy vẫn cảm thấy sự xuất hiện của Lận Nhã Cầm và việc Thẩm Ngọc Lưu biến mất có liên quan gì đó với nhau.
Cửa thang máy ”Leng keng” một tiếng, mở ra.
Anh Hạo Hanh và Tư Đồ Sênh đồng loạt quay đầu.
Một thanh niên ngoại quốc ước chừng hơn hai mươi tuổi đang rối rắm nhìn bọn họ, nhấc chân rồi lại đặt xuống, cứ thế do dự hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm: “Không sao, các người tiếp tục đi, tôi dùng thang bộ.”
Sau đó cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Tư Đồ Sênh đảo mắt nhìn bảng hiệu thang máy – tầng hai mươi.
Anh Hạo Hanh tất nhiên không thể không nhận ra tư thế hiện tại của bọn họ không bình thường, song chỉ nói: ”Người ngoại quốc chính là thích vận động.”
Tư Đồ Sênh: ”…”
Anh Hạo Hanh tiếp tục truy hỏi: “Cậu vừa nói phía sau có người thao túng? Cậu đắc tội với ai?”
Tư Đồ Sênh trả lời: “Không thể nói là đắc tội, phải nói là… bị người mơ ước?”
Anh Hạo Hanh: ”…”
Tư Đồ Sênh tức giận: “Anh đây là cái biểu tình gì?”
Thang máy lại ”Leng keng” một tiếng.
Tư Đồ Sênh cúi đầu, chui qua cánh tay người nọ mà bước ra ngoài. Anh Hạo Hanh đuổi theo ở phía sau: “Này, chúng ta không phải ở tầng trệt.”
…
Tư Đồ Sênh nói: ”Người Trung Quốc cũng rất thích vận động.” Cậu đẩy cửa vào thang bộ ra, nhanh chân bước lên tầng.
Anh Hạo Hanh đột nhiên giữ chặt cánh tay người nọ lại, ôm đối phương vào trong ngực, ôn nhu sờ sờ tóc cậu: “Bạn bè, chính là tại thời điểm cậu gặp khó khăn sẽ cùng cậu chia sẻ.”
Tư Đồ Sênh cố gắng ngẩng đầu, thò cái mũi ra ngoài hít thở: ”Anh nói anh có khó khăn à?”
Anh Hạo Hanh tiếp lời: “Mỗi người đều không thể lựa chọn cha mẹ, nhưng có thể chọn lựa cuộc sống của mình.”
Tư Đồ Sênh trầm mặc trong giây lát, vỗ vỗ vào lưng đối phương, ý bảo anh ta buông mình ra.
Anh Hạo Hanh buông tay.
Tư Đồ Sênh lấy ra một cái gương, vừa chỉnh lại tóc tai vừa nói: ”Giấc mộng đẹp cha mẹ đẻ tay cầm bánh kẹo và đồ chơi, đột nhiên xuất hiện tại cổng cô nhi viện này, từ lúc còn rất nhỏ tôi đã không nghĩ đến nữa. Tôi cũng không hận bọn họ, hàng ngàn hàng vạn tế bào trứng và t*ng trùng, lại có thể hợp thành một con người như tôi, đã là may mắn vô cùng vĩ đại rồi! Cho nên trong lòng tôi phi thường cảm kích. Thế nhưng, điều này không có nghĩa là, tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho hành vi tự ý can thiệp vào cuộc sống của tôi chỉ vì một mục đích bất minh nào đó.”
Anh Hạo Hanh nắm chặt bờ vai cậu, muốn dùng độ ấm từ lòng bàn tay mình để truyền đạt sự quan tâm.
Tư Đồ Sênh hai tay cắm trong túi quần, theo cầu thang bộ từng bước từng bước đi lên. Được một quãng cậu mới nói: “Nếu như bọn họ không dùng phương thức này để xuất hiện, có lẽ chúng tôi còn có thể vui vẻ mà ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm.”
Vô luận một người lòng dạ bao la cỡ nào, tư tưởng rộng rãi ra sao, gặp được loại sự tình này, không có khả năng hoàn toàn không thèm để ý.
Anh Hạo Hanh nhìn bóng lưng gầy gò của Tư Đồ Sênh, trong lòng dâng lên một cảm giác dị thường khác lạ. Xét về vận mệnh, chính mình sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, cha mẹ song toàn, nhận hết yêu thương, duy nhất cũng chỉ bực mình vì có gã anh trai nói một đằng làm một nẻo, so với Tư Đồ Sênh, anh quả thực chính là con đẻ của nữ thần may mắn. Song, xét về tính cách, anh lại quá mức nông nổi trẻ con, phương thức giải quyết vấn đề cũng rất cực đoan, làm việc theo đó mà cũng có phần không tích cực. Tuy rằng người nọ ham tiền và keo kiệt, nhưng bản tính lại lạc quan vô cùng, mà loại lạc quan này thậm chí còn ảnh hưởng tới bản thân anh. Anh Hạo Hanh tỉ mỉ nghĩ lại một chút, sau khi quen biết Tư Đồ, xác suất nổi nóng của anh đã ít đi trông thấy.
Tuy rằng nghĩ vậy có chút lập dị, thế nhưng sự thật là, Tư Đồ Sênh đã khiến cuộc đời anh trở nên tốt đẹp hơn nhiều lắm.
Kết bạn với người này, đích thực là một trong những quyết định chính xác nhất của anh ở kiếp này, song hiện tại Anh Hạo Hanh lại cảm thấy cực kỳ không đủ.
Tư Đồ Sênh cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng phía sau lưng mình, rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà quay đầu lại: “Anh đang nghĩ cái gì?”
Anh Hạo Hanh nhìn vào đáy mắt ngập đầy cảnh giác của đối phương, khẽ cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời: ”Tôi đang suy nghĩ, làm sao để chúng ta trở thành bạn bè cực tốt cực tốt cực tốt.” Ba lần ‘cực tốt’, mỗi lần lại được nhấn mạnh thêm, giống như biểu đạt một quyết tâm, không thành thì sẽ không dừng lại của anh ta vậy.
Tư Đồ Sênh không hiểu vì sao lại cảm thấy có hơi nguy hiểm: ”Chẳng lẽ hiện tại chúng ta không tốt à?”
Anh Hạo Hanh nhanh chân bước tới vài bước, giữ lấy bờ vai của đối phương: ”Còn có thể tốt hơn một chút.”
Tư Đồ Sênh: “…” Biểu hiện của nhị thiếu gần đây hình như đã thoát khỏi phạm trù trẻ trâu, dần dần phát triển tới thời kỳ mãn kinh rồi.
Ba lần bốn lượt bị quấy rầy, khiến cho chuyến dạo chơi lần này của bọn họ không thể không nhanh chóng kết thúc. Lúc Anh Hạo Hanh còn chưa tận hứng, chuẩn bị trù tính địa điểm du ngoạn tiếp theo thì, Tư Đồ Sênh bất chợt lên tiếng: “Đi thành phố B.”
La Mật đã điều tra được, nơi cuối cùng Thẩm Ngọc Lưu xuất hiện trước khi hoàn toàn mất liên lạc chính là chỗ ấy.
Anh Hạo Hanh ý vị sâu xa nhìn đối phương.
Tư Đồ Sênh kịp thời phản ứng, hình như nhà họ Thi cũng ở thành phố B: ”Tôi tới đó để tìm một người bạn.”
Vẫn luôn tự coi mình là người bạn tri kỷ duy nhất không thể thiếu được của Tư Đồ Sênh, Anh Hạo Hanh tự nhiên đồng loạt khai hỏa tất cả bom mìn kíp nổ trong lòng: “Bạn? Bạn như thế nào?”
Tư Đồ Sênh nói: “À, một người bạn rất khó có thể hình dung.” Cậu cùng Thẩm Ngọc Lưu, đã từng hợp tác chân thành, cũng từng lừa bịp lẫn nhau, có thể cùng ngồi xuống ăn cơm, cũng có khả năng trở mặt vì một chuyện gì đó ngay ở giây kế tiếp. Nói đúng ra chính là vừa bạn vừa thù, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt, lại nguyện ý lên núi đao xuống biển lửa vì đối phương. Thật sự rất khó có thể hình dung.
Anh Hạo Hanh nói: ”Tôi thì sao?”
Anh à, rõ ràng tuổi tác không kém bao nhiêu, nhưng vì sao… cảm thấy chính mình không phải có thêm một người bạn, cũng không phải có thêm một cậu em trai, mà hệt như mới sinh ra một đứa con trai hả? Tư Đồ Sênh im lặng cảm khái, song ngoài miệng lại nói: ”Anh là một người bạn rất khó có thể khái quát.”
Rất khó có thể hình dung và rất khó có thể khái quát, nghe ra có vẻ kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng nếu tinh tế mà cân nhắc thì, ‘khó có thể hình dung’ là nói tới một nhân vật vô cùng thú vị, không cách nào miêu tả bằng lời, hoặc là một người quá mức kỳ lạ, vượt qua phạm trù ngôn ngữ thông thường. Mà ‘rất khó có thể khái quát’… chính là nói người này phi thường vụn vặt, cần phải phân chương phân đoạn mới có khả năng miêu tả hết được, đúng không?
Anh Hạo Hanh lăn qua lộn lại hai cái cụm từ này, không ngừng so sánh và phân tích.
Vào lúc Tư Đồ Sênh ngủ say, bất chợt cảm thấy bên giường trùng xuống, vừa mở to đôi mắt, cậu liền bắt gặp Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc nhìn mình.
“Mất ngủ liền đếm xem ga giường được tạo thành từ bao nhiêu sợi vải.”
“Vì sao tôi lại là một người bạn ‘rất khó có thể khái quát’?”
Tư Đồ Sênh nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ một câu chính mình thuận miệng nói ra, thế nhưng lại bị người này để lòng đến tận bây giờ. Cậu đáp: “Bởi vì… thời gian quen biết càng dài, càng phát hiện anh không giống với người thường, nội tâm phong phú, quả thực giống như một cuốn bách khoa toàn thư khiến người ta phải đọc đi đọc lại. Anh có thể dùng một câu để khái quát bách khoa toàn thư sao? Đạo lý ở đây cũng tương tự như vậy đấy.”
Anh Hạo Hanh nói: “Một câu để khái quát bách khoa toàn thư không phải chính là ‘bách khoa toàn thư’ à?”
…
Tư Đồ Sênh lập tức áp dụng: “Vậy thì một câu khái quát Anh Hạo Hanh cũng chỉ có thể là ‘Anh Hạo Hanh’ thôi.”
Anh Hạo Hanh cười cười: ”Ở trong lòng cậu tôi rất đặc biệt.”
Tư Đồ Sênh nói chắc như đinh đóng cột: ”Đương nhiên là đặc biệt!” Trừ anh ra còn có ai nửa đêm nửa hôm không ngủ được liền quấy phá mộng đẹp của người khác, cư nhiên đi tìm hiểu nghiên cứu sáu cái chữ râu ria đấy chứ!
Anh Hạo Hanh thỏa mãn, vỗ vỗ mặt đối phương: “Ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải lên máy bay.”
Vốn là cậu đã ngủ rất sớm, nếu không phải bị quấy rầy giữa chừng, còn có thể ngủ tới lúc khởi hành! Tư Đồ Sênh nghiến răng: “Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”
…
Sáu mươi tám phút ba mươi hai giây kể từ lúc người nào đó nói ngủ ngon, Tư Đồ Sênh cảm thấy nếu chính mình cứ tiếp tục đếm sợi vải trên ga trải giường nữa thì nhất định sẽ thần kinh, cho nên quyết định đổi sang một phương thức trị mất ngủ khác.
Anh Hạo Hanh đang mơ mơ màng màng, tự nhiên cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, tựa hồ có cái gì đó chui vào, sợ tới mức giật mình mở to hai mắt.
“Hắc hắc.” Tư Đồ Sênh ghé vào bên giường, vô tội nhìn đối phương.
“Trời sáng rồi à?” Anh Hạo Hanh quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy bầu trời vẫn còn tối đen như mực.
Tư Đồ Sênh nói: ”Nào, để tôi nói cho anh nghe một chút, cái gì gọi là ‘rất khó có thể khái quát’ ha.”
Anh Hạo Hanh: “…”