Bạn đang đọc Thiên Vương Đặc Biệt Thuộc Về Người Yêu Độc Nhất Vô Nhị Bảo Bối: Chương 32: Chạy Trốn (2)
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, Giản An Trữ nhìn trái nhìn phải, chợt thấy bên cạnh có một cái cửa nhỏ, cô không nói hai lời, một tay đẩy Vũ Trạch Hiểu vào, đóng cửa lại.
Đây là một gian phòng nhỏ ngăn cách để những đồ dùng vệ sinh, chỉ có thể chứa được một người. Bên cạnh chính là chổi lau và thùng nước gì đó. Sau khi hai người đi vào, chỉ có thể chen chúc nhau, hơi vô ý một chút sẽ giẫm lên chổi lau bên cạnh, phát ra tiếng động.
Sợ tạo ra tiếng động, Giản An Trữ bất đắc dĩ, chỉ có thể dán sát vào người Vũ Trạch Hiểu.
Vũ Trạch Hiểu còn không kịp phản ứng, đã bị Giản An Trữ dịu dàng mà kiên quyết xô vào, đẩy vào tường, lúc cô dán sát vào thân thể của anh, phản ứng đầu tiên của anh là: xem đi, tôi biết mà, nhất định là cô thích tôi! Lúc trước bất quá cô tự biết xấu hổ, sợ không xứng với tôi, mới cố ý nói muốn rời đi!
Nhưng mà, giây tiếp theo, nhờ ánh sáng mờ mờ từ khe cửa chiếu vào, anh thấy được nơi này là phòng để đồ dùng vệ sinh, chế độ sạch sẽ lập tức khởi động. Anh xoay tới xoay lui, như thế nào cũng không chịu đứng yên ở đó.
Giản An Trữ tưởng chừng như sắp điên lên, cô cũng không biết làm như vậy có thể tránh được một kiếp hay không, Vũ Trạch Hiểu còn cố tình không yên phận. Hai người chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, cô bất đắc dĩ, ngón tay bám chặt lấy cánh tay của anh, kẹp anh vào tường, muốn anh cố định tại chỗ. Ánh sáng vô cùng mờ, cả cơ thể cô dồn về phía trước, hai người giống như muốn kết hợp thành một thể.
Mà cảm giác của Vũ Trạch Hiểu không giống vậy. Anh không thích mùi ẩm ướt ở nơi tối tăm này và không khí bẩn ở đây, nhưng mà Giản An Trữ dán sát vào thân thể, lại làm cho anh có cảm giác khác.
Thân thể hai người kết hợp chặt chẽ, nhất là ở trước ngực anh, bị hai luồng mềm mại của Giản An Trữ dán chặt vào. Bởi vì khẩn trương, cô hít thở dồn dập, nó làm anh vô lực chống đỡ, giống như hai con thỏ nhỏ nghịch ngợm, sắp thoát ra khỏi ràng buộc, ở trước ngực anh cọ tới cọ lui, trong lòng bỗng dấy lên một ngọn lửa. Ngọn lửa rừng rực, đột nhiên nhảy xuống vùng bụng dưới, các giác quan toàn thân đều kích hoạt!
Vũ Trạch Hiểu trước kia cấm dục, một khi đã ăn mặn, ngọn lửa này sẽ càng thiêu đốt điên cuồng hơn! Nhất là bây giờ thân thể hai người gần như kết hợp làm một, khi hít thở, quanh chóp mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt trên người cô. Cảm giác môi của cô, cách mặt anh không xa, gần như có thể ngửi được, mùi rượu nhàn nhạt từ miệng của cô tản ra.
—— thật. . . nhớ, thật . . . nhớ hương vị trong miệng cô, hương vị ngọt ngào đó!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bây giờ Giản An Trữ thật sự sắp điên rồi. Bây giờ cô có chút hối hận, nếu thật sự bị những người đó nhận ra, không phải càng thảm hơn sao?
Giản An Trữ nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh đều rơi xuống, nhưng việc đã đến nước này, cô cũng không thể bỏ rơi anh, chỉ còn cách đi bí mật. Nhưng mà, cho dù là vậy, Vũ Trạch Hiểu giống như là cố ý đùa bỡn cô, gương mặt vẫn không thành thật cọ phải cọ trái, giống như là khó thở. Chẳng lẽ anh bị cô ép chặt nên không thể hít thở? Bây giờ, cô một chút cũng không dám thả lỏng. Lửa đã cháy đến nơi, cho dù anh chết ngạt, cũng không bị người ta phát hiện!
Vũ Trạch Hiểu xoay mặt sang trái, cô cũng xoay sang trái, xoay mặt sang phải, cô cũng xoay sang phải. Hai người mặt dán mặt, chóp mũi chạm chóp mũi. Từ bên ngoài nhìn vào, thật sự giống như đôi tình nhân trẻ đang trốn ở chỗ này vụng trộm yêu đương.