Thiên Vương Đặc Biệt Thuộc Về Người Yêu Độc Nhất Vô Nhị Bảo Bối

Chương 17: Công Việc Mới (4)


Bạn đang đọc Thiên Vương Đặc Biệt Thuộc Về Người Yêu Độc Nhất Vô Nhị Bảo Bối: Chương 17: Công Việc Mới (4)


“Vũ Trạch Hiểu, anh có ý gì?!” Ở phòng nghỉ của Vũ Trạch Hiểu, Giản An Trữ tức giận trừng trừng nhìn người đàn ông trước mặt.
Vũ Trạch Hiểu nhìn cô một cái, cúi đầu cầm lấy quyển tạp trí, nhẹ nhàng lật giấy.
Thấy hắn bộ dáng cao ngạo nguy hiểm, Giản An Trữ lại càng tức giận. Cô bước lên mấy bước, ngón tay hận không thể lấy xuống quyển tạp chí kia xuống!
Thế mà, lúc tay sắp cầm lấy, thì Vũ Trạch Hiểu mở miệng nói chuyện.
Hắn nói: “Cà phê.”
“???” Giản An Trữ nghi ngờ nhìn hắn một cái, Vũ Trạch Hiểu cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài tiếp tục lật tờ báo: “Tôi muốn uống cà phê.”

Giản An Trữ tức giận: ” Anh tay chân quá dài, không thể tự mình đi mua?”
Vũ Trạch Hiểu tròng mắt đen nhánh linh động chớp mắt, ánh mắt vẫn rơi vào quyẻn tạp chí trước mặt: ” Giản trợ lý. Nếu như tôi nhớ không nhầm, cô ngươi bây giờ vẫn chưa có từ chức. Nói cách khác, ít nhất hiện tại, cô vẫn là người của tôi.”
Vũ Trạch Hiểu cố ý nhấn mạnh từng chữ, hiển nhiên là lời nói mạnh hơn cô. Giản An Trữ bị hắn làm cho tức đến nội thương, mấy lần muốn vung quyền đánh, hồi lâu, mới ” Hừ ” một tiếng, hướng bình pha cà phê đi đến — bởi vì Vũ Trạch Hiểu gương mặt này quá nham hiểm!
“Pha nhanh chóng là không uống….uố…ng!” Khi thân hình cô rời đi, Vũ Trạch Hiểu vẫn không quên ở phía sau nói thêm một câu.
Đạo đức! Trong lòng Giản An Trữ oán thầm một câu, đi về phía trước.
Cùng hắn làm việc một tháng, cô đối với Vũ Trạch Hiểu yêu thích rất rõ ràng. Cà phê Nha Mãi Gia là bột cà phê mới xay, nhập khẩu sữa tươi ít chất béo, đường có hàm lượng calo thấp. Vũ Trạch Hiểu nhấp một ngụm, còn vô sỉ khen: “Mùi vị không tệ.”
Giản An Trữ nhìn hắn, không nhịn được bộc phát. Cô chặn tay đang lật quyển tạp chí của Vũ Trạch Hiểu, vẻ mặt tức giận: “Vũ Trạch Hiểu, anh nói cho rõ ràng! Rốt cuộc là chuyện gì đang chuyện gì xảy ra!”

Vũ Trạch Hiểu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, lông mi thật dài run lên, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười tà khí: “Mới vừa chú Doãn không phải nói vô cùng rõ ràng rồi sao?”
Giản An Trữ lại nhíu mày sâu hơn.
Cô không biết Vũ Trạch Hiểu làm như vậy, là bởi vì chọc ghẹo cô, hay là nghĩ —— xâm – phạm cô?
Vũ Trạch Hiểu lần nữa cầm quyển báo kia lên, nhưng không nhìn nội dung, mà dùng ánh mắt, len lén nhìn nét mặt của cô!
Nhìn cô lông mày nhíu lại càng sâu, trong lòng hắn cao hứng muốn chết! Phụ nữ khốn kiếp, hiện tại biết sợ chưa! Cho tới bây giờ chỉ có tôi ghét bỏ người khác, còn chưa từng bị ghét bỏ qua!
Ai kêu cô hôm trước bò lên giường của ta, ai kêu cô tối hôm qua đắc tội tôi? Cô lại dám đá tôi, hiện tại biết sợ chưa!!!
Giản An Trữ nhìn hắn, cũng có chút ủ rũ, cô thay đổi giọng, đè nén lửa giận, thấp giọng cầu khẩn: “Trạch Hiểu, anh nhìn xem, một tháng nay, tôi không có làm việc. Ở bên cạnh anh cũng cũng là phiền toái, không bằng để cho tôi rời đi sao.”
Không nghĩ tới, mới vừa còn đóng kịch hất cằm lên, vẻ mặt Vũ Trạch Hiểu xem thường cô, lại gật đầu: “Ừ, cô cũng tự biết rõ.”
Nhưng mà lập tức, Vũ Trạch Hiểu còn cố ý thở dài, vẻ mặt làm khó: “Nhưng là làm sao bây giờ? Tôi lập tức sẽ phải đóng phim rồi, đây cũng là kinh nghiệm đầu tiên của tôi. Lịch trình chặt chẽ như vậy, còn có thời gian tìm một người để cho trái tim tôi hài lòng?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.