Thiên Vu

Chương 630: Mỹ nhân say rượu


Đọc truyện Thiên Vu – Chương 630: Mỹ nhân say rượu

– Thế nào? Ngươi không tình nguyện?

Niệm Kiều quả thực không dám tin vào hai mắt mình, chuyện tốt như vậy, gia hỏa này còn giống như không vui, còn giống như đang suy nghĩ, vẫn rất do dự?

Trên thưc tế cảm giác của nàng không sai, Trần Lạc xác thực có chút do dự, thứ nhất là hắn không thích bị người khác làm phiền, thứ hai là hắn cũng lo lắng gây phiền phức cho người khác. Bất quá lại nghĩ về sau còn đoạn đường rất xa phải đi, một mình một người thực sự quá cô quạnh khó nhịn, trên đường có người uống rượu nói chuyện phiếm, ngược lại phi thường thích ý, nghĩ như thế nên hắn cũng đơn giản đáp ứng.

Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau, Trần Lạc đi theo đám người đoàn vinh quang Phi Thiên của Miêu Hoành, hướng tới vùng biên hoang.


Quang minh và hắc ám mãi mãi là hai tồn tại đối lập, giống như trời và đất, như âm và dương, nước và lửa, tại thế giới Huyền Hoàng cũng là như thế. Hoàng thành, Quang Minh thành, Thần Thánh thành, ba đại thế lực trung tâm liên thủ dương cờ chính nghĩa tiến vào thế giới này chiếm giữ hơn một trăm vực, bên trong đại đa số vực đều có ba quân đóng giữ phòng bị hắc ám xâm lấn, đồng thời còn có thủ vệ quang minh giữ gìn hòa bình trong vực.

Hết thảy các vực đều có ba quân và thủ vệ quang minh đóng giữ, nhưng cũng không có nghĩa là những vực này đều tuyệt đối an toàn. Trong số hơn trăm vực này có một số vực rất đặc thù, vực Tây Ách chính là một trong số đó, bởi vì vực này nằm ngay cạnh biên hoang thế nên vực Tây Ách hàng năm đều sẽ gặp cảnh ma thú tiến công quy mô lớn, ba quân đóng giữ và thủ vệ quang minh đoàn căn bản không thể phòng thủ được, bách tính trong vực từ lâu đã di chuyển đến những vực khác, thế nhưng điều đó không có nghĩa làm hoang phế vực Tây Ách, ngược lại vực Tây Ách chẳng những không thành vực hoang vu, còn trở thành thiên đường của vinh quang giả.

Nói không khoa trương chút nào, tại thế giới Huyền Hoàng, phàm là đoàn vinh quang có chút quy mô, hầu như đều có phân đoàn đóng giữ tại đây, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lân cận vực Tây Ách chính là biên hoang, số lượng ma thú đếm không hết, săn bắt ma thú thu hoạch ma đan là việc mỗi một vị vinh quang giả thích nhất, đại đa số vinh quang giả trên căn bản đều coi đây là cuộc sống.

Người bình thường trồng linh điền kiếm sống, vinh quang giả săn bắt ma đan kiếm sống, đây là truyền thống từ xưa tới nay tại thế giới Huyền Hoàng.

Nói đến vực Tấy Ách có thể trở thành thiên đường vinh quang giả cũng không chỉ là vì nằm gần biên hoang, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn là trong vực tuy nói như trước luôn có ba quân và thủ vệ quang minh đóng giữ, bất quá cũng chỉ là bài biện mà thôi, bởi vì tại vực Tây Ách có quá nhiều đoàn vinh quang lớn nhỏ lưu trú, nghĩ đến cũng tới hàng ngàn hàng vạn, số lượng đoàn vinh quang như thế là khái niệm gì? Những vinh quang giả hoặc là Vu sư hoặc là Trận sư, thực lực mỗi người đều không tầm thường, qunah năm săn bắn ma thú khiến tính cách của bọn họ đều hung hãn dị thường, có thể tưởng tượng ra một nhóm người như vậy cùng tụ hợp một chỗ sẽ tạo ra hậu quả gì, chỉ một câu nói không hợp nhau liền không tránh khỏi tranh đấu, hơn nữa phàm là tranh đấu cá nhân hầu như đều sẽ dẫn tới tranh đấu của hai đại đoàn vinh quang.

Tại vực Tây Ách, mỗi ngày đều phát sinh tranh đấu, mỗi ngày đều có người chết, nhiều vô số kể, căn bản không thể quản nổi, tựa hồ ba đại thế lực nắm quyền trung tâm của thế giới Huyền Hoàng cũng không thèm đi quản đám mọi rợ này, mặc cho bọn họ chém giết nhau ở đây, vừa có thể giúp nhưng nơi khác được an bình, vừa có thể hỗ trợ ba quân phòng ngừa ma thú xâm lấn, cớ sao không làm đây.

Ba đại thế lực nắm quyền trung tâm đều bỏ mặc không quản, lâu dần vực Tây Ách cũng đã chân chính biến thành thiên đường vinh quang giả, các loại chợ đen lớn nhất, tràng giác đấu lớn nhất, sòng bạc lớn nhất, nơi phong nguyệt đông đúc nhất cũng dần dần hình thành theo thời thế cho đến nay. Bởi vì vực Tây Ách từ lâu đã trở thành thiên hạ của vinh quang giả, thế nên cũng có người gọi vực Tây Ách trở thành vực vinh quang giả.


Trong hư không, một chiếc kiệu lớn ba mươi hai người khiêng bay cực nhanh vào trong Tây Ách vực, kiệu lớn cực kỳ xa hoa, toàn thân màu vàng lưu ly, bên trên càng che kín các loại trận pháp cường đại huyền diệu, tổng cộng có ba mươi hai vị nam tử khôi ngô khiêng chiếc kiệu lớn này, mỗi một người thân cao ba thước, hung thần ác sát, sắc mặt uy nghiêm đáng sợ, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa, bên hông đeo đoản đao, xem ra có chút quái lạ.

Không gian trong kiệu lớn rộng thoáng, dùng thảm ô vũ màu vàng xa hoa, ở giữa chỉ bày một chiếc bàn thủy tinh lưu ly cao hơn nửa thước, trên bàn bày đặt một loại trái cây tựa như trẻ con, còn có rượu ngon đỏ tươi như máu, hai vị nữ tử đang khoanh gối ngồi, nói chính xác hơn thì một vị nữ tử ngồi ngay ngắn uống rượu máu, còn một nữ tử khác thì đang dựa người nằm trong ngực nàng kia.

Nữ tử uống rượu thân mặc nhung trang, dung nhan thì không giống với vẻ anh tư hiên ngang, càng hiện ra một loại phi phàm thô bạo, như quân vương cao cao tại thượng nhìn xuống thiên hạ, lại như tướng quân bước qua vạn chiến trường, ngạo thị bầu trời. Nữ tử nằm trong ngực của nàng, trên người chỉ phủ một tấm thảm trắng, có thể thấy rõ được da thịt bong loáng non mềm, song phong no đủ trước ngực cũng như ẩn như hiện, một đôi đùi đẹp siêu lòng người, nhìn nàng lãnh diễm vô song, không chỉ là dung nhan, còn là khí chất, đôi mắt, ngay cả mái tóc dài màu bạc trắng cũng lộ ra một cỗ hàn khí.

– Khinh Sầu, ngươi lại đang phiền lòng vì tên nam tử họ Trần kia phải không?

Tuyết Thiên Trần ngồi ngay ngắn, giơ chiếc chén bằng đồng thau đặt ở bên mép, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm rượu màu đỏ máu, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị chậm rãi nhắm lại, giống như cảm thụ mùi vị rượu ngon. Mạc Khinh Sầu nằm trong ngực nàng cũng không có trả lời, phảng phất như đang thất thần nhìn về đâu đó.

– Nam tử họ Trần kia trọng yếu với ngươi như thế sao?


Dung nhan Tuyết Thiên Tầm tuyệt mỹ vô song, vẻ đẹp của nàng không giống với vẻ đẹp lãnh diễm của Mạc Khinh Sầu, nàng đẹp một cách cao quý và ngạo nghễ, độc tôn và bá đạo vô cùng, tựa như dám tranh đấu một trận với Đại tự nhiên.

– Quan trọng với ta không phải Trần Lạc, mà là Tiêu Du Tử.

Thanh âm Mạc Khinh Sầu cũng lộ ra một loại lạnh lẽo cực hạn như dung nhan của nàng, dù cho hiện tại nàng đang dựa vào lòng người thương, chỉ sợ vẫn cứ lạnh lẽo như thế.

Đúng vậy, chính như lời Mạc Khinh Sầu nói, trọng yếu với nàng không phải nam tử họ Trần kia, mà là Tiêu Du Tử, điểm này Tuyết Thiên Tầm rất rõ ràng, nhưng nàng không biết Tiêu Du Tử trọng yếu như thế nào với Mạc Kinh Sầu, dù nàng đã hỏi qua nhưng Mạc Khinh Sầu cũng không có nói, điều này cũng là bí mật duy nhất nàng không biết trên người Mạc Khinh Sầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.