Đọc truyện Thiên Vu – Chương 60: Cửa tiệm Thiên Khải (2)
Tay thiếu nữ khựng giữa không trung, bởi vì nàng cảm nhận được hơi nóng
đó. Thiếu nữ hít sâu, nàng giám định rất nhiều Hỏa Vân Tinh nhưng lần
đầu gặp Hỏa Vân Tinh phát ra hơi nóng đến như vậy. Thiếu nữ biết phẩm
chất Hỏa Vân Tinh này không tầm thường, nàng cẩn thận cầm cái hộp quan
sát kỹ, càng nhìn càng ngỡ ngàng.
Theo phẩm chất khác nhau Hỏa Vân Tinh chia làm nhất thải, nhị thải, tam
thải, tứ thải vân vân. Hỏa Vân Tinh nhất thải rất dễ giám định, thấy rõ
bên trong tinh thạch có một cầu vồng Hỏa Vân. Trong Hỏa Vân Tinh nhị
thải chứa hai cầu vồng Hỏa Vân. Nhưng thiếu nữ không giám định được Hỏa
Vân Tinh này, bởi vì trong tinh thạch có nhiều cầu vồng Hỏa Vân đan xen
vào nhau, rậm rạp rối loạn.
– Như thế nào? Giám định xong chưa?
Thiếu nữ lắc đầu, biểu tình nghiêm túc nói:
– Công tử chờ giây lát được không? Ta đi mời Lâm lão đến.
– Vậy sao, được rồi.
Giám định báu vật là kỹ thuật rất thâm ảo, Trần Lạc không rành. Tuy
trong kho báu bí mật của Trần Lạc cất nhiều bảo bối nhưng hắn không biết tên cái nào. Chẳng mấy chốc thiếu nữ quay về, có một lão nhân đi theo.
Lão nhân tới cửa tiệm Vân Tinh liếc Trần Lạc một cái, khi thấy Hỏa Vân
Tinh trong cái hộp thì biểu tình giật mình, không nói không rằng cầm cái hộp lên quan sát.
Thiếu nữ tò mò hỏi:
– Lâm lão có giám định được không?
Biểu tình Lâm lão nghiêm túc, nhíu chặt mày. Lâm lão quan sát thật lâu sau lắc đầu.
Lâm lão nghiêm túc nói:
– Viên Hỏa Vân Tinh này không giống bình thường, lão hủ không dám đoán bừa.
– Các ngươi không giám định ra thì làm sao đây?
Trần Lạc gãi đầu hỏi:
– Cửa hàng của các ngươi không có giám định sư nào khác sao?
Thiếu nữ giải thích rằng:
– Lâm lão là giám định sư nhiều kinh nghiệm nhất cửa hàng chúng ta, nếu
lão nhân gia không giám định được thì giám định sư khác trong thành cũng không thể.
Lâm lão vòng ra khỏi quầy hàng, nói:
– Không biết tiểu hữu đi theo lão hủ một chuyến được không?
Trần Lạc nhướng mày nói:
– A? Ý lão là sao?
Trần Lạc thầm nghĩ không biết Lâm lão có ý đồ gì sâu không.
– Tiểu hữu đừng hiểu lầm, lão hủ không có ý gì khác.
Lâm lão cực kỳ nghiêm túc nói:
– Viên Hỏa Vân Tinh của ngươi không giống bình thường, lão hủ tạm thời
không dám đoán bừa. Nếu là bình thường lão hủ sẽ trả lại ngươi, nhưng
hôm nay đúng lúc lão bản của chúng ta trở về xử lý một ít chuyện. Với
ánh mắt của lão bản tất nhiên sẽ giám định ra phẩm chất của viên Hỏa Vân Tinh này được.
– Lão bản của các ngươi? Chính là lão bản Thiên Khải các sao?
– Đúng vậy! Không biết ý của tiểu hữu như thế nào?
– Cũng tốt.
Trần Lạc muốn gặp đại nhân vật tài ba trong vòng ba năm từ một tên ăn mày trở thành thủ phú Kim Thủy Vực.
Lâm lão dặn dò xong mang theo Trần Lạc đi vào hậu viện. Hậu viện giống
như một tòa biệt uyển, hoa thơm chim hót. Giữa hậu viện có một tòa lương đình, một nam nhân trung niên ngồi trong đình. Nam nhân trung niên
khoảng bốn mươi tuổi, ngồi trên ghế đá, tay cầm một quân cờ đen. Nam
nhân trung niên nghiên cứu ván cờ vây trắng, đen.
Lâm lão đi qua, ngần ngừ không biết có nên quấy rầy lão bản nghiên cứu
ván cờ không. Lâm lão thấy Trần Lạc đứng gần đó lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn
thì dứt khoát bước vào lương đình.
Nam nhân trung niên mỉm cười nói:
– A? Lâm lão đén rồi?
Nam nhân trung niên cho người cảm giác nho nhã.
Lâm lão bất đắc dĩ xin lỗi:
– Đã quấy rầy người chơi cờ.
– Không sao, dù gì cũng không nghĩ ra cao chiêu gì.
Nam nhân trung niên ra hiệu Lâm lão ngồi xuống, đứng dậy pha trà. Lâm lão vội đứng lên kể lại vụ việc, đưa cái hộp qua.
– Chính lão cũng không giám định ra được?
Nam nhân trung niên nghi ngờ cầm cái hộp, mở nắp nhìn, biểu tình giật mình.
Nam nhân trung niên liếc mắt liền nói:
– Đây là Hỏa Vân Khôi Tinh.
– Quả nhiên là Hỏa Vân Khôi Tinh.
Lâm lão hít sâu, biểu tình hơi hưng phấn. Hỏa Vân Khôi Tinh là cực phẩm
trong Hỏa Vân Tinh, suốt đời Lâm lão giám định vô số Hỏa Vân Tinh, lần
đầu tiên lão thấy Hỏa Vân Khôi Tinh trong truyền thuyết.
Nam nhân trung niên hỏi:
– Thanh niên đó ở đâu?
– Hắn cũng đến, ở chỗ đó.
Nam nhân trung niên đứng dậy, xoay người nhìn, thấy Trần Lạc. Nam nhân
trung niên nghi hoặc, bước nhanh tới gân,f nhìn Trần Lạc thật kỹ.
Nam nhân trung niên nhìn Trần Lạc, hắn cũng nhìn lại gã vì cảm thây nam nhân trung niên khá quen mắt.
Nam nhân trung niên kích động nói:
– Ngươi… Ngươi là tiểu Tiêu Du?
Tiêu Du Tử là pháp danh sư phụ Vân Du Tử đặc cho Trần Lạc, khi hắn bày
trận pháp bên ngoài phải dùng thân phận Tiêu Du Tử, nói là quy tắc tổ sư gia truyền thừa xuống, sau này phải phát dương quan đại phái Vô Vi
trận pháp.
Trần Lạc đúng là phát dương quang đại nhưng đi đường tà đạo, thành Thông Thiên lão tổ xếp hạng chín bảng truy nã thế giới. Đương nhiên thân phận Tiêu Du Tử của Trần Lạc cũng rất nổi tiếng nhưng không bằng Thông Thiên lão tổ, có chút tiếng tăm. Khoảng thời gian Trần Lạc lăn lộn với Đồ
Khai Nguyên trận tháp Trường Tín thành có sáng tạo ra mấy trận pháp danh chấn Kim Thủy Vực.
Trong Kim Thủy Vực có nhiều người biết tên Tiêu Du Tử, còn người biết
Trần Lạc là Tiêu Du Tử thì chỉ một mình Đồ Khai Nguyên. Nam nhân trung
niên làm sao biết được? Trần Lạc cảm thấy nam nhân trung niên khá quen
mắt nhưng không nghĩ ra.
– Ba năm trước, Bắc Mạc sâm lâm.
Nghe nam nhân trung niên nói, Trần Lạc lầm bầm lặp lại cái tên Bắc Mạc
sâm lâm. Trần Lạc chợt nhớ ra, biểu tình kích động chỉ vào nam nhân
trung niên.
Trần Lạc cười nói:
– Ngươi… Ngươi là lão Úy?
– Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Tiêu Du, rốt cuộc nhớ ra lão Úy ta đây?
Nam nhân trung niên rất vui vẻ.
– Lão Úy, thật sự là ngươi?
Trần Lạc thật sự không ngờ nam nhân trung niên nho nhã trước mắt là tên ăn mày hắn đã cứu trong Bắc Mạc sâm lâm ba năm trước.
Ba năm trước Trần Lạc ở trong Bắc Mạc sâm lâm phá giải một trận pháp cổ, tuy cuối cùng thành công nhưng tiêu hao hết tinh thần lực. Trong Bắc
Mạc sâm lâm Trần Lạc gặp một tên ăn mày hấp hối cũng chính là nam nhân
trung niên Úy Thiên Long. Khi đó Trần Lạc bày trận pháp cứu Úy Thiên
Long một mạng, hai người lưu lạc trong Bắc Mạc sâm lâm một tháng trời
rốt cuộc ra khỏi rừng.
Trần Lạc, Úy Thiên Long cùng nhau qua hoạn nạn, hắn biết quá khứ của gã. Úy Thiên Long nói trước kia gã là thương nhân rất thành công, làm nhiều việc buôn bán lớn, lớn bao nhiêu thì Úy Thiên Long không nói tỉ mỉ. Úy
Thiên Long lưu lạc đến nơcs này là vì bị gia tộc hãm hại. Trần Lạc nói
giấc mơ của hắn là mở một cửa tiệm gọi là cửa hàng Thiên Khải, còn nói
đùa cùng nhau hợp tác, phát tài.
Trần Lạc, Úy Thiên Long cùng nhau hoạn nạn trong Bắc Mạc sâm lâm, tình
cảm sâu đậm. Lần này gặp mặt Trần Lạc, Úy Thiên Long thấy rất bất ngờ.
Úy Thiên Long cực kỳ vui vẻ, giới thiệu với Lâm lão:
– Lâm lão, không phải lão luôn muốn biết đại lão bản của cửa hàng Thiên
Khải chúng ta là ai sao? Ha ha ha ha ha ha! Chính là tiểu Tiêu Du, hắn
là Tiêu Du Tử ân nhân mà ta từng nhắc với lão.