Đọc truyện Thiên Vu – Chương 58: Giọng nữ nhân điên trong giấc mơ
Chuyến đi Tùng Lâm Tiểu linh Giới lần này Trần Lạc thu hoạch phong phú, không chỉ hốt được năm bình
Hỏa Vân tinh hoa vô giá, còn được một viên Hỏa Vân Tinh quý giá. Trần
Lạc ra khỏi sơn mạch liền tìm Ngưu Manh, không ở lại Tùng Lâm Tiểu linh
Giới mà chạy ngay về Tiểu Kim Câu học viện.
Buổi tối Trần Lạc ngồi xếp bằng trên giường xem xét bảy linh mạch của
mình, càng nhìn càng nhíu chặt mày. Trần Lạc phát hiện vấn đề kỳ lạ, bảy linh mạch đã thông hết nhưng không liên kết với nhau. Người bình thường sau khi đả thông bảy linh mạch thì chúng sẽ thành một vòng tròn liên
kết với nhau, nhưng Trần Lạc không như vậy. Linh mạch thứ nhất và thứ
hai nối nhau, rồi thứ ba, bốn, năm, sáu, nhưng phần đuôi linh mạch thứ
bảy và đầu linh mạch thứ nhất không nối với nhau được.
Chuyện gì đây?
Trước khi Trần Lạc bị phế tu vi từng mở linh hải, hắn nhớ bảy linh mạch
đả thông sẽ thành vòng tròn, đầu đuôi nối nhau rồi mở linh hải. Bây giờ
phần đuôi linh mạch thứ bảy và đầu linh mạch thứ nhất không nối với nhau là kiểu gì?
Không lẽ tại vì bảy linh mạch đều biến dị sao?
Trần Lạc ngẫm nghĩ chỉ có khả năng này. Có lẽ Trần Lạc phải hấp thu thêm linh khí, khi linh lực đủ mạnh lại trùng kích linh mạch thứ bảy một lần nữa.
Nghĩ đến đây Trần Lạc bước uống, kéo bao đồ dưới gầm giương ra. Trần Lạc mở bao đồ lộ ra năm bình bạch ngọc dài cỡ ngón tay, một tinh thạch đỏ
rực, chúng là Hỏa Vân tinh hoa, Oai Vũ Vô Tướng Quyềnhiên địa Trần Lạc
kiếm được trong nhà đá. Trần Lạc cầm một bình ngọc lên, mở nắp ra, hơi
nóng ập vào mặt.
Linh khí Hỏa Vân là linh khí khá mãnh liệt trong các linh khí hiếm hoi,
vô cùng thích hợp để đột phá vách tường cảnh giới. Linh khí Hỏa Vân đã
vậy càng đừng nói đến Hỏa Vân tinh hoa càng tinh thuần, mãnh liệt hơn.
Trần Lạc ngửa đầu uống một hớp, mùi vị không khác gì nước lọc. Trần Lạc
định uống thêm một hớp bỗng nhiên cảm thấy thân thể như bị lửa đốt, máu
mũi chảy ra. Trần Lạc vội vã thúc giục linh hồn bắt đầu cộng hưởng, một
lần cộng hưởng, hai lần cộng hưởng, mười lần cộng hưởng. Khi linh hồn
Trần Lạc cộng hưởng đến lần thứ mười hai thì vẫn không thể hấp thu Hỏa
Vân tinh hoa, lại cộng hưởng… Mười lăm lần. Khi Trần Lạc cộng hưởng đến lần hai mươi thì Hỏa Vân tinh hoa chậm rãi biến thành sương. Trần
Lạc không ngừng, tiếp tục cộng hưởng. Đến hôm nay linh hồn lão sư mạnh
có thể cộng hưởng hai mươi lăm biên độ sóng, rất là cường đại.
Trần Lạc không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc hắn một hơi hút Hỏa Vân
tinh hoa tuần hoàn biến thành linh khí. Trần Lạc mở mắt ra lau máu mũi,
lòng hơi giật mình. Trần Lạc biết Hỏa Vân tinh hoa rất mãnh liệt nhưng
không ngờ hắn đã đánh giá thấp nó, nếu không phải linh hồn của hắn mạnh
thì hôm nay đã chết tại đây.
Trần Lạc vốn định chia chút Hỏa Vân tinh hoa cho Ngưu Manh, các học đồ
Tiểu Kim Câu học viện. Bây giờ nghĩ lại Trần Lạc thấy không ổn, hắn cộng hưởng đến hai mươi biên độ sóng mới miễn cưỡng hấp thu được Hỏa Vân
tinh hoa, nếu cho Ngưu Manh, các học đồ Tiểu Kim Câu học viện là lấy
mạng bọn họ.
Trần Lạc định đi ngủ, mới cởi đồ nằm xuống bỗng bật dậy. Trần Lạc biến sắc mặt, lắc đầu.
Trần Lạc bất đắc dĩ nói:
– Chết tiệt, lại tới.
Mỗi cách một đoạn thời gian là giấc mơ khủng bố lại tới một lần, Trần
Lạc rất bất đắc dĩ, rối rắm. Trần Lạc vừa hy vọng mơ rồi lại không.
Không muốn là vì giấc mơ đến, cảm giác bị hư vọng chi hỏa đốt không dễ
chịu gì, càng lúc càng đau đớn khó thể chịu đựng. Lý do Trần Lạc hy vọng rất đơn giản, tuy cảm giác khó chịu nhưng mỗi lần đốt xong là linh hồn
của hắn lại mạnh lên.
Ngay khi Trần Lạc mất ý thức thì linh hồn lại đến giấc mơ không có trời hoặc đất.
Giấc mơ giống như trước kia, hắc ám hư vọng chi hỏa cháy hừng hực. Quyển sách khổng lồ lấy không trung làm trang giấy còn lơ lửng tại đó, làm
Trần Lạc rất ngạc nhiên là những chữ huyền diệu bí ẩn trở nên rõ ràng
hơn.
[Người ký kết khế ước linh hồn cần nhận hư chi hỏa đốt tịnh hóa chín
chín tám mươi mốt lần, tôi linh hồn bất khuất, không sợ, bất động, luyện linh hồn ý chí, tinh thần, trí tuệ… ]
[Sau khi đốt tịnh hóa chín chín tám mươi mốt lần thì khế ước mở ra,
thành tựu hư vọng linh hồn. Thiên địa to lớn, ta bất khuất, thần linh có mạnh ta không sợ, uy quang ám ta bất động, ý chí của ta tự ta vận động, tinh thần của ta tự ta chúa tể, trí tuệ của ta tự ta mở.
Trần Lạc lầm bầm, bĩu môi. Ý của quyển sách là linh hồn Trần Lạc nhận hư vọng chi hỏa đốt tịnh hóa chín chín tám mươi mốt lần thì khế ước mới có hiệu lực, sau đó thành tựu linh hồn gì đó, bất khấut thiên địa, không
sợ cả thần linh,ý chí của ta tự ta vận động, tinh thần của ta tự ta chúa tể, trí tuệ của ta tự ta mở?
Có siêu vậy thật không?
Trần Lạc không biết thật hay giả, chỉ cảm thấy giọng điệu quyển sách rất cuồng. Trần Lạc không biết linh hồn nhận bao nhiêu lần đốt tịnh hóa,
còn bao lâu mới đủ tám mươi mốt lần? Trần Lạc muốn xem tiếp nhưng bất
đắc dĩ những chữ huyền diệu rất mơ hồ, không thấy rõ. Trần Lạc đành bỏ
qua.
Theo kinh nghiệm trước kia của Trần Lạc thì lát nữa linh hồn sẽ bị đốt
tinh họa, hắn định nhân dịp này làm gì đó. Trần Lạc lắc đầu, đi lững
thững trong vô tận hư vọng chi hỏa. Không biết đi bao lâu Trần Lạc bỗng
nhiên dừng bước, bởi vì hắn loáng thoáng nghe có thanh âm.
A?
Trần Lạc luôn to gan, tuy nhiên trong biển lửa hư vọng vô biên vô hạn vô tận đột nhiên có thanh âm làm tim hắn đập nhanh. Trần Lạc lắng nghe kỹ
nhưng không có tiếng động nào nữa.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Trần Lạc lắc đầu, tiếp tục tiến tới trước. Bây giờ Trần Lạc như bơi
trong biển cả vô tận, không thấy tận cùng, chỉ có biển lửa. Trần Lạc đi
một lúc lại nghe thanh âm quái dị, rất nhỏ nhưng rõ ràng là tiếng cười
của nữ nhân.
Nữ nhân? Tiếng cười?
Có chuyện gì?
– Ha ha ha ha ha ha! Hư vọng chi hỏa… Đường hắc ám… Ha ha ha ha ha ha!
– Hắc ám thẩm phán? Quang minh thẩm phán? Rốt cuộc… Ha ha ha ha ha ha! Là ai thẩm phán ai? Ha ha ha ha ha ha!
– Vu? Vu chỉ là một truyện cười… Ha ha ha ha ha ha! Trò cười lớn nhất thế giới.
– Trảm nhân kiệt, nhiếp thần linh, diệt vận mệnh, ngạo thiên địa…
Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Mộng của ai? Ai là mộng của ai?
Thanh âm điên cuồng như nữ nhân điên không biết từ hướng nào vọng về,
Trần Lạc không thấy bóng người. Trần Lạc kêu vài tiếng nhưng không ai
đáp lại, hắn định đi tiếp đột nhiên phát hiện hư vọng chi hỏa rực cháy,
chớp mắt bao phủ linh hồn Trần Lạc.
Ngày hôm sau, giữa trưa.
Trần Lạc ngồi trong sân, dựa vào thân cây, đầu gục xuống, mắt thẫn thờ
nhìn. Sáng sớm Trần Lạc tỉnh giấc mộng, luôn nghĩ đến giọng nữ nhân điên trong mơ. Cái gì mà hư vọng chi hỏa, đường hắc ám, trảm nhân kiệt,
nhiếp thần linh. Giọng bà điên lúc ngừng lúc tiếp làm Trần Lạc không
hiểu, cũng không nghĩ ra thanh âm đến từ đâu.