Thiên Vu

Chương 47: Nữ thần Tiết Thường Quyển (2)


Đọc truyện Thiên Vu – Chương 47: Nữ thần Tiết Thường Quyển (2)

Trần Lạc có ấn tượng cái tên Tiết Thường Quyển, mơ hồ nhớ là một người rất lợi hại, hắn không biết mặt mũi. Bởi vì lúc Trần Lạc tu hành trong Tiểu La Thiên học viện chưa từng tham gia hội thi Kim Thủy Vực, quanh năm ở bên ngoài phá giải đạo trận. Mấy bạn học chung vài năm trong Tiểu La Thiên học viện Trần Lạc còn không nhớ sao có thể biết đến Tiết Thường Quyển? Huống chi khi đó Trần Lạc quá quá si mê trận pháp, trừ trận pháp ra không có hứng thú với chuyện gì khác. Đừng nói Tiết Thường Quyển chỉ là một mỹ nữ, dù là tiên nữ giáng trần nhưng nếu không hiểu biết trận pháp tì Trần Lạc lười chú ý.

Nghe Trần Lạc nói cảm thấy tên Tiết Thường Quyển quen tai, Ngưu Manh khó tin nhìn hắn, biểu tình chất chứa xem thường như muốn nói: Ngươi không biết Tiết Thường Quyển còn dám nói mình lớn lên trong Trường Tín thành sao?

Trần Lạc phát hiện khinh thường trong mắt Ngưu Manh, cười khổ.

Ngưu Manh hỏi lại lần nữa:

– Ngươi thật sự không biết Tiết Thường Quyển?

Ngưu Manh thấy bộ dạng nghiêm túc của Trần Lạc gã không biết hắn nói thật hay giả, tuy nhiên gã vui lòng phổ cập thôn tin nữ thần trong lòng cho hắn nghe.

Không biết là vì Tiết Thường Quyển quá nổi tiếng hay Ngưu Manh thầm mến cố ý điều tra, tên này kể vanh vách các sự việc từ nhỏ đến lớn của nàng. Trần Lạc nhíu mày nghe, tuy hắn không biết sự tích hoặc ấn tượng về Tiết Thường Quyển nhưng Kim Thủy Vực có nghe nói tin bom tấn Kim Thủy Vực có một vị thiên kiêu thiếu nữ mở mệnh linh mạch thứ tám.

– Thi ra nàng chính là thiên kiêu đã mở ra mệnh chi linh hải đó.

Trần Lạc thầm mừng, may mắn đêm hôm qua hắn không cướp ngay mặt, Tiết Thường Quyển là khúc xương cứng có mệnh chi linh hải cứng như đá.

– Nàng là nữ nhân đẹp nhất ta từng thấy.

Ngưu Manh nhìn Tiết Thường Quyển, cảm thán xong tiếp tục bảo: 

– Là số một.


Đẹp sao? Nhìn từ góc độ nào thì Tiết Thường Quyển là một mỹ nữ không có khuyết điểm.

Trần Lạc là người trần tục, lúc rảnh thích ngắm mỹ nữ nhưng chỉ có thế. Bởi vì những năm trước đây Trần Lạc ra ngài phá trận cướp báu vật có thấy nhiều mỹ nữ, đặc biệt trong Băng Hỏa Tiểu Linh giới Trung Ương học phủ hắn gặp vài mỹ nữ ngang ngửa với Tiết Thường Quyển. Có một mỹ nữ trong Trung Ương học phủ đẹp đến nỗi làm người ngây ngẩn hơn cả Tiết Thường Quyển.

Nhớ đến Băng Hỏa Tiểu Linh giới là biểu tình của Trần Lạc phức tạp, hắn lắc đầu nguầy nguậy hất văng ký ức ra. Băng Hỏa Tiểu Linh giới là ký ức Trần Lạc không muốn nhớ đến nhất, là hoạt động đạo trận tệ hại nhất cũng mạo hiểm, kích thích, phức tạp nhất đời Trần Lạc.

Không thể không nói giờ này phút này nhiều người muốn đi qua chào hỏi Tiết Thường Quyển nhưng ngẫm nghĩ, không bao nhiêu người hành động. Mấy nam nhân trung niên gian trá như Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn tuy rất muốn nhưng sợ bị người nói bậy, không dám rục rịch. Loại người như Ngưu Manh cảm thấy Tiết Thường Quyển cao không thể với tới, thân phận, địa vị cách biệt quá xa. Bọn họ không dám nhưng không có có nghĩa là người khác không dám.

Khi Tiết Thường Quyển vừa xuất hiện gần sơn mạch thì Đinh Tử Hiên, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang chạy qua ngay.

– Thường Uyển tiểu thư, đã lâu không gặp, không ngờ gặp tiểu thư tại đây.

Người bắt chuyện là Đinh Tử Hiên. Trông Đinh Tử Hiên khiêm khiêm quân tử, cử chỉ, cách ăn nói khéo léo. Tuy Đinh Tử Hiên che giấu rất sâu nhưng đôi mắt vẫn toát ra si mê say đắm. Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang cũng vậy. Bọn họ biết Tiết Thường Quyển là học viện của Úy Lam học viện, mà Úy Lam học viện ở vực đô Kim Thủy Vực, quảng trường truyền tống đến Tùng Lâm Tiểu Linh Giới rất xa xôi.

– Ha ha, là ngươi sao. Ừm, đúng là lâu không gặp.

Tiết Thường Quyển có khí chất siêu nhiên như tiên nữ không dính bụi trần nhưng không lạnh lùng xa cách người.

Tiết Thường Quyển mỉm cười nói: 

– A! Từ một tháng trước ta đã vào Tiểu Tùng Lâm, tới đây là vì tình cờ.

– Vậy tiểu thư rất may, bây giờ chỗ này có ma thú triều bái khiến sơn mạch biến dị, có lẽ sẽ có cực phẩm tinh thạch diễn sinh.

– Có lẽ đi.

Tiết Thường Quyển xoay người nhìn sơn mạch bốc khói đỏ, nhíu mày liễu.

Đinh Tử Hiên định nói thêm nhưng bị Diệp Thanh đứng bên cạnh kéo về. Diệp Thanh hung dữ trừng Tiết Thường Quyển, nàng không thích nữ nhân này, rất ghét, có lẽ phải nói là đố kị. Đúng vậy, Diệp Thanh ghen tỵ Tiết Thường Quyển, nàng ghen ghét nữ nhân này trở thành tiêu điểm cả mọi người, rất ghét. Đặc biệt Diệp Thanh thấy Đinh Tử Hiên chạy qua chào Tiết Thường Quyển càng làm nàng chửi thầm trong bụng: Con điếm.

– Sư muội làm gì vậy? Ta chỉ là chào hỏi.

Tâm tình Đinh Tử Hiên vốn rất tốt bây giờ cực kỳ khó chịu, nhưng gã không lộ ra ngoài.

– Người ta không muốn để ý tới ngươi còn nhiệt tình làm gì?

Khóe môi Đinh Tử Hiên co giật:


– Sư muội!

Đinh Tử Hiên hít sâu, không đáp.

Ầm ầm ầm ầm ầm! 

Sơn mạch lại phát ra tiếng nổ dữ dội. Bùm một tiếng, không biết tại sao trong sơn mạch nổ một lỗ hổng to, khói đỏ bay ra ngoài.

Bùm bùm bùm bùm bùm! 

Các chỗ trong sơn mạch lại nổ những cái hang, mỗi một lỗ thủng toát ra khỏi đỏ đậm đặc.

Không ai biết sơn mạch biến dị như thế nào nhưng mọi người biết sau khi biến dị rất có thể sơn mạch sẽ diễn sinh ra tinh thạch giá trị vô giá.

Khoảng mười phút sau sơn mạch ngừng nổ, mấy chục lỗ hổng ngừng toát khói đỏ, mọi thứ trở về bình thường. Mọi người nhìn nhau, bọn họ do dự có nên đi vào không vì không biết bên trong có cái gì, không biết có nguy hiểm không. Nếu từ bỏ, lỡ bên trong có tinh thạch thượng đẳng thì sao?

Cuối cùng có người nhúc nhích, là người Phi Hồng Vinh Diệu đoàn. Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn dẫn đầu mang ba mươi người xung phong trước nhất. Thấy có người đi đầu, những người khác vội chạy theo.

Đinh Tử Hiên nhìn Tiết Thường Quyển đứng im không nhúc nhích, đưa ra lời mời:

– Nếu không ngại thì Thường Uyển tiểu thư hãy cùng chúng ta đi mạo hiểm xem?

– A! Cái này… 

Tiết Thường Quyển nhìn sơn mạch, dường như có điều gì lo lắng.

– Trong sơn mạch không biết có gì, chúng ta cùng nhau lên đường có thể chăm sóc lẫn nhau đúng không?


Tiết Thường Quyển gật đầu, đồng ý: 

– Được rồi.

Mọi người nhanh chóng chạy vào sơn mạch, Ngưu Manh cũng muốn đi mạo hiểm.

Ngưu Manh nói: 

– Trần Lạc, chúng ta cũng vào xem thử, an toàn là số một, dù không có thu hoạch ự nhưng xem như rèn luyện tăng kinh nghiệm.

– Sơn mạch này có điều lạ.

Mới rồi khi sơn mạch nổ mấy cái lỗ thì Trần Lạc cảm ứng trận pháp dao động, mặc dù nó rất yếu nhưng hắn cực kỳ nhạy cảm với trận pháp mới cảm ứng được. Nếu sơn mạch có trận pháp thi không phải biến dị mà con người làm ra.

Ngưu Manh không hiểu ra sao?

– Quái lạ gì?

– Bây giờ ta chưa thể xác nhận.

Trần Lạc lại nhìn giây lát, hắn không có hứng thú trong sơn mạch diễn sinh ra bảo bối gì không nhưng cực kỳ tò mò về trận pháp. Trần Lạc muốn biết người bày trận pháp có mục đích gì, hắn ngẫm nghĩ, quyết định tra xét thử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.