Đọc truyện Thiên Vu – Chương 45: Sơn mạch biến dị
Sáng sớm, lúc trời còn tờ mờ sáng thì từng tiếng ầm vang không ngừng. Trần Lạc, Ngưu Manh chạy nhanh trong rừng cây, qua nửa canh giờ bọn họ đến mảnh đất hoang vu, ngọn
nguồn của thanh âm điếc tai kia. Trước mặt Trần Lạc, Ngưu Manh la một
dãy núi, sơn mạch dài hơn trăm thước như con rồng khoanh tròn dưới đất.
Lạ là cả tòa sơn mạch bốc khói đỏ nhạt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lại vang tiếng nổ điếc tai, đất đai xung quanh rung lắc. Khi Trần Lạc,
Ngưu Manh đến nơi thì xung quanh đã có hai trăm người tụ tập. Bốn phương tám hướng tuôn ra vô số người.
– Sơn mạch này làm sao vậy?
Trần Lạc nheo mắt, lòng cực kỳ khó hiểu hỏi:
– Không lẽ là tế đàn triều bái? Không thể nào, ma thú triều bái mới vừa
bắt đầu, những những tế đàn ma thú xây dựng nhanh nhất cũng nên là ba,
bốn tháng sau.
– Đúng vậy! Bây giờ không thể nào xuất hiện tế đàn được. Huống chi nếu
là tế đàn triều bái thì chỗ này sẽ tụ tập ngàn vạn ma thú, nên khả năng
có tế đàn không lớn, nhưng…
Ngưu Manh trợn to mắt nói:
– Nhưng nghe nói lúc ma thú triều bái thì Tiểu Linh giới sẽ có biến dị,
không biết sơn mạch này rung rinh có xem như biến dị không?
Ngay khi hai người nghi hoặc thì có kẻ kêu tên Ngưu Manh, nhìn qua thấy là một nam nhân cười tươi đi tới.
Nam nhân mỉm cười nói:
– Ngưu Manh, tiểu tử ngươi to gan thật, ma thú triều bái mà cũng dám vào.
Ngưu Manh nhếch môi cười to bảo:
– Lý đại ca, ha ha, ngươi cũng ở đây sao?
Ngưu Manh vui mừng giới thiệu cho Trần Lạc:
– Trần Lạc, vị này là Lý Lương đại ca, một đội trưởng trong PHi Hồng Vinh Diệu đoàn.
Lý Lương giật mình kêu lên:
– Trần Lạc? Ngươi chính là Trần Lạc đó sao?
– Tên của ngươi như sấm bên tai.
Lý Lương nói thật lòng, danh tiếng thiên tài của Trần Lạc từ mấy năm
trước đã truyền khắp Trường Tín thành. Cuộc chiến trên đài đá xanh khiến người Trường Tín thành biết Trần Lạc vì tội hắc ám bị nhốt hơn một năm, tu vi bị phế trong năm tháng ngắn ngủi đả thông năm linh mạch biến dị.
– Lý Lương đại ca, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Tuy Trần Lạc không giỏi tài ăn nói nhưng hắn rất thích quen bằng hữu.
– Người trong đoàn chúng ta gần đây luôn nói về ngươi.
Lý Lương kể sơ trong Vinh Diệu đoàn bàn tán về Trần Lạc như thế nào,
khoa trương bảo những gì hắn trải qua là thần thoại. Trần Lạc bất dắc dĩ cười trừ.
Trần Lạc, Ngưu Manh, Lý Lương đang nói chuyện thì một nam nhân đi tới, cười hỏi:
– Lý đội trưởng, hai vị tiểu huynh đệ là ai mà khiến Lý đội trưởng kích động như vậy?
Lý Lương giới thiệu cho Trần Lạc, Ngưu Manh biết người đến là phó đoàn trưởng Phi Hồng Trường Tín thành, Vương Khai.
– Vị này là Ngưu Manh mà ta từng nhắc với ngươi, còn vị này thì… Ha ha ha ha ha ha! Chắc chắn ngươi không thể đoán ra là ai.
Lý Lương cười giới thiệu:
– Vị tiểu huynh đệ này chính là Trần Lạc, nhân vật phong vân hiện giờ của Trường Tín thành chúng ta.
Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn khẽ kêu:
– A? Trần Lạc?
Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới, định nói chuyện thì gần đó có tiếng ngựa hí, giương mắt
nhìn qua thấy một đội sáu người cưỡi ngựa tuấn chạy nhanh qua. Sáu người này khá trr tuổi, mặc y phục vàng nhạt, là học đồ của Tiểu La Thiên học viện, là học đồ khá nổi tiếng. Trong đó có năm học đồ cao cấp là Diệp
Thanh, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, phương Hồng Quang, Vạn Lập Quần, còn có
nhân vật số một trong học đồ sơ cấp là Cao Phi.
Thấy sáu người này, Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn vỗ vai Lý Lương, nói:
– Các ngươi cứ nói chuyện đi.
Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn nói xong rời đi.
Lý Lương thấy lúng túng, xin lỗi:
– Hai người đừng để bụng, phó đoàn trưởng chúng ta chính là người như vậy.
Trần Lạc sẽ để bụng sao? Đương nhiên là không.
Con người Trần Lạc rất đơn giản, ngươi xem hắn là bằng hữu thì hắn sẽ
cho ngươi là bằng hữu. Khi ngươi không xem hắn là bằng hữu thì hắn lười
để ý ngươi. Nếu ngươi có ác ý với hắn, Trần Lạc sẽ càng hung tàn hơn
ngươi.
Ngưu Manh, Trần Lạc, Lý Lương trò chuyện một lúc. Ngưu Manh hỏi tình
huống về sơn mạch này, Lý Lương ý bảo cũng không biết rõ, nhưng phong
đoán có lẽ vì ma thú triều bái khiến sơn mạch biến dị.
Bên kia, Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn đi qua chào hỏi Đinh Tử Hiên:
– Đinh thiếu gia có lá gan thật lớn, lúc ma thú triều báo vẫn dám giục
ngựa lao nhanh, phong độ sánh bằng phụ thân của người năm xưa.
– Vương phó đoàn trưởng, thật là đã lâu không gặp.
Đinh gia là một đại gia tộc nổi tiếng trong Trường Tín thành, Đinh Tử
Hiên là thiếu gia Đinh gia, thân phận trên các học đồ khác nhiều.
Phi Hồng Vinh Diệu đoàn quanh năm trà trộn trong Trường Tín thành, Vương Khai là phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn, chú trọng thế lực gia
tộc Trường Tín thành. Có lẽ gia tộc của Diệp Thanh không cường đại bằng
gia tộc Đinh Tử Hiên nhưng cũng có danh tiếng.
Vì lẽ đó Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn cũng chào hỏi Diệp Thanh rồi hỏi:
– Ủa? Sao không thấy mấy vị lão sư Tiểu La Thiên học viện?
Đinh Tử Hiên nhảy người xuống ngựa, nhìn sơn mạch bốc khói đỏ, đáp:
– Bây giờ chỉ mới là sơ kỳ ma thú triều bái, chỗ này là vòng ngoài, cũng lắm chỉ có mấy con ma thú vô dụng. Nếu mấy chúng ta tụ tập lại một chỗ
còn cần lão sư đi cùng thì không còn mặt mũi nào ở lại Tiểu La Thiên học viện.
Đinh Tử Hiên nói câu này hơi tự phụ nhưng không khoa trương. Vạn Lập
Quần, Phương Hồng Quang đều là vu sư sơ cấp mới mở ra linh hải, Diệp
Thanh là nhất chuyển vu sư sơ cấp.
Con đường tu hành chủ yếu là vu sư.
Khi bước vào cảnh giới thứ hai, mở ra linh hải thuộc về mình thì chính
là vu sư sơ cấp. Ở cảnh giới này sau khi bảy linh mạch liên kết mở ra
linh hải thì linh lực sẽ như vòng xoáy tự động quay tròn. Sau linh động
thất chuyển là viên mãn, bước vào cảnh giới này dù là linh lực, tu luyện linh quyết đều hơn hẳn học đồ.
Tu vi của Diệp Thanh chính là linh động nhất chuyển. Đinh Tử Hiên càng
giỏi, là linh động nhị chuyển. Lứa tuổi như Đinh Tử Hiên có thành tích
như vậy đã khá là ghê gớm, dù nguyên Kim Thủy Vực cũng xứng đáng xếp
hàng đầu.
Bốn người Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang đều
là vu sư sơ cấp, chỉ có Bạch Kiếm là không phải. Tuy Bạch Kiếm mới mở
bảy mạch nhưng gã có năm linh mạch biến dị, có ba bộ linh quyết thượng
phẩm hoàng cấp, sức chiến đấu hoàn toàn không thua gì vu sư sơ cấp.
– Sao đi đâu cũng gặp phế vật chướng mắt này vậy?
Diệp Thanh trông thấy Trần Lạc, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn tối sầm xuống, hung dữ trừng hắn.
Từ trận chiến đài đá xanh lúc nào Cao Phi cũng muốn giẫm dh dưới chân, nói:
– Đinh thiếu gia, bây giờ lão sư không có đây, hay chúng ta dạy Trần Lạc một bài học nhớ đời đi, để trút giận cho Diệp Thanh học tỷ.
Đinh Tử Hiên nhìn hướng Trần Lạc, lắc đầu, nói:
– Muốn dạy Trần Lạc lúc nào cũng được, nhưng sơn mạch biến dị thì không
thường gặp. Sư muội đừng tức giận, ta hứa với sư muội sau này về sau
chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội dạy Trần Lạc một bài học.