Đọc truyện Thiên Vu – Chương 42: Tình cờ gặp ma thú thiên giới
Cọp vàng như hư như thực, cỡ hai thước, chữ vương trên trán tỏ rõ bá đạo, trong mắt hổ đầy uy vũ.
– Grao!
Tiếng hổ gầm cùng với dao động điên cuồng lan tràn làm nước trong hồ sôi sục.
Grao!!!
Hồn oai vũ khổng lồ rít gào bay qua tấn công hai con Hỏa Vân thú, trong khoảnh khắc chúng bị đánh nát bấy, máu rơi như mưa, thịt văng đầy.
Tiếng xé gió chói tai như cọp rống, linh lực cuồng bạo ẩn chứa hồn oai vũ nghiền không khí lan tràn bốn phía. Ngưu Manh đứng bên cạnh cảm thấy sóng dao động khổng lồ ập vào mặt buộc gã lùi một bước. Khi dao động tán đi, tiếng hồ gầm xé gió ngừng bặt, Ngưu Manh giương mắt nhìn. Hai con Hỏa Vân thú hung mãnh không còn bóng dáng, thay vào đó là đống thịt dưới đất.
Ngưu Manh từng thấy người khác đánh ra Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn viên mãn nhưng gã nhận ra Trần Lạc đánh nắm đấm kia hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại viên mãn cương mãnh, bá đạo trong truyền nước.
Trời ơi!
Trần Lạc… Trần Lạc tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến cảnh giới đại viên mãn.
Đây là linh quyết được công nhận là dễ học khó giỏi, nguyên Trường Tín thành, không, dù là toàn Kim Thủy Vực không bao nhiêu người tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đỉnh càng đừng nói tới đại viên mãn.
Nếu lúc trước lão sư một đám đánh nát vụng xương Hỏa Vân thú khiến Ngưu Manh giật mình, lần này chính mắt thấy hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại viên mãn đè nát hai con Hỏa Vân thú làm gã vô cùng rung động. Loại rung động này không chỉ cơ thể còn có tâm linh, là linh hồn, đúng vậy, hình ảnh này khiến Ngưu Manh rung động từ tận tâm hồn.
Khuôn mặt trắng nhu của Trần Lạc tràn ngập hưng phấn. Đánh ra hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại viên mãn khiến thể xác, tinh thần Trần Lạc vô cùng thoải mái, cảm giác thỏa mãn không thua gì lúc trước phá giải trận pháp.
Trần Lạc đi qua nhặt hai viên ma đan từ người Hỏa Vân thú, chúng nó to cỡ trứng gà, màu đỏ thẫm, cầm trong tay hơi nóng. Trần Lạc đưa cho Ngưu Manh, gã ngơ ngác nhận lấy.
Ngưu Manh chậm chạp hỏi:
– Trần Lạc, mới rồi… Ngươi đánh ra là hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại viên mãn sao?
– Chắc là vậy, nhưng không tính là đại viên mãn, chỉ cỡ tiểu viên mãn. Qua mấy ngày nữa luyện nhiều thì mới thành công.
Trần Lạc mệt rã rời ngồi bệch xuống đất, dựa vào thân cây. Trần Lạc mở túi nước ra ngửa đầu uống mấy hớp.
– Ngươi thật lợi hại.
Ngưu Manh khâm phục Trần Lạc từ tận đáy lòng, gã phục hắn sát đất. Mới năm tháng ngắn ngủi đả thông sáu linh mạch, cái nào cũng biến dị, còn tu luyện Tàn Ảnh Tam Động giai đoạn đại thành, tu Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn viên mãn. Ba điều này bất cứ cái nào đổi lại người khác chưa chắc làm được ở tuổi Trần Lạc, hắn lại hoàn thành trong năm tháng.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì Ngưu Manh không bao giờ tin trên thế giới có kẻ biến thái như vậy, dù là bây giờ gã vẫn thấy như đang nằm mơ.
Mấy ngày sau Trần Lạc, Ngưu Manh vẫn cắm điểm tại đây. Như Trần Lạc dự đoán, qua mấy ngày ma hợp rốt cuộc hắn tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn viên mãn. Trần Lạc dùng linh lực cuồng bạo đánh ra hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền có uy lực cường đại, uy mãnh bá đạo mà vô song. Bất cứ thứ gì ở trước Oai Vũ Vô Tướng Quyền đều bị nghiền nát bấy, làm người tán thán.
Ngưu Manh bắt chước Trần Lạc đấu với Hỏa Vân thú tăng tiến tu luyện linh quyết, bất đắc dĩ thực hiện mấy ngày nhưng không có chút tiến bộ, gã rất buồn bực. Trần Lạc có lòng muốn giúp đỡ nhưng hắn không hiểu linh quyết Ngưu Manh tu luyện, muốn giúp cũng giúp không được.
Ngưu Manh bị đả kích luyện tập mấy ngày đói đến hóp bụng mới ngừng lại, bắt đầu ăn thịt, gã đặc biệt rất thích ăn tim Hỏa Vân thú. Trần Lạc thấy Hỏa Vân thú ăn ngon lành thì thử mấy miếng, nhưng không nuốt trôi được.
Trần Lạc đưa trả cho Ngưu Manh:
– Sao ngươi nuốt nổi thứ này?
– Đã ăn quen.
Ngưu Manh ăn tim Hỏa Vân thú như trứng gà, nói:
– Lúc ta còn nhỏ phụ thân thường mang về một ít tim ma thú cho ta ăn, nói là có thể lớn lên cao to.
Trần Lạc kỳ lạ liếc Ngưu Manh, thầm nghĩ:
– Hèn gì tên này vừa cao vừa ta, trời sinh có sức mạnh, cơ bắp nổi cục cục làm người hoa mắt, ra là ăn tim ma thú đến lớn.
Trần Lạc chợt nhớ đao pháp thần hồ kỳ kỹ của Ngưu Manh khi giải phẫu ma thú, tò mò hỏi:
– Lão Ngưu, đao pháp giải phẫu của ngươi đẹp như vậy có từng nghĩ vận chuyển linh lực phát huy ra xem có hiệu quả gì không?
– Đó là đao pháp tổ truyền của nhà ta, tên Giải Linh Bào Đinh Đao. Không nói gạt ngươi, lúc trước ta thử dùng linh lực thi triển Giải Linh Bào Đinh Đao nhưng…
– Nhưng sao?
– Quá máu me, phụ thân không cho phép ta làm thế nữa.
Trần Lạc càng tò mò hơn, hỏi dồn:
– Máu me như thế nào nào? Cho ta xem thử.
Ngưu Manh ngần ngừ:
– Cái này…
Rất nhanh Ngưu Manh gật đầu đồng ý:
– Được rồi, chờ csó Hỏa Vân thú đến ta sẽ cho ngươi nhìn, nhưng ngươi nhớ đừng nói với ai, đao pháp của ta hơi máu me.
Trần Lạc gật đầu. Mấy canh giờ sau, lúc hoàng hôn có một con Hỏa Vân thú đến. Ngưu Manh ăn no uống đủ sau đó đứng dậy, mở bao đồ ra chọn cây đao dài một thước. Ngưu Manh xách đao xông ra ngoài.
– Grao!
Hỏa Vân thú thấy Ngưu Manh liền há mồm phun lửa, nhưng Ngưu Manh học khôn ngồi trong nước. Hỏa Vân thú thấy lửa không đốt chết được đối thủ thì gầm lên vọt tới gần.
– Grao!
Ngưu Manh chui ra khỏi mặt nước, giơ tay lên. Cây đao sắc bén xoay tròn trong tay gã. Sau khi Ngưu Manh vận chuyển linh lực thì đao dài xoay tròn tỏa ánh sáng chói mắt.
Vù vù vù vù vù!
Một đao, hai đao, ba đao.
Tốc độ vung đao của Ngưu Manh lúc nhanh lúc chậm, trong chớp mắt chém ra mười sáu đao. Trần Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn. Máu Hỏa Vân thú như mưa rơi đầy trời, thịt chỉnh tề như đá rơi xuống, xương như bông tuyết bay tứ tán.
Khi Ngưu Manh rút đao về thì xác Hỏa Vân thú bị xẻ thành từng khối rơi xuống đất, lạ là nó nằm đó hoàn hảo không tổn hao gì, như chưa từng bị cắt. Một giây qua đi, rào rào, từng khối thịt Hỏa Vân thú tản ra rồi đến xương, như đóa hoa nở.
Trần Lạc nhìn thật lâu, khi dời mắt đi, ánh mắt hắn kỳ lạ nhìn Ngưu Manh như ngó quái vật. Trần Lạc không biết Ngưu Manh sớm xếp hắn vào danh sách tồn tại khủng bố hơn cả quái vật.
Khuya hôm đó hai người trò chuyện với nhau, một lúc sau Ngưu Manh đã ngáy khò khò. Vì chỗ này là Tùng Lâm Tiểu Linh Giới nên Trần Lạc, Ngưu Manh không dám ăn ngủ bên ngoài. Ngưu Manh đào một cái hang lớn, mấy ngày qua hai người nghỉ ngơi tại đây. Lúc ngủ dùng hòn đá chặn cửa hang lại, cũng khá an toàn.
Điều duy nhất khiến Trần Lạc bất mãn là tiếng ngáy của Ngưu Manh rất vang, không gian trong hang nhỏ, gã ngáy làm chấn động đất đá rơi xuống. Nếu ngủ rồi thì không sao, nhưng hôm nay Trần Lạc xoay người qua trái phải không chút buồn ngủ. Cuối cùng Trần Lạc ngồi dậy, kêu Ngưu Manh vài tiếng không thấy gã đáp lời. Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười. Trần Lạc thở dài, đẩy đá sang một bên, ra khỏi hang xong lại đẩy hòn đá về chỗ cũ.