Thiên Vu

Chương 4: Vô tình trục xuất (2)


Đọc truyện Thiên Vu – Chương 4: Vô tình trục xuất (2)

Nghe mọi người quát mắng, Trần Lạc im lặng, điều hắn có thể làm là lặng im. Vì Trần Lạc biết rõ có giải thích gì cũng vô dụng, cho dù hắn chưa từng xâm nhiễm hắc ám.

Mọi người chỉ trích, răn dạy hơn nửa canh giờ. Khi tấm mệt, bọn họ ngồi trên ghế. Có người thất vọng lắc đầu thở dài, có kẻ tức giận trợn trừng mắt. Có người nhắm mắt lại lười xem Trần Lạc.

Viện trưởng Tiểu La Thiên học viện ngồi trên ghế, biểu tình nghiêm túc hỏi:

– Chuyện trừng trị Trần Lạc như thế nào không biết mọi người có ý kiến gì?

Lý chấp sự chuyên quản lý sự vật Tiểu La Thiên học viện sự đứng dậy, đề nghị nói:

– Trần Lạc xâm nhiễm hắc ám, xúc phạm quang minh pháp lệnh, không chỉ phụ kỳ vọng của chúng ta càng làm xấu danh dự Tiểu La Thiên học viện, nên trục xuất hắn ra khỏi học viện để răn đe!

Các lão sư gật đầu đồng ý. Tiểu La Thiên học viện là học viện có danh tiếng trong Kim Thủy Vực tuyệt đối không cho phép tội đồ xâm nhiễm hắc ám như Trần Lạc tồn tại.

Một Lão nhân tóc dài xám trắng ngồi trên ghế bên phải đứng lên nói:


– Ta tin tưởng Trần Lạc đã biết mình phạm sai lầm lớn và trả giá nặng nề, con người có ai chưa từng làm sai? Biết sai có thể sửa đáng quý hơn vàng, hy vọng viện trưởng nghĩ tình Trần Lạc còn nhỏ không hiểu chuyện cho hắn một cơ hội thay đổi làm lại, cho hắn tiếp tục tu hành trong học viện.

Người này tên Vương Khắc, là lão sư có uy vọng trong Tiểu La Thiên học viện, rất yêu thương Trần Lạc.

Vương Khắc mới nói xong đã bị Lý chấp sự không khách sáo cướp lời:

– Vương Khắc, ta biết lão sư thiên vị Trần Lạc hơn một chút nhưng mà… Nếu phạm tội khác có lẽ còn tha thứ được, Trần Lạc phạm tội hắc ám! Học đồ ác liệt như vậy nếu còn ở trong Tiểu La Thiên học viện chúng ta sẽ ảnh hưởng danh dự của học viện!

– Trần Lạc thuở nhỏ không cha không mẹ, Vân Du Tử nuôi dưỡng hắn đã ốm chết ba năm trước. Nếu trục xuất Trần Lạc ra học viện thì hắn còn đi đâu được? Xin…

Vương Khắc lão sư chưa nói xong đã bị Lý chấp sự vô tình cắt đứt:

– Thiên hạ này có quá nhiều người đáng thương, Tiểu La Thiên học viện chúng ta là chỗ tu hành chứ không phải nơi từ thiện, huống chi…

Lý chấp sự đứng bật dậy nói:

– Huống chi bây giờ tu vi của Trần Lạc bị phế, không khác gì học đồ chín tuổi mới nhập môn. Quan trọng nhất là Trần Lạc đã mười bảy tuổi, Vương Khắc lão sư nên biết rõ hai điều kiện cơ bản nhất thi vào Trung Ương học phủ có một là chưa đến mười tám tuổi, thứ hai là cảnh giới thứ hai. Thử hỏi trong một năm Trần Lạc làm được gì?

Trung Ương học phủ là nơi mỗi một học đồ hướng đến, nhiều học viện trong thế giới lấy làm hãnh diện rất lớn khi có học đồ thi đậu Trung Ương học phủ. Bây giờ tu vi của Trần Lạc bị phế, mười bảy tuổi, trong một năm hắn có thể làm được gì? Lùi một bước lại, cho dù khi đó xảy ra kỳ tích Trần Lạc tu luyện đến cảnh giới thứ hai nhưng vậy thì sao? Cảnh giới thứ hai là điều kiện cơ bản tham gia thi Trung Ương học phủ, thiên tài từ khắp nơi trên thế giới đổ về Trung Ương học phủ, tỷ lệ đào thải lên đến chín mươi phần trăm. Cuối cùng chỉ những học đồ thiên tài nổi bật mới thi đậu.

– Trong thế giới này không chỉ có Trung Ương học phủ, vẫn còn học phủ khác nữa, sao Lý chấp sự…

Vương Khắc lão sư vẫn không thể nói hết lời đã bị Lý chấp sự vô tình cắt ngang:

– Trần Lạc mười bảy tuổi đã bỏ lỡ thời gian tu hành cơ bản tốt nhất. Đừng nói cho Trần Lạc một năm, dù có ba, năm năm thì sao? Dù sau ba, năm năm Trần Lạc tu đến cảnh giới thứ hai, tạm gác lại Trung Ương học phủ, dù là học phủ kém nhất thế giới này cũng sẽ không nhận hắn, vậy chúng ta còn giữ hắn lại làm gì? Chỉ lãng phí tài nguyên của viện ta, nuôi một phế vật không bằng chia tài nguyên cho học đồ có tương lai hơn.


– Lý chấp sự, ngươi đừng quá đáng!

Vương Khắc lão sư muốn nói tốt cho Trần Lạc nhưng Lý chấp sự cứ cản trở.

Lý chấp sự hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Vương Khắc lão sư.

Lý chấp sự mỉa mai ra mặt:

– Ta quá đáng sao? Ta chỉ tình bày một sự thật. Còn ngươi, Vương Khắc lão sư lão sư, ngươi muốn Trần Lạc ở trong này ăn no chờ chết, lãng phí tài nguyên của viện ta, ngươi không cảm thấy điều này bất công với những học đồ có tiềm năng sao?

– Ngươi…!

Vương Khắc lão sư tức run người nhưng không thể phản bác, lắc đầu thở dài, ngồi xuống ghế.

Trần Lạc đứng trong đại điện luôn im lặng rốt cuộc ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình, giọng điệu bình tĩnh nói:

– Ta biết điều mình làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của học viện, càng phụ lòng các vị lão sư tài bồi, dạy dỗ. Hôm nay ta đến không mơ xa vời được tha thứ, chỉ hy vọng các ngươi cho ta một cơ hội để bù đắp sai lầm mình phạm phải.


Hơn một năm bị nhốt trong tù tháp hình phạt, Trần Lạc giảm bớt lòng sốt ruột nhiều. Mặc dù bây giờ lòng Trần Lạc không bình tĩnh giống Lão tăng nhưng coi như tĩnh lặng tựa mặt hồ, không bị cảm xúc ảnh hưởng. Trần Lạc dứng thẳng lưng, biểu tình bình thản nhìn mọi người. Trần Lạc chậm rãi nói:

– Hiện giờ, tu vi của ta bị phế, linh hải bị hủy, hết thảy trở về nguyên điểm. Ta không dám hứa trong một năm ta tu đến cảnh giới thứ hai, thông qua cuộc thi bước vào cánh cửa Trung Ương học phủ, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức tranh thủ, hy vọng…

Lý chấp sự ngồi bên cạnh rất thích cắt ngang lời người khác, gã cười nhạo, trào phúng nói:

– Trần Lạc, đừng nói ngươi chỉ là ngụy thiên tài nhờ vào xâm nhiễm hắc ám tăng tu vi, dù ngươi thật sự là kỳ tài ngút trời cũng đừng mơ trong một năm đến xâm nhiễm hắc ám. Càng đừng nói vượt qua nhiều kỳ thi đậu vào Trung Ương học phủ, đúng là người si nói mộng.

Trần Lạc đứng yên giữa đại điện, thân hình gầy gò, khuôn mặt tuấn tú, biểu tình không chút giận dữ. Đôi mắt Trần Lạc thản nhiên như ao nước.

Trần Lạc không thèm nhìn Lý chấp sự, đáp:

– Ta không phải thiên tài gì, chưa từng nói mình là thiên tài, chỉ hy vọng học viện có thể cho ta một cơ hội, chấp nhận cho ta tiếp tục tu hành trong học viện. Ta sẽ cố gắng hết sức bù đắp lại sai lầm của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.