Đọc truyện Thiên Vu – Chương 28: Chỉ lần này
– Ta thấy không thể, tuy Trần Lạc đả thông ba linh mạch, tất cả dều biến dị, cũng tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đại thành nhưng Trác Vệ Đông là học đồ mở sáu linh mạch, có hai linh quyết trung phẩm hoàng cấp mà còn tu luyện đại thành. Ta thấy rất khó.
Mọi người xì xầm bàn tán, vốn nhiều người đặt hy vọng vào Trần Lạc nhưng khi nghe nói Trác Vệ Đông tu luyện hai linh quyết trung phẩm hoàng cấp đến đại thành thì không bao nhiêu người ủng hộ hắn.
Lúc này Trác Vệ Đông nhảy người lên đài cao, nhìn xuống học đồ Tiểu Kim Câu học viện.
Trác Vệ Đông quát:
– Trần Lạc có đây không?
– Trần Lạc sắp đến, xin ngươi chờ chút.
– Hừ! Có phải là hắn không dám tới?
Qua một tháng khổ tu, tu luyện hai linh quyết trung phẩm hoàng cấp Hỏa Diễm Chưởng, Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân đến đại thành khiến Trác Vệ Đông nói năng hành động kiêu căng hơn.
Trác Vệ Đông nói:
– Nếu hắn sợ ta thì cứ nói thẳng.
– Tiểu tử, nói kiểu gì vậy?
Đồ Khai Nguyên ngồi thoải mái trên ghế hàng đầu, mắt khép hờ dưỡng thần.
Đồ Khai Nguyên chậm rãi nói:
– Ta nói này, Tiểu La Thiên học viện các ngươi dù gì cũng là học viện số một Trường Tín thành ta, tố chất học đồ kém vậy sao?
Đồ Khai Nguyên là tháp chủ trận tháp, thân phận, địa vị khá cao, hơn nữa bối phận. Mặc dù Lý chấp sự khinh thường nhưng không dám lộ ra ngoài, chỉ nạt Trác Vệ Đông không được nói lung tung.
Đồ Khai Nguyên mở mắt ra nói với Nghiêm Tu đứng bên cạnh mình:
– Tiểu tử Trần Lạc làm cái quỷ gì mà sao bây giờ chưa tới? Ta đã kêu ngươi đi tìm hắn sao chưa thấy?
– Cái này… Viện trưởng, là vầy, buổi sáng ta tìm Trần Lạc nhưng hắn còn đang ngủ. Ngưu Manh nói sẽ mang Trần Lạc đến, chắc bọn họ đang trên đường đi.
Nghiêm Tu nói đúng, Ngưu Manh, Trần Lạc đang trên đường đi đài đá xanh. Trần Lạc mặc áo lam, lững thững bước. Ngưu Manh sốt ruột muốn chết.
– Trần Lạc, chúng ta đi mau lên, viện trưởng sẽ tức giận.
Ngưu Manh thầm than hôm nay quá xui. Tiểu Kim Câu học viện không bằng học viện khác, không có nhiều tọa kỵ. Vốn có một con ngựa nhưng nó bị bệnh, Ngưu Manh, Trần Lạc bất đắc dĩ đành đi bộ.
– Gấp cái gì? Không phải sắp đến rồi sao?
Trần Lạc nhìn mặt trời mới mọc, cảm giác thời tiết hơi nóng nên cởi mấy cúc áo.
Trần Lạc nói:
– Ta là người tỷ võ, nếu ta không đi chẳng lẽ Trác Vệ Đông tự đánh mình chơi?
Ngưu Manh xem như phục Trần Lạc. Tính cách Ngưu Manh nóng nảy gặp Trần Lạc bình tĩnh tự nhiên đành chịu bó tay.
Hai người đi một đoạn đường, Ngưu Manh hỏi:
– Trần Lạc, ngươi… Có nắm chắc đánh thắng Trác Vệ Đông không?
Đây không phải lần đầu Ngưu Manh hỏi Trần Lạc, bản thân gã cũng không biết mình đã hỏi bao nhiêu lần. Trần Lạc chỉ đáp một câu, lần này cũng vậy.
– Ta nói với ngươi rồi, đánh Trác Vệ Đông đơn giản như gia chơi con châu chấu.
Giọng điệu của Trần Lạc khinh cuồng như thể không để đồ bỏ Trác Vệ Đông vào mắt.
– Được rồi.
Ngưu Manh thở dài, bị lời nói tùy ý khinh cuồng của Trần Lạc thuyết phục. Ngưu Manh không nhìn ra Trần Lạc tự tin là thật hay ngụy trang, nếu thật thì hắn dựa vào cái gì mà tự tin như thế? Nếu là ngụy trang thì… Tiêu rồi.
Tiếng ngựa hí vang lên, một người cưỡi ngựa tuấn lao nhanh qua. Con ngựa chạy siêu nhanh, chớp mắt đã ra xa mười thước. Người đó bỗng ghìm dây cương, ngoái đầu lại. Đó là một thiếu niên rắn chắc, thiếu niên biểu tình kinh ngạc nhìn Trần Lạc, giục ngựa chạy lại.
– Người này trông hơi quen.
Trần Lạc nheo mắt nhìn thiếu niên, hắn chắc chắn thiếu niên là học đồ của Tiểu La Thiên học viện nhưng không nhớ tên.
– Hắn tên là Cao Phi, nhân vật số một trong học đồ sơ cấp, mở bảy linh mạch, có ba bộ linh quyết, Khai Sơn Chưởng hạ phẩm hoàng cấp giai đoạn viên mãn, Hỏa Diễm Chưởng trung phẩm hoàng cấp giai đoạn đại thành.
Ngưu Manh ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
– Hơn nữa hắn cũng như ngươi tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn đại thành. Cao Phi tu luyện ba bộ linh quyết đều đi tuyến cương mãnh, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ. Lần trước thi hội ta thua trong tay Cao Phi.
– Thì ra tên là Cao Phi, hèn gì ta thấy quen mắt. Hắn giống như ta cùng một năm vào Tiểu La Thiên học viện.
Cao Phi giục ngựa chạy lại cách ba thước, gã nhìn Trần Lạc chằm chằm một lúc sau lên tiếng:
– Ngươi là Trần Lạc?
Trần Lạc nhướng mày kiếm, hỏi:
– Có chuyện gì?
– Trông ngươi giống y như hai năm trước.
Con ngựa tuấn có lắc lư cỡ nào Cao Phi vẫn nhìn Trần Lạc chằm chằm, ánh mắt chưa từng dời đi.
– Mới hai năm sao ta thay đổi nhiều được?
Trần Lạc cười tùy ý như bằng hữu cũ gặp mặt, trò chuyện:
– Còn ngươi qua hai năm trở nên cao to vạm vỡ làm ta suýt không nhận ra.
– A!
Cao Phi lạnh lùng cười:
– Tuy hai năm không dại lại đủ để thay đổi vận mệnh một người, tin tưởng ngươi cảm nhận sâu sắc điều này?
Trần Lạc nhún vai, gật đầu đồng ý.
– Nếu hai năm trước thì ngươi ngồi trên ngựa, ta ngẩng đầu nhìn ngươi. Bây giờ ta ngồi trên ngựa, ngươi ngước lên nhìn Cao Phi ta.
Hai chân Cao Phi kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa liền ngoan ngoãn.
Cao Phi nghiêng người tới trước, giọng điệu nguy hiểm nói:
– Ba năm trước ta muốn luận bàn với ngươi nhưng ngươi không thèm từ chối một câu, phớt lờ ta đi. Ngươi có còn nhớ không?
– Có sao?
Trần Lạc không có ấn tượng, tuy hắn chưa già nhưng đúng là lúc xưa cuồng không ai bì nổi.
Cao Phi ngửa đầu cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười ngừng bặt, sắc mặt âm trầm nói:
– Có lẽ ngươi quên nhưng ta thì không quên được, bởi vì đó là sỉ nhục lớn nhất trong đời Cao Phi ta.
– A?
Trần Lạc cảm giác địch ý từ Cao Phi, khóe môi cong lên hỏi:
– Vậy ngươi muốn sao?
– Ta vốn định một ngày nào đó tìm ngươi không ngờ bị Trác Vệ Đông giành trước một bước, chờ hôm nay hắn dạy ngươi xong rồi đến lượt ta. Ta sẽ trả lại nhục nhã hôm đó ngươi cho ta gấp mười lần.
Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười. Trần Lạc không biết là cười năm xưa mình quá khinh cuồng hay cười Cao Phi vẫn con nít, hoặc có lẽ là cả hai.
– A! Quên cho ngươi biết, qua một tháng khổ tu Trác Vệ Đông không chỉ tu luyện Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân đại thành, Hỏa Diễm Chưởng cũng tới đại thành. Ta thật mong chờ biểu hiện của ngươi vào lúc đó, ha ha ha ha ha ha!
nghe tin tức của về Trác Vệ Đông, Ngưu Manh biến sắc mặt. Trần Lạc biết rõ tu luyện Hỏa Diễm Chưởng, Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân đại thành có ý nghĩa gì, thầm lo cho Trần Lạc.
Cao Phi cười to định đi thì nghe gần đó có tiếng ngựa hí.
Tiếng cười xen lẫn tiếng bước chân vang lên:
– Ha ha ha ha ha ha! Cao Phi học đệ, có chuyện gì khiến ngươi hưng phấn vậy?
– Hí í í í!!!
Ngựa ngừng hí, hai con ngựa xuất hiện bên cạnh Trần Lạc. Một nam một nữ ngồi trên ngựa tuấn. Nam diện mạo hiên ngang tài tuấn, nữ thì thanh xuân xinh đẹp, là hai nhân vật đại biểu cho Tiểu La Thiên học viện, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh.