Đọc truyện Thiên Vu – Chương 26: Có nữ lạc anh
Trần Lạc làm sao trong bống tháng đả thông ba linh mạch? Nên biết tu vi của hắn bị phế, chắc chắn linh mạch rối loạn, tắc nghẽn, muốn thông linh mạch càng khó hơn người bình. Linh mạch làm sao biến dị?
Trần Lạc, Trác Vệ Đông, cuối cùng ai sẽ thắng? Nghe nói Trần Lạc đánh học đồ Hồ Cao Phong linh lực năm mạch chạy trối chết, Trác Vệ Đông không chỉ mở sáu linh mạch òn tu luyện hai linh quyết trung phẩm Hỏa Diễm Chưởng, Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân lô hỏa thuần thanh, ai mạnh ai yếu?
Càng khiến người chú ý là Trần Lạc có xâm nhiễm hắc ám, đi đường tắt nữa không? Nếu đúng thì Trần Lạc khiến người vô cùng thất vọng, nếu không thì trong bốn tháng hắn có thể thông ba linh mạch nghĩa là thiên tài thật sự. Tiểu La Thiên học viện vô tình trục xuất Trần Lạc, lỡ như hắn chiến thắng thì Tiểu La Thiên học viện có hối hận quyết định lúc đầu, có phát điên không? Chắc viện trưởng, các lão sư Tiểu La Thiên học viện không còn mặt mũi gặp người.
Trong Trường Tín thành bàn tán sôi nổi chuyện này, Trần Lạc thì mỗi ngày khắc khổ tu luyện. Tàn Ảnh Tam Động là linh quyết thượng phẩm hoàng cấp, được xếp vào một trong năm linh quyết cảnh giới thứ nhất, đánh ra uy lực ngang ngửa với độ khó khi tu luyện.
Tinh túy của Tàn Ảnh Tam Động nằm ở chữ nhanh, lấy linh hồn cộng hưởng làm gốc, lực lượng linh mạch phụ trợ lôi kéo linh khí, kéo theo thân thể di chuyển nhanh. Tu luyện Tàn Ảnh Tam Động đến tiểu thành lôi kéo thiên địa linh khí khiến cơ thể xoay ba trăm sáu mươi độ không ngã. Tu luyện Tàn Ảnh Tam Động đến đại thành khi di chuyển lôi kéo linh khí xuất hiện một tàn ảnh, người động dẫn linh khí động, tàn ảnh cũng động. Tu luyện Tàn Ảnh Tam Động đến đỉnh có thể xuất hiện hai tàn ảnh, đến viên mãn là ba tàn ảnh, thông qua linh hồn cộng hưởng, linh lực vận chuyển, kéo theo thiên địa linh khí khiến ba tàn ảnh cùng hành động, uy lực rất là kinh người.
Tàn Ảnh Tam Động yêu cầu linh hồn khá cao, nếu độ mạnh linh hồn không đủ, dao động cộng hưởng không đủ lớn, không đủ nhạy bén thì không cách nào tu luyện. Khéo là bình thường Trần Lạc có mười tám cộng hưởng mười tám thu nạp, độ dao động cộng hưởng hay tiết tấu đều nắm bắt chính xác như một thể. Cho nên Trần Lạc tu luyện Tàn Ảnh Tam Động là cực kỳ thích hợp, huống chi hắn có Tàn Ảnh Tam Động chín tủy của Tuần Du đại sư, tu luyện tiến bộ siêu tốc, đến ngày thứ bảy đã luyện được tiểu thành.
Ngày thứ mười tám Trần Lạc tu luyện đến đại thành.
Lại là một ngày mặt trời lặn hướng tây. Trần Lạc tu luyện xong quay về, gần đến trạch viện nghe một chuỗi tiếng động kỳ lạ.
– Đánh đầu tiểu nhân nhà ngươi, cho ngươi đau đầu nhức óc, ngày ngày choáng váng. Đánh mặt tiểu nhân ngươi, cho ngươi suốt đời hèn. Đánh mắt tiểu nhân ngươi, nguyền ngươi ngày ngày bị người chém…
Thanh âm rất êm tai, dễ nghe nhưng nội dung làm Trần Lạc nhíu mày. Đã là thời nào còn có người rảnh quá chơi trò đánh tiểu nhân? Trần Lạc tò mò đi vào trạch viện, thấy một thiếu nữ xinh đẹp co chân ngồi trên bậc thang, khom lưng cúi đầu, ba ngàn sợi tóc đỏ rũ xuống. Tay thiếu nữ ấn người rơm to cỡ bàn tay, tay kia cầm chiếc dép vừa dập vừa lầm bầm.
Trần Lạc nhớ thiếu nữ này, tên là gì nhỉ? Là Lạc Anh. Lần đó Trần Lạc gặp mặt đã thấy thiếu nữ này hơi không bình thường, giờ nhìn hình ảnh này hắn càng khẳng định. Chắc Lạc Anh bị chuyện gì kích thích.
Phát hiện có người vào, Lạc Anh ngẩng đầu lên liếc Trần Lạc, bĩu môi nói:
– Nhìn gì, chưa thấy đánh tiểu nhân sao?
Trần Lạc biết đánh tiểu nhân là một loại nguyền rủa nhưng không linh. Nghe nói năm này sang năm khác thì người bị đánh sẽ có ngày nào đó số con rệp, xui xẻo. Đây là lần đầu Trần Lạc thấy đánh tiểu nhân, còn là một thiếu nữ ăn mặc thiếu vải. Trần Lạc không hiểu nổi là ai chọc Lạc Anh bị nàng dùng cách này nguyền rủa.
Trần Lạc lắc đầu, không có hứng thú xem tiếp. Trần Lạc định quay về phòng nghỉ ngơi thì nghe Lạc Anh kêu.
– Này!
Trần Lạc khó hiểu nhìn lại:
– Có chuyện gì?
– Gần đây ngươi rất nổi tiếng, nguyên Trường Tín thành đều bàn tán về ngươi, nói trong bốn tháng ngắn ngủi ngươi mở ba linh mạch, cái nào cũng biến dị. Họ còn nói ngươi tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn đại thành, thực lực mạnh tới mức học đồ linh lực năm mạch cũng bị ngươi đánh thê thảm.
Lạc Anh vén sợi tóc, đôi mắt to tịnh nghịch nhìn Trần Lạc, tùy ý nói:
– Bản cô nương thấy nhiều thiên tài, đừng nói trong bốn tháng đả thông ba linh mạch, bản cô nương từng thấy bốn thang đả thông bốn linh mạch. Nhưng tu vi của ngươi bị phế, linh mạch rối loạn, tắc nghẽn, trong bốn tháng đả thông ba linh mạch, cái nào cũng biến dị, lần đầu tiên bản cô nương gặp chuyện như vậy. A không, trước kia thậm chí chưa từng nghe nói.
Trần Lạc nhún vai nói:
– Thì hôm nay nàng đã gặp.
– Ui chao, ngươi thật cuồng.
Lạc Anh đứng dậy, khoanh tay trước ngực khiêu khích nói:
– Có dám chơi với bản cô nương không?
– Hôm nay hơi mệt, chờ bữa khác đi.
Nói xong Trần Lạc mở cửa phòng, đi vào trong.
– Xì.
Lạc Anh khinh thường lầm bầm:
– Tên nhát gan nhưng cũng tự hiểu mình, không đánh với bản cô nương, ta còn lo hắn bị đả kích.
Lạc Anh hừ lạnh, ngồi xuống bậc thang một tay cầm người rơm tay kia cầm đế giày tiếp tục đập.
Trần Lạc đẩy cửa ra khỏi phòng, vì hắn chợt nhớ nghe Ngưu Manh nói thiếu nữ quái dị này cực kỳ hận Thông Thiên lão tổ. Toàn Tiểu Kim Câu học viện không ai biết lý do tại sao, Trần Lạc cũng không nhớ ra được cái gì.
– Cái kia… Nghe nói Thông Thiên lão tổ…
Trần Lạc vừa mở miệng chưa nói xong, chỉ nhắc tên Thông Thiên lão tổ thì Lạc Anh đang đánh tiểu nhân bộp một tiếng ngừng lại, nàng ngẩng đầu lên. Khuôn mặt loang lổ đốm vàng lạnh băng, đôi mắt tinh nghịch bắn ra tia sắc bén, giọng trở nên lạnh lẽo khủng bố.
– Không lẽ ngươi là người tôn sùng Thông Thiên lão tổ?
Lạc Anh như thay đổi thành người khác, lạnh lùng tựa đao phong, Trần Lạc nói câu nào phật lòng là nàng sẽ xuống tay với hắn ngay.
Trần Lạc nhìn Lạc Anh lạnh lùng, cảm giác không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Trần Lạc hít một hơi, thầm nghĩ:
– Thiếu nữ này thực lực cao đến khó tưởng tượng, linh lực sắp bùng nổ đã khiến không khí xung quanh thay đổi.
Nghĩ đến đây Trần Lạc dứt khoát lắc đầu, biểu tình đầy tức giận quát:
– Đùa gì? Sao ta có thể tôn sùng tên khốn Thông Thiên lão tổ đó?
Lạc Anh rút linh lực về, không khí xung quanh trở lại như cũ. Lạc Anh không quan tâm Trần Lạc, tiếp tục đánh tiểu nhân.
Thấy hình ảnh này Trần Lạc càng thắc mắc không biết đã làm chuyện gì khiến Lạc Anh căm hận như vậy.
Trần Lạc ngần ngừ giây lát, hỏi:
– Có thể nói nàng và Thông Thiên lão tổ có mối thù gì không?
– Hừ! Ngươi đừng chõ mũi vào chuyện của bản cô nương!
Lạc Anh nhìn chằm chằm vào Trần Lạc, giọng điệu gai góc nói:
– Ta cảnh cáo ngươi sau này không được nhắc tên Thông Thiên lão tổ trước mặt ta, nếu không thì ta sẽ cho ngươi biết tay!
– Được rồi.
Trần Lạc thở dài, e ngại thiếu nữ kỳ lạ này thực lực sâu không lường được nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trần Lạc xấu hổ quay về phòng, ngẫm nghĩ lại những gì mình từng làm nhưng không có chút manh mối. Lúc Trần Lạc sắp ngủ thì nghe đoạn đối thoại giữa Ngưu Manh và Lạc Anh.