Đọc truyện Thiên Vu – Chương 16: Mới thử tài (2)
Đi vào một cánh rừng nhỏ, Trần Lạc đưa mắt nhìn qua. Phía xa có ba thiếu niên, người dẫn đầu hai tay khoanh trước ngực, chân đạp một cái áo, biểu tình đắc ý. Hai thiếu niên khác biểu tình xem kịch vui. Đối diện bọn họ có một thiếu niên, người trần truồng, hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất.
– Trương Đông!
Vương Uy thấy thiếu niên lõa thể ngồi dưới đất vội chạy tới ngay, trừng ba thiếu niên đối diện.
Vương Uy nghiến răng quát:
– Cố Văn Hóa, ngươi hiếp người quá đáng!
– A? Ha ha ha ha ha ha! Vừa rồi cho ngươi chạy thoát, ta không bắt về ai ngờ ngươi còn dám quay lại?
Cố Văn Hóa vênh váo huênh hoang, khinh thường nhìn Vương Uy.
Cố Văn Hóa cười hỏi:
– Ngươi kêu cứu viện tới đâu? Trong Tiểu Kim Câu học viện lợi hại nhất là Ngưu Manh, ngươi kêu hắn đến đây thử xem hắn có dám đụng vào một đầu ngón tay của ta không?
– Một thiếu niên đứng bên cạnh Cố Văn Hóa trông thấy Trần Lạc thì biểu tình giật mình kêu lên:
– Văn Hóa, mau xem kìa!
Cố Văn Hóa không hiểu ra sao, quay người nhìn sang, biểu tình cứng ngắc.
Cố Văn Hóa buột miệng kêu lên:
– Trần… Trần Lạc?
Người có danh, cây có bóng.
Một năm trước Trần Lạc là thiên tài toàn Trường Tín thành đều biết, Trần Lạc chưa từng thua nhiều quý so tài trong Tiểu La Thiên học viện, học đồ trong Tiểu La Thiên học viện có ai không biết tiếng? Trông thấy Trần Lạc xuất hiện, đám người Cố Văn Hóa bản năng kinh hoàng, hoảng sợ, nhưng rất nhanh bọn họ nhớ đến thiên tài này từ một năm trước vì tội hắc ám đã bị phế tu vi. Trần Lạc chỉ mới được thả ra hơn ba tháng.
Nghĩ đến đây vẻ kinh khủng trên mặt Cố Văn Hóa biến mất, biểu tình vênh váo huênh hoang lại hiện ra.
– Thật không ngờ, chẳng phải là thiên tài học đồ Trần Lạc của Tiểu La Thiên học viện chúng ta sao? Sớm nghe nói ngươi trở lại nhưng hình như ngươi đã bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất? Gần đây ta lại nghe nói ngươi vào Tiểu Kim Câu học viện? Đúng không? Ha ha ha ha ha ha!
– Đúng rồi, là thiên tài học đồ Trần Lạc của Tiểu La Thiên học viện chúng ta đây mà.
– Ngươi sai rồi, bây giờ người ta là thiên tài học đồ của Tiểu Kim Câu học viện, ha ha ha ha ha ha!
Hai thiếu niên bên cạnh phụ họa chế giễu, nhấn mạnh hai chữ thiên tài.
Trần Lạc đi qua thấy Trương Đông trừ mặt có một vết bầm ra những chỗ khác không bị thương, hắn nhìn Cố Văn Hóa lại ngó y phục bị gã đạp dưới chân.
Trần Lạc nói:
– Trả y phục lại cho hắn đi.
Cố Văn Hóa cực kỳ vênh váo:
– Ngươi nói trả liền trả? Ngươi còn tưởng mình vẫn là học đồ cao cấp của Tiểu La Thiên học viện chúng ta sao?
Cố Văn Hóa nhìn thiên tài từng làm gã ngưỡng mộ ngước nhìn giờ ăn nói nhỏ nhẹ với mình, gã rất hưởng thụ.
Trần Lạc nhìn chằm chằm vào Cố Văn Hóa, đôi mắt sâu thẳm lạnh băng, khuôn mặt nhu giống con gái lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Trần Lạc cao giọng quát:
– Xích ra!
Cố Văn Hóa bị hù giật nảy mình, tim đập nhanh. Hai thiếu niên sợ hãi lùi mấy bước.
– Hừ! Sao? Hù ta?
Cố Văn Hóa nhe răng dữ tợn, thò đầu ra, mắt trợn to, trầm giọng nói:
– Ngươi bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế tu vi, linh hải tán loạn, bảy linh mạch chắc cũng tán loạn, mới ra tù hơn ba tháng. Đừng nói ngươi là thiên tài thật sự, cùng lắm là mới đánh thông linh mạch thứ nhất, chỉ dựa vào điều này cũng dám càn rỡ trước mặt ta?
– Nghĩ tình ba chữ Tiểu La Thiên, hôm nay ta không muốn đánh ngươi, mau cút!
Dù Tiểu La Thiên học viện đã trục xuất Trần Lạc nhưng sâu trong lòng hắn còn chút cảm tình với nó, dù sao đó là nơi hắn sống năm năm, không thể vô tình trong thời gian ngắn.
Cố Văn Hóa cười to bảo:
– Muốn ta cút?
Cố Văn Hóa nhe răng hung tợn trừng Trần Lạc, rống to:
– Cố Văn Hóa ta đã mở linh mạch thứ bốn, sẽ sợ phế vật nhà ngươi sao? Muốn y phục của hắn đúng không? Có ngon thì đến lấy đi, trước kia ta nằm mơ cũng muốn đánh một trận với ngươi!
Trần Lạc không nói nữa, bước ra một bước, linh hồn cộng hưởng siêu nhanh, linh lực điên cuồng vận chuyển. Trần Lạc giơ tay lên, ngón tay co lại, linh lực thoáng hiện khiến không khí xung quanh kêu đì đùng. Trần Lạc đấm vào ngực Cố Văn Hóa.
Vèo một tiếng, Cố Văn Hóa không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy ngực tê rần. Cố Văn Hóa bay ngang ra ngoài đập vào một thân cây, té xuống đất.
Hình ảnh đó không chỉ làm hai học đồ Tiểu La Thiên học viện ngơ ngẩn, Vương Uy, Trương Đông cũng trợn mắt há hốc mồm. Chẳng phải tu vi của Trần Lạc bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế rồi sao? Tại sao Trần Lạc có thể một đấm đánh bay Cố Văn Hóa? Cái này… Cố Văn Hóa là học đồ mở bốn linh mạch!
Không ai biết lý do, bọn họ cực kỳ giật mình như trông thấy hình ảnh cực kỳ khó tin, đầu óc trống rỗng.
Cố Văn Hóa té dưới đất cảm thấy ngực nóng rát, gã cố nhịn đau đứng dậy. Cố Văn Hóa không thể tin, không thể chấp nhận sự thật là mình bị một phế vật một đấm đánh bay. Cố Văn Hóa không chấp nhận được, giận dữ làm gã mất lý trí. Cố Văn Hóa rống to, xông hướng Trần Lạc, đôi tay lóe linh lực đỏ rực.
– Hỏa Diễm Chưởng!
Đây là bộ linh quyết trung phẩm hoàng cấp của Tiểu La Thiên học viện, lực công kích khá hung mãnh. Cố Văn Hóa tức giận đến mất lý trí, hết sức công kích nên linh hồn dao động đến cực hạn, vận chuyển lực lượng bốn linh mạch đánh ra Hỏa Diễm Chưởng, rất là uy mãnh.
Lúc này Trần Lạc mới nhặt y phục lên định giao cho Trương Đông, Vương Uy thấy Cố Văn Hóa tấn công thì vội hét lên cẩn thận.
Cố Văn Hóa tức giận quát:
– Trần Lạc, ngươi đi chết đi!
Trần Lạc nhanh tay lẹ mắt chân trái dời sang trái, người nghiêng sang trái. Hỏa Diễm Chưởng của Cố Văn Hóa lướt qua vai Trần Lạc đánh vào không khí, thừa dịp đó hắn xoay người giơ tay bắt chặt cổ tay gã.
– Ngươi không có tư cách nói câu đó với ta!
Trần Lạc bóp chặt cổ tay Cố Văn Hóa, năm ngón cánh tay khác co lại, linh lực thoáng hiện làm không khí xung quanh kêu rôm rốp. Bùm một tiếng nắm đấm đánh vào bụng Cố Văn Hóa. Chưa xong…
Bốp bốp!
Trần Lạc nhanh chóng thêm hai đấm. Cố Văn Hóa lại bay xéo ra ba thước té xuống đất, gã cảm giác khí huyết cuồn cuộn trong người, khó chịu muốn chết. Cố Văn Hóa định vùng vẫy thì giọng Trần Lạc âm trầm vang như tiếng sấm.