Thiên Vị

Chương 17


Đọc truyện Thiên Vị – Chương 17

Editor: Flower Nhật

Từ lần ở nhà YunHo trải qua một cuộc ác chiến, JaeJoong không hề đi tìm YunHo, cũng không có thời gian nghĩ về hắn. Từ sau lần đó, JaeJoong tự tìm cho mình ba công việc làm thêm, không phải bởi vì cần tiền, mà là cậu cần thời gian, cần công việc, để làm bản thân quên đi một số người, một số việc.

ChangMin vẫn như cũ ở lại nhà Heechul, Heechul sáng làm một bận, tối làm một bận, không còn cách nào khác, JaeJoong mỗi ngày đều cố gắng sắp xếp một chút thời gian về nhà nấu cơm cho ChangMin. ChangMin ngay từ đầu đã không chịu, nói là sẽ tự mình nấu cơm, nhưng JaeJoong nhất định không đồng ý, như trước mỗi ngày nấu cơm cho nó.

Nhiều lần JaeJoong hỏi ChangMin đã đi đâu chơi, ChangMin chỉ là mơ hồ trả lời cho có lệ chứ không chịu nói rõ ràng. Hỏi bao nhiêu lần cũng chỉ nhận được một đáp án, riết rồi JaeJoong cũng không hỏi nữa. Kỳ thật cậu hỏi vì lo ChangMin ở nhà một mình có chán hay không thôi, tại cậu không có thời gian chơi với nó.

Hôm nay, JaeJoong tìm được việc làm ở một cửa hàng tiện lợi, công việc của cầu làm từ 10 giờ tối đến 2 giờ sáng, vừa nghe, ChangMin và Heechul cật lực phản đối, họ bảo quá khuya, như thế rất nguy hiểm.

“Sợ cái gì? Em là một đại nam nhân. Ai dám chọc em em sẽ mang cả nhà nó thổi rụng.” Kim JaeJoong hùng hổ nói.

“Ngu ngốc! Đây không phải là vấn đề nam nhân hay không phải nam nhân, ai mà chẳng biết mẹ anh là nữ nhân? Nhưng nó thật sự quá nguy hiểm. Anh cũng biết anh đâu có mạnh khỏe gì.” ChangMin tức giận đáp.

“Đúng vậy baby, em cần phải nghĩ lại, cả đời em đều là vận cứt chó đó.”

“Này, hai người các người ăn nói dễ nghe một chút được không? Còn chưa đi làm đã được các người nguyền rủa rồi.” JaeJoong trừng mắt liếc mỗi người một cái.


“Baby, nhà chúng ta không thiếu tiền, em không cần phải làm việc vất vả như vậy. Em còn cố gắng nữa, thân thể sẽ không chịu được. Em xem, em gầy thành bộ dáng gì rồi?” Heechul đau lòng nhìn JaeJoong.

JaeJoong cúi đầu, không nói gì.

“Quên đi quên đi, cứ để anh ta làm.” ChangMin nói, cố nuốt cho hết chén cơm.

JaeJoong nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, Heechul cũng hiểu ý của JaeJoong.

Muốn quên một người, thật ra không nhất thiết phải tra tấn bản thân như vậy.

Ăn xong buổi tối, JaeJoong lại vội vàng ra khỏi nhà, Heechul xem TV một chút cũng đến quán bar làm. Trong phòng phút chốc chỉ còn lại mỗi ChangMin, nhưng chờ bọn họ đi rồi, không bao lâu sau ChangMin cũng rời đi.

Khách hàng của cửa hàng tiện lợi không nhiều lắm, chỉ có một số người lại mua đồ rồi cũng nhanh chóng đi khỏi, còn lại JaeJoong một mình trông cửa hàng, rất tối, rất cô đơn.

JaeJoong chống cằm ngồi ở quầy thu ngân, nghĩ nghĩ lại không khỏi nghĩ đến Jung YunHo. Kim JaeJoong liều mạng lắc đầu, đứng dậy sắp xếp một số quầy hàng trong tiệm, làm để cho hết thời gian còn tốt hơn nhiều so với việc ngồi nghĩ lung tung.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, cho đến khi sau lưng có người lên tiếng, JaeJoong quay đầu lại, thì ra là đến thay ca. JaeJoong và người đó hỏi thăm nhau vài câu rồi cậu mới thu dọn đồ đạc đi về.

Nửa đêm nên người đi đường cũng không nhiều lắm, xe cộ so với ban ngày cũng ít hơn, JaeJoong cảm thấy như vậy rất dễ chịu, không khí khá yên tĩnh, làm lòng người thả lỏng. JaeJoong chậm rãi bước về nhà, chậm rãi thưởng thức cảnh đêm, như vật mới phát hiện, đây là lần đầu tiên cậu ngắm cảnh thành phố.

Ngay lúc sắp vào đến nhà, phía trước đột nhiên xuất hiện vài người chặn cậu lại. JaeJoong nhíu mày, trong lòng thầm chửi cái miệng quạ đen của ChangMin và Heechul, sau đó nắm chặt nắm tay, chuẩn bị đánh nhau một trận sống chết với đám người trước mắt.

Đến gần cậu mới biết đó là một vài tên côn đồ cắc ké, nhưng hiện tại lại hợp thành một bầy, hình như là là chúng có uống rượu. JaeJoong mặc kệ, vòng qua người chúng để đi, ai ngờ lại bị một tên trong đám đó kéo áo lại:

“Người đẹp, đừng vội đi như vậy, để các anh hôn thử xem nào.”

“Ta thao! Con mẹ nó, ngươi bị mù à?! Ta là nam, ngu ngốc!” JaeJoong tức giận giật vạt áo lại, tiếp tục đi.

Tên côn đồ bị ngữ khí của JaeJoong chọc giận, chạy lên cản JaeJoong:

“Mẹ nó, nam mà cũng có dạng như vậy nữa sao? Ông mặc kệ, đêm nay mày phải hầu hạ ông.”


JaeJoong nắm chặt tay, vừa định tung cho tên côn đồ đó một quyền thì bị mấy tên đằng sau nắm lại, tên cầm đầu cợt nhả cười:

“Ha ha, người đẹp, chúng ta sẽ đối xử với cưng thật tốt.” Rồi đưa tay chạm vào mặt JaeJoong.

“Này! Con mẹ nó, nếu muốn chết thì thử chạm vào ta xem.” JaeJoong tung cước, cho tên đang sờ mặt mình một phát.

“Đừng làm tao tức giận, tiểu tử thối.” Tên côn đồ xoa cái chân bị đau, sau đó đưa tay định chạm vào áo JaeJoong.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào áo cậu, không biết một hòn đá từ đâu bay ra đánh trúng tay hắn, tên côn đồ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, cổ tay như bị chặt đứt, tuy chỉ là một viên đá nho nhỏ.

“Đại ca, đại ca, anh sao vậy?” Mấy tên côn đồ kia thấy vậy vội chạy đến trước mặt tên ‘đại ca’.

“Mẹ nó, đánh nó cho tao, đánh mạnh vào.”

“Dạ.”

JaeJoong đã thủ thế sẵn chờ bọn chúng bước lại đây, nhưng chúng chưa kịp đến gần cậu, đám côn đồ như thấy chân mình tê rần, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân.

JaeJoong khó hiểu nhìn đám côn đồ té trên mặt đất, rõ ràng cậu còn chưa đụng tới bọn họ kia mà, tại sao cả đám đều bị ngã? Chẳng lẽ cậu luyện một loại võ công lợi hại nào đó mà cậu cũng không biết?!

JaeJoong không rảnh mà quản nhiều như vậy, chạy về nhà đã rồi tính.


JaeJoong vừa rời khỏi, nơi đây đột ngột xuất hiện thêm một người, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám côn đồn trên mặt đất, hắn giẫm lên thân thể một tên để bước đến trước mặt gã cầm đầu, nói:

“Đắc tội ai, cũng không được đắc tội Kim JaeJoong.” Dứt lời, hắn rút một khẩu súng ra, đặt vào ót tên côn đồ.

“Thực xin lỗi, đại ca thực xin lỗi, em sai rồi, thật sự sai rồi. Buông tha em đi.” Tên côn đồ vội vàng cầu xin tha thứ, mồ hôi lạnh tuôn khắp toàn thân.

“Bàn tay này vừa mới chạm vào mặt JaeJoong phải không?” Nói xong, chỉ nghe tên côn đồ kêu thảm một tiếng, một viên đạm đã ghim thẳng vào tay hắn.

Tên côn đồ thậm chí còn không nghe được tiếng súng, nhưng thật sự có một viên đạn đã xuyên qua lòng bàn tay gã.

“Đắc tội Kim JaeJoong, cũng chỉ có kết cục này.” Nhanh chóng thu hồi súng lục, hắn không qua đầu lại bước đi.

Đám côn đồ ngơ ngác còn không biết tay đại ca chúng đã bị bắn hỏng, chỉ có thể yên lặng  nhìn thân ảnh người kia rời đi.

Một loại cảm giác khủng bố bao trùm cả không gian, cả đám đều bị dọa đến nổi da gà.

Thật đáng sợ, so với quỷ hay tử thần càng đáng sợ hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.