Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 39: Anh Ấn Cô Xuống Tinh Tế Phác Hoạ Dáng Môi Cô


Bạn đang đọc Thiên Vị Có Một Không Hai FULL – Chương 39: Anh Ấn Cô Xuống Tinh Tế Phác Hoạ Dáng Môi Cô


Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Lâm Chiêu cúi đầu nhìn cô, Dịch Nhiễm có chút ngượng ngùng, chôn mặt ở trước ngực anh.
Lâm Chiêu vén tóc giúp cô, “Ngày mai ra ngoài chơi không?”
Đây là hẹn hò sao? Dịch Nhiễm nghe xong có chút vui vẻ, gật đầu nói, “Em muốn tới phố Nam Ninh, muốn ăn đồ ăn vặt ở đó.”
Phố Nam Ninh là khu phố nổi danh tại Nam Thành, cách trang hoàng là phong cách thời Bắc Tống vô cùng đặc sắc.

Buổi tối, lồng đèn hai bên được thắp sáng toàn là màu đỏ, vô cùng xinh đẹp.
Trước kia Dịch Nhiễm rất thích tới đó đi dạo, đặc biệt là ăn ở hàng đậu và bánh nếp cuối phố.
Nhưng mà sau khi rời nhà, cô không còn tới đó nữa.
“Được chứ, nhưng mà ngày mai anh còn phải tới công ty xử lý chút chuyện.”
Dịch Nhiễm nghe xong có chút thất vọng, giây tiếp theo đã nghe anh nói, “Em có thể đi cùng anh.”
Vẻ mặt Dịch Nhiễm ngơ ngác, sau đó mới lắp bắp hỏi, “Cái này không tốt lắm đúng không?”
Bây giờ hai người bọn họ đang ngầm yêu đương, nếu như công khai xuất hiện ở Sáng Thế, tới lúc đó mà bị người ta chụp được sẽ lại xảy ra chuyện.
Cô nhìn anh, dáng vẻ ấm ức, “Em không muốn lên tin tức đâu.”
Đến cả đầu đề tin tức cô cũng nghĩ xong rồi.
Vì giải thưởng mà hoạ sĩ quyến rũ đại BOSS trong giới.
Lâm Chiêu ấn đầu cô một cái, “Tới lúc đó đi thang máy chuyên dụng với anh, sẽ không ai phát hiện ra đâu.” Nói rồi, anh ghé tới bên tai cô nói nhỏ, “Ngày mai không phải thời gian làm việc, người tới Sáng Thế không đông lắm.

Chúng ta có thể tới sớm một chút, nhân lúc không có ai.” Giọng nói anh trầm thấp vô cùng quyến rũ.
Dịch Nhiễm cảm giác mình không chịu nổi, chưa được bao lâu đã bại trận che mặt về nhà.
Tới tuổi này rồi, Dịch Nhiễm mới hiểu hương vị tình yêu là như thế nào.
Vừa chua vừa ngọt vừa mềm vừa tê, giống như người bị nghiện vậy, muốn ngừng mà không được.
Ngày hôm sau, Dịch Nhiễm vẫn không trụ nổi sự dụ hoặc, tới Sáng Thế cùng với Lâm Chiêu.

Xuống xe thì đi thẳng thang máy chuyên dụng vào văn phòng anh, lúc này Dịch Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
Dọc theo đường đi, cô giống như lâm tặc vậy, trái tim không thể nào yên ổn.
Dịch Nhiễm ngồi trên sofa nhìn bàn làm việc của Lâm Chiêu, “Phải đợi bao lâu thế?”
“Giữa trưa là xong rồi.”
Cô ồ một tiếng, sau đó lấy tập phác thảo của mình ra, “Em chờ anh.”

Chuyện như vậy trước kia cô chưa từng trải qua bao giờ.

Lúc còn ở bên Cố Tắc Yến, anh ta không thích cô xuất hiện ở nơi anh ta làm việc, nói chuẩn xác một chút thì là anh ta không thích nhìn thấy cô ở bất kì nơi nào.
Thật ra, trong trí nhớ, bọn họ từng có một vài ký ức dịu dàng.

Nhưng mà không biết tại sao, bây giờ cô không thể nào nhớ ra nổi.
Dịch Nhiễm cầm bút vẽ trên trang giấy, rất nhanh, trên giấy đã xuất hiện hình dáng người đàn ông.
Cô vẽ Lâm Chiêu rất thuận buồm xuôi gió, bọn họ đã quen nhau hơn hai mươi năm, cô cũng thuộc lòng tất cả dáng vẻ của anh mỗi một thời kỳ.
Bây giờ tham gia thi đấu hay thiết kế nhân vật trò chơi cũng vậy, nhân vật mà cô vẽ ra không khỏi dính lấy một chút dáng vẻ của Lâm Chiêu.
Lúc này, điện thoại văn phòng Lâm Chiêu đột nhiên vang lên.
“Lâm tổng, Tôn tiểu thư tới.”
Dịch Nhiễm nghe xong khẽ run, sau đó nghe thấy Lâm Chiêu nói, “Trước đó tôi đã nói rồi, không gặp.”
“Nhưng Tôn tiểu thư không chịu đi, quan hệ giữa ba cô ấy và chủ tịch Lâm…”
“Không phải băn khoăn, cứ làm theo lưu trình.”
“Vâng ạ.”
Nghe thấy tên Tôn Vân Thiến, cảm xúc Dịch Nhiễm có chút không ổn.
Lúc trước khi hôn ước của cô và Lâm Chiêu vẫn còn, Tôn Vân Thiến vẫn luôn như hổ rình mồi.
Cô ta không e dè biểu đạt tình cảm của mình với Lâm Chiêu trước mặt mọi người.
Không thể tưởng tượng được, nhiều năm như vậy, trái tim của cô ta đối với Lâm Chiêu không hề thay đổi, vẫn còn theo đuổi anh, còn đuổi tới tận nơi làm việc.
Cô rơi vào suy nghĩ của chính mình, không chú ý tới cửa phía sau đã mở ra.
Lâm Chiêu bước tới phía cô, nhẹ nhàng rút tập phác hoạ trên tay cô ra, nhìn thấy bức vẽ mình trên trang giấy, anh nhìn Dịch Nhiễm một cái rồi nói, “Đẹp hơn trước kia.”
Lúc này Dịch Nhiễm mới khôi phục tinh thần ngẩng đầu nhìn anh, “Thật sao?”
“Ừm, thần thái rất giống, kiến thức cơ bản không bị hao mòn.”
“Em vẫn luôn cố gắng học tập mà.”
Nhìn dáng vẻ cố chấp lại nghiêm túc của cô, lông mày Lâm Chiêu giãn ra, đưa tay xoa đầu cô hỏi, “Không vui sao?”
Anh nói tiếp, “Em nghe thấy?”
Dịch Nhiễm không tình nguyện ừ một tiếng, oán giận, “Sao cô ta vẫn còn thích anh như vậy chứ! Cũng đã mấy năm rồi.”
“Ai biết.” Dáng vẻ Lâm Chiêu tuỳ ý thong dong, chuyện của Tôn Vân Thiến anh cũng không để ý nhiều lắm, thậm chí ngay cả diện mạo của cô ta anh cũng còn không nhớ rõ.
Nhưng Dịch Nhiễm không giống vậy.

Cô nhớ rõ, mẹ Lâm Chiêu còn rất thích Tôn Vân Thiến.

Cô thở dài một hơi, chính mình tự tạo ra ác danh bên ngoài, vậy mà bây giờ còn có người phiền toái tới vậy.
Có đôi khi cô cũng sẽ lo lắng, tình cảm của Lâm Chiêu đối với cô liệu có thể là ảo giác bởi cầu mà không được tạo thành hay không.
Sau khi thật sự ở bên nhau, liệu anh có phát hiện thật ra cô cũng không tốt tới vậy, phát hiện cô không đáng giá với bao nhiêu năm chờ đợi của anh hay không.
Cô không muốn nghĩ thêm nữa, lại đi tới đi lui trong phòng nghỉ.
Trong đây giống như một căn phòng bình thường, có giường ngủ và tủ quần áo.
“Trước kia anh thường xuyên ở đây sao?”
“Đi làm về muộn anh sẽ không về nhà.”
Dịch Nhiễm nhỏ giọng trách cứ, “Cuồng công việc, bây giờ anh tan làm cũng rất muộn.” Cô đi tới mở tủ quần áo của anh, toàn là tây trang sơ mi cùng một màu, vô cùng buồn tẻ.
Lâm Chiêu đi theo phía sau cô, tay đặt trên vai cô đáp lại câu oán giận của cô vừa lúc nãy, “Nhưng bây giờ ngày nào anh cũng trở về.”
Tốc độ không nhanh không chậm, sau khi dứt lời, Dịch Nhiễm nghiêng người nhìn anh thì thấy ánh mắt sâu xa của anh đang nhìn mình không rời.
Tựa như đang hỏi: Em có hiểu ám chỉ của anh không?
Lâm Chiêu làm xong việc mới đưa Dịch Nhiễm rời khỏi Sáng Thế.

Hai người giống như là kẻ trộm, Dịch Nhiễm buộc anh đi cách xa mình, sau đó lại đeo kính râm và đội mũ xong xuôi mới nhanh chóng theo anh vào thang máy.
Lên xe ra khỏi Sáng Thế, Dịch Nhiễm mới thở phào một hơi, tháo kính râm và mũ xuống.
“Tới mức này sao?” Lâm Chiêu hỏi, trên mặt không có ý cười nhưng vẫn còn bình tĩnh.
“Tới đó.”
Mỗi khi nghĩ tới chuyện bọn họ yêu đương ngầm, vậy sau này mà phát hiện không thích hợp thì cũng sẽ không có sóng to gió lớn gì cả, chia tay trong hoà bình, sau đó ai về nhà nấy.
Cô thừa nhận suy nghĩ này của mình giống như rùa rụt cổ, nhưng mà không biết tại sao, rõ ràng bây giờ cô đã rất cố gắng nỗ lực, dám bày tỏ trên sóng truyền hình không nói tên, nhưng ở thời điểm mấu chốt, cô lại do dự lo trước lo sau.
Thật là không tốt chút nào.
Dịch Nhiễm yên lặng ghét bỏ bản thân.
Tôn Vân Thiến đi theo xe Lâm Chiêu, cuối cùng dừng ở ngã tư.
Đương nhiên cô ta thấy rõ người ngồi trên ghế phụ xe Lâm Chiêu là ai.
Dịch Nhiễm, Dịch Nhiễm…
Ai cũng thấy kỳ lạ, Lâm Chiêu không hề quyến luyến với phụ nữ nhưng vẫn luôn nhớ mãi không quên Dịch Nhiễm.
Từ khi biết Dịch Nhiễm từ hôn, Tôn Vân Thiến chưa từng từ bỏ chuyện theo đuổi Lâm Chiêu, cô ta dùng đủ mọi thủ đoạn và cách thức nhưng đến nói chuyện với cô ta Lâm Chiêu cũng không muốn.
Cô ta gọi một cuộc điện thoại, phía trên hiện rõ hai chữ, Lâm Chiêu.
“Gặp nhau đi.” Sau khi bắt máy, cô ta đơn giản nói ba chữ rồi tắt máy.
Giống như cô ta đã đoán, Lương Ngôn tới rất nhanh.

Bây giờ Lương Ngôn cũng là nhân vật của công chúng, vậy nên lúc vào phòng bao cũng đeo kính râm, quần áo trang điểm đều rất tinh xảo.
Ánh mắt Tôn Vân Thiến lành lạnh, tuỳ ý nhìn một cái như đánh giá một món đồ.
Lương Ngôn ngồi xuống cười nhiệt tình, “Vân Thiến, tôi không ngờ cô lại nguyện ý chủ động gặp tôi đấy.”
Cô ta cũng không thích Lương Ngôn gọi mình như vậy, trong mắt Tôn Vân Thiến, thứ con riêng như Lương Ngôn không xứng đáng ở chung vạch xuất phát với cô ta.
Huống chi bây giờ Lương gia ở Nam Thành cũng chỉ là tuyến hào môn phía dưới, không cùng một đường với bọn họ.
Em gái cô ta Lương Nặc gần đây khá nổi, chị em bọn họ đều rất nỗ lực muốn tiến vào trung tâm quyền quý của Nam Thành.
Đáy mắt Tôn Vân Thiến hiện lên vẻ khinh thường.
“Lần trước cô hỏi tôi Lâm Chiêu có thích ai không là sao?”
Lương Ngôn ừ một tiếng rồi nói, “Bây giờ em gái tôi tham gia cuộc thi với một người tên Dịch Nhiễm, lần trước tôi từng thấy cô ta ở bên Lâm tổng, quan hệ tương đối thân mật.

Em gái tôi sợ Lâm tổng thiên vị nên mới nhờ tôi hỏi một chút.”
Tâm tư này của Lương Ngôn, sao Tôn Vân Thiến lại không nhìn rõ.

Năm đó Dịch Nhiễm từ hôn với Lâm Chiêu để theo đuổi Cố Tắc Yến, cũng chính là bạn trai cũ của Lương Ngôn.
Tiết mục tranh giành tình cảm này khiến cô ta rất vui vẻ đi xem.
“Nhân vật nhỏ như vậy sao Lâm Chiêu có thể để trong lòng chứ, cùng lắm thì gặp dịp mà chơi thôi.”
Tôn Vân Thiến để ý phản ứng của Lương Ngôn, người này cũng không biết kiềm chế là gì, đáy mắt mừng rỡ như điên vô cùng rõ ràng.
Tôn Vân Thiến cũng tò mò, với dáng vẻ tràn đầy tin tưởng này chẳng lẽ là Dịch Nhiễm có nhược điểm gì trong tay cô ta rồi sao?
Bây giờ Lương Ngôn mới yên lòng.

Tài lực của Lương gia không có cách nào để so với Lâm gia cả, hơn nữa cô ta còn ở địa vị vô cùng xấu hổ trong nhà nên không có cơ hội tiếp xúc với Lâm Chiêu.

Cô ta muốn trả thù Dịch Nhiễm nhưng lại sợ Lâm Chiêu bênh vực người mình, cho nên gần đây cô ta ra sức lấy lòng Tôn Vân Thiến, muốn lấy được vài tin tức có giá trị.
Xem ra, là cô ta lo lắng quá nhiều rồi.
Dịch Nhiễm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không ai biết tới, nếu không thì tại sao sẽ mập mờ không rõ với cả Lâm Chiêu và người đàn ông thần bí kia chứ.
Dịch Nhiễm và Lâm Chiêu tới phố Nam Ninh đi dạo, suốt đường đi Dịch Nhiễm thấy gì cũng ăn.

Tới giờ cơm tối, hai người đi tới cửa tiệm cuối phố để ăn đậu hũ hoa và bánh gạo nếp.
Đồ ăn mang lên rất nhanh, Dịch Nhiễm rất thích bánh gạo nếp ở đây, một hơi ăn liền hai cái, lúc đang muốn ăn cái thứ ba, Lâm Chiêu lại dịch đĩa ra xa.
“Không ăn nữa, em ăn nhiều quá rồi.”
Dịch Nhiễm không tình nguyện định cãi cọ lại thấy mặt Lâm Chiêu trầm xuống.
“Nhất định phải tùy hứng vậy sao?”
Giọng nói mang theo vài phần trách cứ khiến Dịch Nhiễm không dám động đũa.
Anh không ngờ Dịch Nhiễm lại bị thuyết phục nhanh như vậy, biểu tình nặng nề.


Lúc này, đèn lồng đỏ bên ngoài đã được bật sáng, mặt sông đỏ bừng, sắc đỏ hoà vào với mặt nước.
Lâm Chiêu điều chỉnh cảm xúc, “Ra ngoài đi dạo thôi.”
Dịch Nhiễm ừ một tiếng, cầm đồ rồi đi theo Lâm Chiêu.

Cô cầm tập phác hoạ trong tay, nhìn thấy người hay vật mình thích đều sẽ vẽ vài nét trên giấy.
Lâm Chiêu nhìn thoáng qua, “Bây giờ ra dáng hoạ sĩ rồi, vẽ rất khá.”
Vui buồn hờn giận, nét vẽ của cô sẽ bộc lộ tâm trạng nhân vật.
Dịch Nhiễm càng xem càng cảm thấy mình vẽ đẹp, thoải mái nói, “Bây giờ em biết suy nghĩ tới cảm xúc của người khác rồi.”
Trước kia, thầy giáo từng nói tranh vẽ của cô có lỗ trống, nói cô tự lấy mình làm trung tâm.

Sau này có mấy năm sống độc lập kia, cô học được cách nhìn mặt đoán ý, học được làm thế này thông qua biểu tình một người để đoán được tâm tình người đó.
“Vậy em cảm thấy bây giờ anh đang nghĩ gì?”
Dịch Nhiễm ngẩn người, cảm giác bản thân bị người ta dắt đi, kéo tới một cây cột.
Lâm Chiêu cúi đầu nhìn cô, đáy mắt là bóng đen sâu thẳm.
Dịch Nhiễm đối diện với anh, khí thế lập tức yếu đi.
“Em…!em…!để em ngẫm lại đã.”
“Được, chậm rãi suy nghĩ.” Trên mặt anh không hề có biểu tình gì, giọng nói cũng là sự lạnh lùng khiến người ta không nắm bắt được.
Suy nghĩ một lát, cô nói, “Anh hơi tức giận.”
“Anh tức giận cái gì?”
Dịch Nhiễm cúi đầu.
Sao anh lại cứ nhất định phải đập vỡ nồi hỏi cho ra nhẽ thế?
Thấy Dịch Nhiễm không định nói chuyện, Lâm Chiêu lại nói, “Anh giận em chưa đi một bước đã muốn tiến ba bước.”
“Dịch Nhiễm.” Anh khẽ kêu tên cô, Dịch Nhiễm ngẩng đầu thấy ánh mắt anh đã thay đổi.
Không còn là ánh mắt không chút gợn sóng.
Cảm xúc trong đó cuồn cuộn như đáy biển, có thể cắn nuốt người khác.
“Anh hi vọng em có thể hiểu rõ.

Nếu em ở bên anh, vậy chuyện chia tay, mơ đi.”
Cô vừa định nói không có tâm tư chia tay đã cảm thấy trên môi nóng bừng.
Dịch Nhiễm mở to hai mắt, lần này không phải chuồn chuồn lướt nước.
Anh ấn cô xuống, tinh tế phác họa đôi môi cô.
Trời nổi gió, đèn lồng hai bên bờ sông khẽ đung đưa, hình ảnh phản chiếu trên hồ nước, sắc đỏ trải dài, cả dòng sông tràn ngập xuân sắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.