Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 20: Cách Cầu Hôn Thích Như Vậy Sao


Bạn đang đọc Thiên Vị Có Một Không Hai FULL – Chương 20: Cách Cầu Hôn Thích Như Vậy Sao


Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Lâm Chiêu kéo rèm che xuống, trong phòng lập tức trở nên tăm tối.

Trong căn phòng tối om, Lâm Chiêu chậm rãi xoay người, đầu Dịch Nhiễm nổ tung một tiếng, chỉ cảm thấy ù tai, cái gì cũng không nghe thấy.
Cô ngây người một hồi mới phản ứng lại, lập tức bật đèn phòng lên.
Sắc màu ấm áp từ đỉnh đầu chiếu xuống, bóng dáng Lâm Chiêu hiện ra rõ ràng, Dịch Nhiễm vừa mới vẽ trước máy tính, giờ phút này mắt không thoải mái, người trước mắt như xuất hiện rất nhiều, người này chồng người kia.
Lâm Chiêu tới gần nhìn cô, giơ tay vén sợi tóc trên trán cô ra sau tai, động tác vô cùng tự nhiên, Dịch Nhiễm cũng không phản ứng kịp, chờ tới khi cô kinh ngạc ngẩng đầu, Lâm Chiêu đã lui trở lại khoảng cách an toàn.
“Số độ lại tăng rồi?”
“Không phải, khoảng thời gian trước em mới đi đo xong.”
Lâm Chiêu gật đầu nhìn lướt qua màn hình, lên tiếng, “Nghỉ ngơi một chút rồi vẽ.”
Bây giờ tâm tư Dịch Nhiễm đặt hết lên sự nghiệp, thấy Lâm Chiêu đang xem tranh của mình, hứng trí bừng bừng hỏi anh xem vẽ thế có tốt không.
“Khá ổn.”
Anh liếc cô, tầm mắt hai người vừa hay chạm nhau.

Anh thấy đôi mắt cô toả sáng, lông mi khẽ run, trong lòng nổi lên một suy nghĩ.
“Cuối tuần, Hạ Sương sẽ tới studio chụp ảnh.”
Nghe thấy anh nhắc tới Hạ Sương, Dịch Nhiễm lại càng có tinh thần, “Tới lúc đó anh sẽ đi cùng sao?”
Lâm Chiêu trả lời, “Buổi chụp đầu tiên tương đối quan trọng.”
Dịch Nhiễm nghĩ, đây là một cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm.
“Tốt lắm, anh hãy nói với cô ấy, cô ấy nhất định có thể phát huy rất tốt.”
Lâm Chiêu không đáp lại, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt hàm chứa thâm ý như đang nghiên cứu gì đó.

Dịch Nhiễm cảm giác mình như trong suốt, có thể bị Lâm Chiêu liếc cái là nhìn thấu.
Cô không biết phá vỡ sự xấu hổ này thế nào, Lâm Chiêu lại đột nhiên nói.
“Em đi cùng đi.”
Dịch Nhiễm sợ ngây người, “Em…!đi làm gì, em cũng đâu biết chụp ảnh.”
Môi mỏng của Lâm Chiêu khẽ mím lại, anh có tướng mạo rất anh tuấn, Dịch Nhiễm nhìn anh chằm lại, lại nhìn bức họa trên màn hình máy, trong lòng cảm thán.
Khuôn mặt này của Lâm Chiêu, thật sự là rất đẹp.
Thấy cô sửng sốt, Lâm Chiêu nói tiếp.
“Không phải là em thích Hạ Sương sao?”
Dịch Nhiễm, “Hả?”
“Nếu không thì tự mình đi gặp đi.”
Anh tạm dừng rồi nhìn cô một cái, nói tiếp, “Tự mình gặp thì mới yên tâm được.” Không biết có phải ảo giác hay không, vậy mà lúc Lâm Chiêu nói lời này, cô lại cảm thấy ngữ khí của anh rất chi là âm u.
Từ trước tới nay, cách anh nói chuyện khiến người ta không thể nắm bắt.


Dịch Nhiễm biết Lâm Chiêu am hiểu nhất là hiểu rõ suy nghĩ trong lòng người khác.

Chẳng lẽ anh đã nhìn ra tâm tư muốn giới thiệu bạn gái cho anh của cô sao?
“Vậy…!đi gặp?”
Cô thử trả lời một câu, thấy biểu tình Lâm Chiêu không chút hoà hoãn nên cũng hậm hực không nói nữa.
Bàn tay Lâm Chiêu lại buông ra.
Cũng không phải không biết tính cách của cô, sao lại còn so đo với cô làm gì không biết?
Lâm Chiêu nghiêng đầu, “Tới lúc đó anh đến đón em?”
Dịch Nhiễm vội xua tay, “Kinh động người khác quá, anh gửi thời gian và địa chỉ để em tự đi là được rồi.”
Lâm Chiêu cũng không có ý kiến gì, anh quay đầu lại đi tới bên cửa sổ, đẩy rèm ra nhìn, người vừa rồi đứng ở lối dành cho người đi bộ đã cầm hoa đi tới chỗ khác.

Bước chân không ổn chút nào, cả người suy yếu tang thương.
Dịch Nhiễm thấy anh đứng yên bên cửa sổ, định tiến tới hỏi xem anh đang nhìn gì.
Nào biết cô vừa mới tới gần, Lâm Chiêu đã xoay người lại.

Tấm rèm sau lưng anh khẽ rung, Dịch Nhiễm ngẩn người lắp bắp, “Bên ngoài có chuyện gì sao?”
“Không có.”
“Vậy anh kéo rèm làm gì?”
Lời này vừa nói, cô cảm giác không khí trong phòng giống như thay đổi.

Cô nhìn Lâm Chiêu chằm chằm, thấy dáng vẻ thong dong của anh, đôi môi còn cong nhẹ.

Dịch Nhiễm cảm thấy bản thân như bị Lâm Chiêu đưa tới gần ngõ cụt, tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Nhanh trở về thôi.” Dịch Nhiễm nói rồi chạy chậm tới cửa, cô giống như lâm tặc ngó đầu ra nhìn trái xem phải, xác nhận bên ngoài không có người mới quay đầu nói Lâm Chiêu có thể đi rồi.
Lâm Chiêu nhìn dáng vẻ chột dạ của cô, chậm rãi bước tới cạnh cô, lúc cô đang cho rằng Lâm Chiêu chuẩn bị đi, hai tay anh lại chống lên khung cửa khiến Dịch Nhiễm cảm thấy mình đã bị anh vây lấy.
“Anh làm gì vậy, còn không mau lên.”
“Cẩn thận như vậy?”
“Anh nói bậy gì thế, nếu bị người ta bắt gặp, cho rằng chúng ta…!chúng ta đang…”
Anh nhìn phản ứng của cô, hỏi một câu, “Đang làm gì?”
Dịch Nhiễm: “…”
Lâm Chiêu cúi đầu, lúc này Dịch Nhiễm đã trốn tránh ánh mắt nhìn đi nơi khác.

Anh không hề chớp mắt nhìn cô, không hề khắc chế cảm xúc đã lộ ra bên ngoài.
“Ngày chụp ảnh, anh sẽ gửi thời gian và địa điểm cho em, đừng quên.”
“Biết rồi.”
Anh để lại những lời này rồi rời đi.


Cơ thể căng thẳng của Dịch Nhiễm lúc này mới được thả lỏng.

Cô nhanh chóng đóng cửa, lưng dựa vào cửa, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cho nên anh vẫn nên nhanh chóng…!tìm một đối tượng thôi.
Ngày cuối tuần đó, Dịch Nhiễm dậy từ rất sớm.

Hai ngày nay cô vẫn luôn vùi mình vào việc vẽ tranh, cũng không có thời gian để nghỉ ngơi thật tốt, cô tính cho mình một ngày nghỉ xả hơi vào hôm nay.
Thời tiết bên ngoài rất đẹp, không trung giống như được tẩy rửa, trong xanh vô cùng.

Dịch Nhiễm tính hôm nay đi xem Hạ Sương chụp ảnh xong sẽ tới vùng ngoại ô chơi một chút.
Cô tới nơi, Lâm Chiêu đã báo với mọi người từ trước cho nên cô cũng dễ dàng vào trong.
Bên trong studio, Hạ Sương đã trang điểm ăn mặc xong xuôi.

Dưới ánh đèn, cả người cô ấy trắng phát sáng.

Lúc này một nhân viên bước tới, trên tay xách theo một cái hộp, xung quanh là nhân viên an ninh, sau đó Dịch Nhiễm nhìn thấy nhân viên công tác đeo bao tay, lấy ra một cái vương miện trong đó.
Vương miện có ba viên đá quý được cắt tinh xảo, xung quanh là những viên kim cương nhỏ, Dịch Nhiễm có thể phân biệt được, kim cương trên vương miện này hầu như đều có chất lượng đứng đầu.

Một cái vương miện như vậy, nhất định là được sưu tầm.
Dịch Nhiễm còn nhớ rõ, mẹ của Lâm Chiêu thích sưu tầm kim cương, trong nhà có rất nhiều đồ sưu tầm.

Khi còn nhỏ, cô tới nhà Lâm Chiêu chơi, mẹ Lâm Chiêu còn rất thoải mái đưa cô vào trong phòng sưu tầm đồ quý giá của bà.
Dịch Nhiễm hoảng hốt nhớ lại, chiếc vương miện này khi còn nhỏ cô lôi kéo Lâm Chiêu chơi trò chơi, Lâm Chiêu còn từng đeo lên cho cô.
Hợp đồng quảng cáo này của Hạ Sương.
Sự phô trương cũng đủ lớn.
Dịch Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy hai người bọn họ đẹp đôi, lúc này có người tới hỏi cô xem có muốn tới nói chuyện với cô Hạ Sương hay không.
Dịch Nhiễm nhận ra người này, đây là người lần đó đi tìm Lâm Chiêu, thư ký của anh.
Chu Vân theo chỉ thị của Lâm Chiêu đưa Dịch Nhiễm tới trước mặt Hạ Sương.
“Hạ tiểu thư, đây là hoạ sĩ của Đại Mộng Tam Sinh, cô Dịch Nhiễm.”
Chuyên viên trang điểm đang giúp Hạ Sương đeo vương miện, Hạ Sương nghe xong cũng khẽ mỉm cười, “Chào Dịch tiểu thư, tôi là fan nguyên tác của Đại Mộng Tam Sinh, nhân vật Tuỳ Ngọc cô vẽ thực sự rất sát với nguyên tác.”
“Cảm ơn cô.” Dịch Nhiễm nghe xong cũng vui vẻ, trái tim nhảy nhót nhìn Hạ Sương đáp, “Cô Hạ trông thật xinh đẹp.”
“Cô quá khen rồi.” Lúc này, người đại diện của Hạ Sương đi tới, nói với Hạ Sương rằng Lâm tổng tới rồi, hỏi cô ấy xem đã chuẩn bị thế nào.
“Cũng gần xong rồi, có thể chuẩn bị bắt đầu.”
Thái độ của Hạ Sương rất tự nhiên, không kiêu ngạo hay siểm nịnh, Dịch Nhiễm nghĩ rồi nói, “Lâm tổng là người rất tốt.”
Đối phương nghe xong, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhưng lại không hiện rõ trên mặt, mỉm cười nói, “Cô hiểu anh ấy rất rõ sao?”

Dịch Nhiễm tự biết mình nói sai, ý của cô là muốn nói tốt cho Lâm Chiêu trước mặt Hạ Sương, giúp Lâm Chiêu tạo ra hình tượng tốt đẹp, nhưng nói như thế kia lại khiến người ta cảm thấy mập mờ.
“Cũng không phải là hiểu rõ, chỉ là cảm thấy Lâm tổng rất thân thiện, giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc.”
“Thân thiện?” Hạ Sương lặp lại, sau đó cúi đầu cười, chuyên viên trang điểm không nhịn được nhắc nhở cô ấy, ý bảo không được làm quá.
Sau khi khắc chế, Hạ Sương lại lần nữa ngẩng đầu, trên mặt cười như không cười, “Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người dùng từ này để hình dung về anh ấy đấy.”
Dịch Nhiễm ngượng ngùng, phản ứng đầu tiên là Hạ Sương đã có chút hiểu lầm với Lâm Chiêu.

Tuy rằng tính tình Lâm Chiêu lạnh nhạt nhưng thái độ với người quen đều rất tốt.

Lúc cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để Hạ Sương có cái nhìn mới về Lâm Chiêu, không biết ai đó hô lên.
“Lâm tổng tới rồi.”
Hai người đồng thời quay lại, thấy Lâm Chiêu đang đi về phía mình.
Bước chân anh rất dài, một tay đút túi, trên người mặc tây trang nghiêm chỉnh không có chút nếp gấp, mắt kính ngay ngắn trên mũi, mái tóc đã được vuốt lên, cả người lộ ra cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo cấm dục.
Tuy rằng ngày thường anh cũng đã là doanh nhân thành đạt, nhưng hôm nay lại khiến cho người ta cảm thấy trang trọng kỳ lạ.
Anh đi tới trước mặt cô, đánh giá Dịch Nhiễm đội mũ lưỡi trai và đeo ba lô leo núi trên lưng, mở miệng nói, “Định đi chơi à?”
Dịch Nhiễm đáp lại, “Lát nữa em định đi vẽ thực vật.”
Lâm Chiêu không phát biểu ý kiến, Dịch Nhiễm nhìn Hạ Sương ở phía sau, thầm nghĩ bản thân không nên ở lại đây làm bóng đèn nữa, viện cớ đi toilet rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô ở trong toilet hồi lâu mới dám ra, vừa vào studio đã thấy Hạ Sương và Lâm Chiêu đang nói chuyện, Hạ Sương ngẩng đầu, lúc nói chuyện, khuôn mặt tràn đầy ý cười, Dịch Nhiễm thấy cảnh như vậy, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy thật tốt!
Dáng vẻ Hạ Sương lúc cười rộ lên vô cùng ôn hoà, khóe miệng còn có má lúm đồng tiền.

Dịch Nhiễm nghĩ, nhất định cô ấy chính là cô gái đáng được yêu thương.
Cô yên lặng lùi ra phía sau vài bước, tránh ở cửa sau, hi vọng có thể cho bọn họ thêm chút thời gian.
Trước kia hầu như Lâm Chiêu không hề giao lưu với người khác phái.

Dịch Nhiễm nhớ rõ, trước kia trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có mình cô.
Đồ ngốc, cũng chưa gặp thêm người tốt nào mà lại muốn đóng khung mình cả đời rồi chứ.
Cô không hề tốt chút nào, trước kia tuỳ hứng, tính tình còn không tốt, bây giờ thì mê mang trải qua chuyện Cố Tắc Yến, cô càng hoài nghi với giá trị của bản thân mình.
Lâm Chiêu không nên trả giá vì quá khứ của mình, anh nên có một khởi đầu mới.
Hạ Sương thấy ánh mắt bình tĩnh của Lâm Chiêu hiện ra một tia nôn nóng, mỉm cười, “Lo lắng cho cô ấy rồi à, anh có muốn ra ngoài xem thử không?”
Lâm Chiêu nhìn đồng hồ trên tay, đang định xoay người, Hạ Sương lại mở miệng, “Cô ấy chính là người A Tranh nói, cô gái anh thích sao?”
Cô ấy nhìn phản ứng của Lâm Chiêu là hiểu rõ, tiếp tục nói, “Hẳn là cô ấy cũng rất thích anh, vừa rồi còn khen anh với em nữa, nói anh rất thân thiện.”
Lâm Chiêu cụp mắt, cười khẽ lắc đầu, “Cô ấy không thích anh.”
Nhìn thấy sự cô đơn chợt lướt qua trong ánh mắt Lâm Chiêu, Hạ Sương sửng sốt, Lâm Chiêu cũng không giải thích mà xoay người ra ngoài, sau đó ở tại chỗ rẽ của studio bắt gặp Dịch Nhiễm, cô đang dùng chân cọ cọ mặt đất.
Lâm Chiêu chậm rãi đi qua, Dịch Nhiễm không hề phát hiện, lúc bên tai vang lên giọng nói của mới hoảng sợ.
“Em ở đây làm gì?”
Dịch Nhiễm suýt chút nữa nhảy dựng lên, sau khi thấy rõ là Lâm Chiêu mới thở phào một hơi, tuỳ tiện tìm lý do, “Bên trong mạng yếu, em ra ngoài lướt weibo.”
Lâm Chiêu gật đầu coi như tin lời cô nói rồi hỏi lại, “Mạng đã tốt hơn chưa?”
“Bình thường rồi.”
“Vậy vào thôi.”
Dịch Nhiễm đi theo phía sau anh, chửi thầm anh một tiếng rằng như vậy không theo đuổi được con gái nhà người ta đâu.

Nào biết vừa mới vào trong studio đã nhìn thấy ở trước mặt Hạ Sương có một người đàn ông đang quỳ gối xuống đất, trên tay cầm một bó hoa.
Dịch Nhiễm ngẩn người, nói lắp, “Đó là…!người mẫu sao?” Cô tinh tế đánh giá lại lần nữa, càng nhìn càng thấy người kia quen mặt, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chiêu.
“Người kia là…”
“Ôn Tranh, em họ anh.”

“Cậu ấy đang…”
“Cầu hôn.”
Dịch Nhiễm a lên một tiếng, cả người suýt chút nữa như bị tiễn đi.
Cô vừa mới nói một thôi một hồi với Hạ Sương, suýt chút nữa thì cầm gậy đánh uyên ương rồi.
Dịch Nhiễm che mặt, hận không thể đào hố chui vào, Lâm Chiêu nghiêng đầu nhìn phản ứng của cô, đột nhiên nói.
“Vừa rồi em nói gì với Hạ Sương, cô ấy nói hết với anh rồi.”
Dịch Nhiễm: “…”
“Em không nói gì cả.” Cô vội vàng phủ nhận.
“Thế sao?” Giọng nói Lâm Chiêu mờ mịt dường như mang theo ý nghĩa sâu xa nào đó.

Lúc này Dịch Nhiễm đã cảm thấy rất xấu hổ, cũng không dám nhìn anh.
“Cô ấy nói với anh, em khen anh?”
Dịch Nhiễm chột dạ quay đầu đi, Lâm Chiêu vẫn đang tiếp tục nói.
“Thì ra ở trong lòng em, anh là một người rất thân thiện.” Giọng nói anh rất bình thường, nghe không ra cảm xúc.
Lúc này đầu óc Dịch Nhiễm hoàn toàn rối loạn, căn bản không có tâm tư suy nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng.

Đột nhiên, trong đám người có tiếng hoan hô, Dịch Nhiễm ngẩng đầu thấy hai người cách đó không xa đang hôn nhau dưới tuyết nhân tạo.

Hạ Sương đầu đội vương miện, lúm đồng tiền tươi như hoa, khăn voan dài bị quạt gió thổi bay.

Trên đầu Ôn Tranh còn vương vài bông tuyết, chậm rãi đeo nhẫn vào ngón tay Hạ Sương.
Dưới bầu trời tuyết, cậu ấy khẽ đặt một cái hôn lên ngón tay cô ấy.
Khung cảnh tuyệt đẹp.
Khóe miệng Dịch Nhiễm cong lên, không khí giữa hai người bọn họ rất đẹp, đây chính là bầu không khí chân tình giữa hai người yêu nhau sao?
Cô không nhịn được mở miệng hỏi, “Cái này sẽ được đăng trên tạp chí sao?”
“Không phải, là chuẩn bị cho hôn lễ.

Tới lúc Hạ Sương công khai, biên tập sẽ cắt nối thành một tư liệu gửi cho fans.”
Để cho toàn thế giới chứng kiến tình yêu của hai người.
Chuyện tình lãng mạn của nữ minh tinh sao?
Phản ứng của cô đều được Lâm Chiêu thu vào trong mắt.
“Cảm thấy lãng mạn?”
Dịch Nhiễm không nghĩ gì nhiều, gật đầu, “Ừm, có thể nhìn ra, Ôn Tranh rất yêu cô ấy.”
Lâm Chiêu gật đầu, một tay đưa ra phía sau.

Dịch Nhiễm có chút cảm động, nhìn đôi tình nhân cách đó không xa, đáy mắt có chút chua xót.
Chân ái, đúng là dễ khiến người ta cảm động.
Cô nhìn về phía trước, bên cạnh lại vang lên tiếng lẩm bẩm của người nọ.
“Cách cầu hôn, thích như thế này sao!”
Tác giả có lời muốn nói:
Làm mẹ ruột, rất muốn nói với Dịch Nhiễm, “Mau gả đi!”
#KV: Mama này cũng muốn nói gả cho Lâm Chiêu nhanh lênnnnnn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.