Thiên Tuyết

Chương 11


Đọc truyện Thiên Tuyết – Chương 11

Tuyết Thiên xem mệt mỏi, khép sách lại, đứng lên duỗi lưng một cái, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời không còn sớm, Hách Lăng còn chưa trở về sao? Xem ra là ngoạn quên cả về rồi, Tuyết Thiên bất đắc dĩ cười lắc đầu, thả lại sách muốn đi ra ngoài hoạt động. Đúng lúc đó, trong phòng đột nhiên xuất hiện một đạo bạch sắc chói mắt, Tuyết Thiên theo bản năng lấy tay cánh tay che khuất đôi mắt, cảm giác ánh sáng đã biến mất rồi mới chậm rãi buông tay, Tuyết Thiên nhìn người trước mắt, cho rằng mình nhất định là xuất hiện ảo giác, một vị bạch phát lão giả, mi trắng, râu trắng, một thân đạo bào, trong tay còn cầm phất trần, thân thể ông tản ra một vầng sáng màu trắng, Tuyết Thiên cảm thấy có phải mình bị hoa mắt hay không?

” Ngươi là…… ai?” Tuyết Thiên nhất thời thấy đầu óc mình trống rỗng, bỗng dưng xuất hiện một lão nhân, là thần tiên sao?

” Ta là Thái Thượng Lão Quân.” Thái Thượng Lão Quân nhìn Tuyết Thiên, thật sự cùng Kiều Tuyết rất giống nhau.

” Cái gì?” Nếu Tuyết Thiên nghe không lầm chứ, Thái Thượng Lão Quân chính là lão giả ở trên thiên đình luyện chế tiên đan kia sao? Sao có thể được! Nhất định là đang nằm mơ, đang nằm mơ!

” Tuyết Thiên, mẫu thân Kiều Tuyết của ngươi vốn là thủ hộ thần Bách Linh Tuyết Sơn, bởi vì hai mươi mốt năm trước ly khai Tuyết Sơn mà làm cho Tuyết Sơn sụp đổ, sinh linh trên Bách Linh Tuyết Sơn đồ thán, phụ mẫu Kiều Tuyết cũng táng thân nơi Tuyết Sơn, hiện tại ngươi đã hai mươi tuổi, cho nên hiện tại chức trách của ngươi chính là trở về Tuyết Sơn cứu vớt hàng nghìn sinh mệnh Tuyết Sơn!” Thái Thượng Lão Quân nói đến êm tai, lần này gạt Kiều Tuyết tìm đến Tuyết Thiên là sợ Kiều Tuyết quá mức thương tâm.

“Ngài nói đùa đi?” Tuyết Thiên hoàn toàn chưa tiếp thu được tình huống hiện tại, chuyện này đến quá bất ngờ, thậm chí Tuyết Thiên còn chưa hiểu đây vốn dĩ không phải mộng.

” Không có, hiện tại ta cũng đã giải thích, mời ngươi theo ta hồi Tuyết Sơn.”

” Đợi một chút!” Tuyết Thiên lấy lại tinh thần, ở trên cánh tay mình hung hăng nhéo một phen, đau quá! Này không phải mộng! Là thật!

Tuyết Thiên tỉnh táo lại hỏi∶” Bách Linh Tuyết Sơn sinh linh đồ thán ta đã nghe, nhưng ta là một phàm nhân, làm sao cứu vớt hàng nghìn sinh mệnh của Tuyết Sơn?”

” Bản thân ngươi chính là thủ hộ Bách Linh, kỳ thật ta cũng không nghĩ tới sau khi ngươi sinh ra liền có năng lực làm cho vạn vật sống lại, chỉ cần ngươi hồi Tuyết Sơn, tiếp tục thủ hộ Tuyết Sơn, như vậy sinh mệnh Tuyết Sơn sẽ chậm rãi sống lại!” Tuyết Sơn sụp đổ một lần, vốn tưởng rằng Bách Linh Tuyết Sơn không thể cứu vãn, nhưng phát hiện lúc Tuyết Thiên sinh ra mang theo một loại năng lực đặc biệt, loại này năng lực này có thể làm cho người ta vui vẻ thoải mái, làm cho vạn vật sống lại, chỉ là cần thời gian rất dài.

Tuyết Thiên cẩn thận suy nghĩ vì sao mình có thể giúp phụ thân giảm bớt đau đầu, nhị nương ở cùng mình thì chân cũng không đau, nguyên lai là như vậy.

” Cần thời gian rất lâu sao?” Tuyết Thiên hỏi, buổi tối còn muốn bồi người nhà ăn cơm chiều.


” Thủ hộ…… vĩnh viễn……”

” Cái gì?!” Tuyết Thiên quả thực không thể tin được lỗ tai mình, nếu hiện tại đi Bách Linh Tuyết Sơn liền vĩnh viễn không thể về, sẽ không được thấy phụ thân và nhị nương, còn có Hách Lăng, không thể! Bọn họ sẽ điên mất, còn có lê vật sinh thần mười lăm tuổi của Hách Lăng ta còn chưa cho hắn! Ta không thể ly khai! Không được!!

” Có thể đi rồi sao?” Thái Thượng Lão Quân hỏi.

” Không được! Ta không thể cứ đi như vậy, ta không thể đi theo ông, người nhà của ta làm sao bây giờ?”

Thái Thượng Lão Quân cảm thấy chỉ có thể mạnh mẽ đưa hắn đi, Tuyết Thiên từng bước một lui về phía sau, Thái Thượng Lão Quân từng bước một tới gần, lưng Tuyết Thiên đụng vào giá sách, giá sách bị đánh ngã, sách rơi đầy trên mặt đất, cái tượng gỗ điêu khắc kia cũng lăn đến cửa.

Quản gia đang đốc thúc gia đinh quét tước hành lang nghe thấy tây sương phòng truyền đến một tiếng vang thật lớn, nghĩ xảy ra chuyện gì, nhanh cho người người đi thông tri Vương gia và phu nhân, còn mình liền chạy nhanh chạy tới cửa tây sương phòng.

” Thiếu gia! Ngươi không sao chứ?” Quản gia gõ gõ cửa lớn tiếng hỏi.

Tuyết Thiên như túm được khúc gỗ cứu mạng, đối ngoài cửa hô∶” Quản gia! Cứu ta!”

Quản gia nghe được thanh âm cầu cứu của thiếu gia, phá cửa vào, thấy có một bạch lão giả kỳ quái đứng đối diện thiếu gia, thiếu gia đứng ở góc tường, giá sách ngã trên mặt đất, sách rơi rải rác quanh chân thiếu gia, lúc này trong mắt thiếu gia tràn đầy khủng hoảng.

” Ngươi là ai?” Quản gia đối lão giả quát. Mặc kệ bộ dạng mặt mũi ngươi cỡ nào hiền lành, có thể làm cho thiếu gia sợ hãi như vậy thì tuyệt đối không phải người lương thiện!

Thái Thượng Lão Quân không để ý đến quản gia, tiếp tục hỏi Tuyết Thiên∶” Hài tử, theo ta đi đi, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu vớt hàng nghìn sinh mệnh của Tuyết Sơn sao?”

” Không muốn! Đã chết chính là chết, số mệnh đã được định sẵn không phải sao? Ta đi theo ông, ai tới cứu vớt người nhà của ta?” Tuyết Thiên cơ hồ là rống lên, từ lúc hắn sinh ra tới nay chưa từng lớn tiếng như vậy! Hắn gần như bị bức điên!


Thái Thượng Lão Quân phát hiện tính cách đứa nhỏ này cùng Kiều Tuyết rất giống nhau a!

” Ta không biết ngươi vào bằng cách nào, mời ngươi lập tức đi ra ngoài, bằng không đừng trách ta không khách khí.” Quản gia lần đầu tiên thấy đại thiếu gia trở thành cái dạng này. Có thể tưởng tượng ra lão giả này đối với thiếu gia có bao nhiêu lực uy hiếp.

Thái Thượng Lão Quân nhẹ nhàng vung tay lên, một đạo sóng bạch quang bao phủ cả căn phòng, quản gia bị bắn ra ngoài cửa, quản gia muốn tiến vào phòng lại thì phát hiện căn bản không thể lướt qua đạo bạch quang này.

Tư Đồ Hách và Tử Lăng nghe hạ nhân bẩm báo Tuyết Thiên xảy ra chuyện, liền lập tức chạy đến phòng Tuyết Thiên, cả phòng bị một đạo ánh sáng bao phủ, Tư Đồ Hách và Tử Lăng đều có loại dự cảm không hay, Tư Đồ Hách và Tử Lăng đuổi tới cửa phòng nhìn thoáng qua quản gia, lại nhìn bên trong phòng, bên trong như thế nào có một lão nhân xa lạ? Nhìn nhìn Tuyết Thiên, đứng ở góc tường lạnh run. Tư Đồ Hách thấy bộ dáng này của Tuyết Thiên quả thực tâm tan nát, đến bây giờ chưa hề thấy nhi tử mình sợ hãi thành bộ dạng kia, mình cũng không nỡ sinh khí với Tuyết Thiên, lão nhân này rốt cuộc đối Tuyết Thiên làm cái gì! Tư Đồ Hách muốn vào trong phòng trực tiếp đem lão nhân kia đuổi ra! Nhưng ông phát hiện có một bức tường trong suốt ngăn chặn ngoài cửa, căn bản không thể xuyên qua, là do đạo ánh sáng đó sao?

” Thiên nhi!” Tư Đồ Hách lo lắng gọi Tuyết Thiên một tiếng.

” Phụ thân…… nhị nương……” Thấy phụ thân và nhị nương, Tuyết Thiên rốt cuộc không thể khống chế bản thân, thất thanh khóc ra. Không muốn, đừng bắt ta rời bỏ phụ thân và nhị nương!!! Hách Lăng! Ngươi ở đâu! Ta muốn gặp ngươi, rất muốn rất muốn! Ngươi mau trở về.

” Thiên nhi! Rốt cuộc sao lại thế này a? Vương gia! Ngài nhanh ngẫm biện pháp a!” Tử Lăng cũng sốt ruột khóc lên, thấy bộ dáng này của Tuyết Thiên, Tử Lăng hận không thể đánh vỡ bức tường trong suốt này.

” Ngươi rốt cuộc là ai? Rốt cuộc đối Thiên nhi làm cái gì?” Tư Đồ Hách phẫn nộ hướng về phía lão nhân quát.

” Ngươi chính là phu quân của đệ tử ta, Kiều Tuyết?” Thái Thượng Lão Quân hối hận vì sao không sớm mang Tuyết Thiên đi, hiện tại phụ mẫu Tuyết Thiên đã tới. Bất quá cũng tốt, nhân cơ hội này đem sự tình nói rõ ràng đi.

” Tuyết Nhi?” Tư Đồ Hách cơn giận tiêu tan hơn phân nửa, nghe ý tứ của lão nhân này tức là Tuyết Nhi chưa chết? Không có khả năng, chính mắt mình thấy thân thể Kiều Tuyết không còn hơi ấm, lúc đó trái tim Kiều Tuyết không còn đập.

“Ngươi đã đến thì ta sẽ nói rõ ràng, Kiều Tuyết vốn là Bách Linh Tuyết Sơn thủ hộ thần, bởi vì hai mươi mốt năm trước ly khai Tuyết Sơn mà làm cho Tuyết Sơn sụp đổ, sinh linh Tuyết Sơn đồ thán, hiện tại biện pháp duy nhất có thể cứu sống Tuyết Sơn chính là Tuyết Thiên phải trở lại Tuyết Sơn, vĩnh viễn thủ hộ Tuyết Sơn, chỉ có vậy mới cứu sống hàng nghìn sinh mệnh Tuyết Sơn, Vương gia hãy đáp ứng đi.” Thái Thượng Lão Quân đột nhiên cảm thấy mình như người xấu, chia rẽ một gia đình hạnh phúc, nhưng là, Bách Linh Tuyết Sơn phải trở về hình dáng trước kia. Bằng không Ngọc Đế sẽ đem Kiều Tuyết nhốt vào Địa Ngục, còn mình thì đi quét phân ngựa!


Tư Đồ Hách nhớ tới lời nói đêm tân hôn của Kiều Tuyết, nàng nói ngày sinh nhật mười bảy tuổi là lần đầu tiên hạ Tuyết Sơn, kết quả lúc trở về Tuyết Sơn đã sụp đổ, chẳng lẽ những lời lão nhân này nói đều là sự thật? Nếu là thật, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn mang Tuyết Thiên đi.

“Không! Ta không đáp ứng! Ngươi không thể mang Tuyết Thiên đi!” Tư Đồ Hách ngữ khí tràn ngập uy hiếp và cảnh cáo.

“Này không phải do ngươi, đây là Ngọc đế chỉ lệnh.”

Thái Thượng Lão Quân nói xong vẫy phất trần một cái, một đạo bạch quang hướng Tuyết Thiên bay tới.

“Không cần!” Tuyết Thiên vừa nói xong chữ cuối cùng theo ánh sáng hư không đó tiêu thất!

“Thiên nhi a! Thiên nhi!” Tử Lăng tê tâm liệt phế tận mắt thấy Tuyết Thiên biến mất, loại cảm giác này tựa như trong lòng có rất nhiều vết đao.

“Ngươi tên súc sinh này!” Tư Đồ Hách thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, Tư Đồ Hách nhịn nước mắt sắp rơi xuống căm tức nhìn căn phòng mà lão giả đó từng đứng.

“Vương gia thỉnh không cần quá mức thương tâm, con của ngươi không phải chết, mà là đi hoàn thành chức trách hắn.”

Thái Thượng Lão Quân nói xong cũng biến mất, ánh sáng bao phủ tây sương phòng cũng đã biến mất, quản gia đã muốn dại ra, Tư Đồ Hách đứng tại chỗ nhìn căn phòng trống trơn, không hề biết mình đã rơi lệ đầy mặt. Không rõ vì cái gì một lần lại một lần từ bên người mình cướp đi những người quan trọng nhất, là trời đang trừng phạt ta sao? Ta Tư Đồ Hách chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, vì sao phải chịu tội này!

Hách Lăng cao hứng tạm biệt Thẩm Kiến và Tiểu Ma, huýt sáo về nhà, trong lòng nghĩ đến thân hình trắng nõn của ca ca, Hách Lăng phát hiện bản thân đã kiềm chế không được, nhanh thả cước bộ về nhà. [này thì ham chơi, ham muốn thế sao ko về sớm đi =”=!!]

Vào đại môn, Hách Lăng phát hiện quý phủ một mảnh không khí trầm lặng, đại sảnh không ai, mọi người đi đâu? Bỗng nhiên một loại dự cảm bất an nảy sinh trong lòng, Hách Lăng đi vào nội sảnh, cũng không có người, sao lại thế này? Hách Lăng xuyên qua hành lang đi tới đông sương phòng, thấy tất cả hạ nhân đều tập trung ở trước cửa phòng phụ thân và nương, xảy ra chuyện gì? Lý trí nói cho Hách Lăng biết nhất định đã xảy ra chuyện! Nhằm phía phòng phụ thân, đẩy đám người ra đẩy cửa bước vào, trước mắt hết thảy làm cho mình không phản ứng được là chuyện gì xảy ra. Phụ thân nằm ở trên giường không nhúc nhích, nương ngồi ở bên giường không ngừng khóc, một lang trung đang bắt mạch cho phụ thân, mình mới đi ra ngoài hai canh giờ, trong nhà rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Ca ca đâu? Vì sao không thấy ca ca? Hách Lăng tâm càng phát bất an.

Giữ chặt quản gia ngoài cửa lo lắng hỏi∶” Xảy ra chuyện gì?”

Quản gia lau nước mắt lắc đầu không nói lời nào, ông không biết mở lời như thế nào.

” Ca ca đâu?” Thấy quản gia không nói lời nào, Hách Lăng càng sốt ruột, loại tình huống không thấy ca ca, rất có khả năng là…… Ca ca đã xảy ra chuyện?


” Đại thiếu gia hắn…… hắn…… Ô ô.” Quản gia nhớ đến đại thiếu gia hòa ái dễ gần liền khóc không thành tiếng. Đó là thiếu gia mà mình nhìn từ nhỏ lớn lên a, tựa như hài tử của mình. Bộ dáng làm nũng của thiếu gia với mình trước đây như hiện ra trước mắt.

” Ca ca hắn làm sao vậy! Ngươi nói a!” Hách Lăng níu lấy quát tháo quản gia! Hắn không nói ta sẽ giết hắn!

” Hảo hảo một người! Nói đi là đi…… Ô ô!” Quản gia càng nói càng thương tâm.

” Cái gì?” Hách Lăng đột nhiên buông ra bàn tay níu lấy quản gia. Đầu óc trống rỗng, cái gì là ‘ hảo hảo một người, nói đi là đi’?

Hách Lăng hai chân phát run, đẩy đám người chạy ra, nhằm phía tây sương phòng chạy đến, trong đầu thực hỗn loạn, cảm giác như hô hấp sắp ngừng lại, Hách Lăng liều mạng chạy, miệng không ngừng niệm∶” Ca ca, ca ca……” Chạy đến cửa tây sương phòng, trừ bỏ giá sách ngã xuống và một mảnh sách hỗn độn hết thảy đều nguyên dạng. Bất đồng là ca ca yên tĩnh như một bức tượng không có ở đây, Hách Lăng cỡ nào hy vọng ca ca vẫn đang ở nơi này lẳng lặng đọc sách. Hách Lăng lấy lại tinh thần, lại chạy về đông sương phòng. Lang trung đã ly khai. Phụ thân vẫn nằm ở nơi đó không nhúc nhích, thấy ***g ngực phụ thân còn phập phồng trong lòng được một tia an ủi.

” Nương! Ta muốn gặp ca ca!” Hách Lăng bùm một cái quỳ gối trước mặt mẫu thân.

” Không thấy được, về sau sẽ không được nhìn thấy Thiên nhi…… vì sao…… ô ô…… Thiên nhi của ta a!” Tử Lăng ôm cổ Hách Lăng khóc không thành tiếng.

Hách Lăng cảm thấy bản thân hoàn toàn hỏng mất, nghe mẫu thân đem toàn bộ sự tình nói qua một lần, Hách Lăng không có cách nào chấp nhận chuyện này là thật, trước kia luôn nghĩ ca ca có phải là thần tiên hay không, hiện tại ý tưởng của y đã được nghiệm chứng. Hách Lăng lại vô cùng hối hận trước kia đem ca ca biến thành thần tiên, không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy. Ca ca đi rồi, cứ như vậy mà đi, quà sinh nhật còn chưa cấp cho mình, ca ca đâu rồi? […lúc này e còn nghĩ tới quà sinh nhật sao *đổ mồ hôi*]

Buổi tối, Hách Lăng và Tử Lăng vẫn canh giữ bên người Tư Đồ Hách hôn mê bất tỉnh, Tử Lăng khóc sưng hai mắt, Hách Lăng như đã đánh mất hồn phách ngồi ở mép bàn, nhìn ánh nến trên bàn dại ra.

” Tử Lăng……” Tư Đồ Hách suy yếu gọi Tử Lăng.

” Vương gia, ta đây, ta ở trong này.” Tử Lăng đau lòng cầm tay Tư Đồ Hách.

” Thiên nhi đã trở lại chưa? Ta nghe được hắn gọi ta phụ thân……” Tư Đồ Hách cười hỏi Tử Lăng bên cạnh.

Tử Lăng vừa mới lau khô nước mắt nghe Tư Đồ Hách nói lời này lại tuôn ra. Tử Lăng khóc lắc đầu. Tư Đồ Hách tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy ra.

END 11.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.