Đọc truyện Thiên Tuyết Truyền Kỳ – Chương 42
Hoa Thiên Tuyết nhanh chân trốn xuống núi, sau đó liền đóng giả thành một công tử 15 tuổi cưỡi ngựa đi khắp nơi, địa điểm nàng muốn hướng tới chính là nơi gần Mao Sơn nhất, Dị Hủ Các.
Hoa Thiên Tuyết tỏ vẻ, có phu quân có thể cung cấp thông tin không sử dụng chính là đồ ngu, mà nàng hiển nhiên không phải đồ ngu rồi, vả lại chuyện điều tra về đảo Bồng Lai lần trước đã nhờ Đông Phương Úc Khanh điều tra, có lẽ bây giờ cũng đã có tin tức gì đi?
Nhìn trước cửa Dị Hủ Các vẫn như trong kí ức đông người như vậy, bỗng nhiên Hoa Thiên Tuyết cảm thấy trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Lúc nãy nghe chuyện Lục trưởng lão kể, nàng ẩn ẩn phát hiện một số chỗ không đúng nhưng lại không muốn xác nhận, chỉ sợ khi vén rèm lên thì tất cả những thứ hiện giờ đang có sẽ biến mất, mà nàng…. thì lại có chút luyến tiếc…
Luyến tiếc mất đi cái người thư sinh đã từng lải nhải bên tai nàng, nướng gà cho nàng, tặng nàng dây chuyền.
Luyến tiếc vị sư phụ mặt băng sơn ngoài lạnh nhưng bên trong lại nóng vô cùng, lo lắng nhưng lại không để lộ ra, lúc xấu hổ thì hai tai sẽ không tự giác mà ửng đỏ lên.
Luyến tiếc đại tiểu thư đanh đá nhưng lại chỉ là một đứa trẻ chưa có thấu hiểu chuyện đời, lúc nào cũng quan tâm nàng nhưng luôn lấy thái độ cao ngạo bề trên đối mặt với nàng, tặng quà cho nàng nhưng lại cố làm ra vẻ cái này chỉ là món đồ ta không dùng nữa, vì vậy đem nó cho ngươi nhưng ánh mắt lại luôn không tự giác mà nhìn tới nhẫn chỉ trên tay nàng, rõ ràng trong mắt là nồng đậm lưu luyến.
Luyến tiếc cái cục bông khi nào cũng năng động gọi nàng mama mama, hở tí là lại khiến người khác phải tức ói máu nhưng lại là người đầu tiên ở dị giới đem nước mắt của mình vì nàng mà chảy, ngay cả Hoa phụ và Tiểu Cốt ở với nàng lâu nhất cũng chưa bao giờ vì nàng mà lộ ra vẻ mặt đó.
Luyến tiếc hai cái sư thúc dở hơi lúc nào cũng ra vẻ mang thù nàng, chỉ hận không thể đem nàng trục xuất Trường Lưu nhưng cũng chưa từng nỡ phạt nàng nặng, đã thế lại còn để tâm lo lắng cho nàng mỗi khi có chuyện gì xảy ra.
Luyến tiếc cái khuôn mặt than lúc nào cũng đeo lên một chiếc mặt nạ, biểu tình lần đầu tiên chữa thương cho nàng lại cực kì cứng ngắt và không được tự nhiên nhưng luôn cố gắng không động chạm tới vết thương của nàng, thấy nàng bị thương nặng quá còn hiếm hoi nhăn nhăn lông mày.
Còn rất nhiều rất nhiều…
………….
Nguyên lai bất giác nàng lại có nhiều luyến tiếc đối với thế giới này như vậy, cứ ngỡ là một chỉ là một nhân vật vốn không nên tồn tại, vì vậy không có nhiều mong đợi lắm đối với thế giới này, vậy mà chỉ một hồi Mao Sơn, Quần Tiên Yến lại đem nàng chặt chẽ liên kết với thế giới này như vậy.
Nguyên lai, tâm đã không còn tĩnh lặng như ban đầu…
Dừng lại xếp hàng đứng đợi một lúc, Hoa Thiên Tuyết đã thấy bóng dáng vị cô nương áo xanh canh giữ ở cửa các.
Khi Hoa Thiên Tuyết đứng đối diện với cô nương kia, nàng liền theo thói quen mỉm cười: – Lục cô nương, đã lâu không gặp.
Lục Sao từ khi Hoa Thiên Tuyết lên tiếng thì liền giật mình, câu phu nhân chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị Bạch Bạch chen vào: – Lục tỷ tỷ, Bạch Bạch vào được không?
Lục Sao ngơ ngác một hồi mới hoàn hồn, gật đầu: – Mời vào.
Bạch Bạch liền không keo kiệt vuốt mông ngựa: – Lục tỷ tỷ tốt nhất, lát nữa Bạch Bạch sẽ tặng kẹo cho tỷ! – Nói xong không đợi Lục Sao trả lời đã hối thúc Hoa Thiên Tuyết đi vào trong. Hoa Thiên Tuyết nhún vai, gật đầu với Lục Sao rồi không nhanh không chậm đi vào.
Người đứng xung quanh nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại cứ như muốn thông qua đó nhìn được vị công tử không mang lễ vật mà vẫn có thể đi vào, ai cũng bị khơi dậy nên tính tò mò.
Rốt cuộc vị công tử đó là ai mà cô nương trông cửa lại cẩn thận như vậy?
Thật tò mò a…
*
*
*
Hoa Thiên Tuyết là lần thứ hai bước vào Dị Hủ Các, nơi đây vẫn là cảnh sắc như vậy, nhìn qua không có chút thay đổi nào, vẫn là cái chốn bồng lai chứa đầy tà khí như năm đó.
– Mama, hạc giấy của baba kìa! – Bạch Bạch nhún nhún hướng con hạc giấy toàn thân màu vàng đang bay tới, hô to.
Hoa Thiên Tuyết lập tức phản ứng nhìn hạc giấy kia, sau đó đi theo nó, chưa tới một khắc đã đi tới một căn phòng ở nơi cao nhất Dị Hủ Các, từ đây có thể dễ dàng nhìn bao quát xung quanh, ngay cả khu vực Mao Sơn cũng bị nhìn thấy hết trơn.
Hoa Thiên Tuyết nâng mắt, đập vào mắt là bộ dạng người kia khoác hắc bào một màu đen, mái tóc dài xõa xuống bay phất phơ tạo cảm giác phóng túng lạ thường.
Đây sẽ là một bức tranh vô cùng đẹp nếu như người kia không mở miệng nói chuyện, ngay lập tức một giọng nói lưu manh vang lên.
– Tiểu Tuyết, quá nhớ vi phu nên không cầm lòng được mà trốn đi sao?
Hoa Thiên Tuyết: Quả nhiên là thiếu đánh!
– Baba! Bạch Bạch thật nhớ người!!! – Bạch Bạch khuôn mặt >‿‿
Hoa Thiên Tuyết không thể không thừa nhận, bản thân nhìn cảnh này không thấy đau lòng mà còn rất sảng khoái.
Quả nhiên thuộc tính tà ác của nàng đã tăng lên.
Đông Phương Úc Khanh một tay ôm mặt, một tay xoa đầu Bạch Bạch: – Bạch Bạch ngoan, baba cũng rất nhớ con, hảo nhớ hảo nhớ.
Bạch Bạch sung sướng cọ a cọ, cọ a cọ, cọ a cọ, cọ a cọ, cọ a cọ…….
– Được rồi, Bạch Bạch đi ra ngoài kia chơi với Lục tỷ tỷ đi, ta và hắn cần bàn chút việc. – Hoa Thiên Tuyết đi tới lôi Bạch Bạch ném ra ngoài, mặc cho đây là lầu cao nhất Dị hủ Các.
Lo gì, nó là thần thú, không chết được.
Bạch Bạch bi ai rơi xuống.
Đông Phương Úc Khanh thu hồi tầm mắt nhìn theo hướng Bạch Bạch bị ném, mỉm cười với Hoa Thiên Tuyết, giọng trêu chọc: – Không lẽ Tiểu Tuyết không đợi được nữa, muốn làm nghĩa vụ phu thê với ta?
Hoa Thiên Tuyết: “….. “
– Nghiêm chỉnh đi, ta đến đây là để lấy tin tức về Bồng Lai đảo lần trước đã nhờ huynh.
Đông Phương Úc Khanh nhướn mi, vỗ tay hai cái, một quyển sách liền hiện ra, hắn ném qua cho Hoa Thiên Tuyết ngồi đối diện: – Đây là những gì ta tìm được, hiển nhiên mười mấy năm trước Nghê Thiên Sơn có đem về một đứa bé, nhưng đứa bé này lại được đưa cho huynh trưởng của hắn là Nghê Thiên Trượng.
Hoa Thiên Tuyết nhìn những gì được ghi chép tỉ mỉ trong sách, cuối cùng cũng hiểu được chuyện năm xưa vì cớ gì Lạc gia bị diệt môn.
Hóa ra năm xưa Lạc gia gia chủ có nhặt được một bảo vật có liên quan đến Thần giới, bị người bạn Nghê Thiên Sơn biết được, Nghê Thiên Sơn liền nổi lòng tham đem người đi cướp, nào ngờ bị Lạc gia gia chủ phát hiện, vì vậy mới phải động thủ giết sạch Lạc gia. Khi tìm thấy Lạc Thập Nhất và muội muội của y trong phòng thì nhớ lại tình nghĩa giữa mình và phụ thân y, vốn định bỏ qua, ai ngờ một tên thuộc hạ trong đó quá lỗ mãng mà chém người, định ngăn lại nhưng đã muộn, sau đó phát hiện đứa bé gái còn thở nên đem về. Mà trước đó một năm phu nhân của huynh trưởng hắn là Nghê Thiên Trượng có sinh ra một nữ hài, nhưng do thể chất yếu ớt nên một năm sau qua đời, tức là sau ngày Nghê Thiên Sơn đem nữ hài kia về. Vì không muốn phu nhân đau lòng nên Nghê Thiên Trượng ngỏ ý muốn đem nữ hài kia nuôi nấng, Nghê Thiên Sơn lúc này rối rắm không biết làm thế nào nghe được thỉnh cầu của Nghê Thiên Trượng liền không nhiều lời đem nữ hài kia đưa cho y. Còn về báu vật liên quan tới Thần giới kia lại chính là nhẫn chỉ Hoa Thiên Tuyết đang đeo trên tay. Cái này là Nghê Thiên Sơn đem về nghiên cứu nhưng lại phát hiện đây chỉ là nhẫn chỉ bình thường, cảm thấy áy náy năm xưa chỉ vì cái này mà đem huynh đệ tốt của mình giết chết, vì vậy liền đem nó tặng lại cho nữ hài kia. Mà nữ hài kia chính là Nghê Mạn Thiên, người đã tặng Hoa Thiên Tuyết cái nhẫn chỉ này. Còn vết sẹo của Nghê Mạn Quân chỉ là một lần không để ý nên mới bị rơi từ trên hòn giả sơn xuống.
Thật quá buồn cười, chỉ vì lòng tham mà đem một đại gia tộc giết chết.
Hoa Thiên Tuyết đối với Nghê Thiên Sơn khinh thường vô cùng.
Việc nhận làm cho Lạc sư huynh đã làm xong, Hoa Thiên Tuyết quyết định thưởng cho mình một chuyến đi chơi, sư phụ gì gì đó ném ra sau đầu. Ăn chơi gì gì đó là quan trọng nhất, nghĩa vụ gì gì đó để sau đi.
– Được rồi, bản công tử quyết định ở đây vài ngày rồi mới tiếp tục đi du lịch! – Hoa Thiên Tuyết mỉm cười nói với Đông Phương Úc Khanh: – Dị Hủ Các các chủ chắc sẽ không phiền chứ?
Đông Phương Úc Khanh ôn nhu mỉm cười: – Tiểu sinh mừng không kịp nữa là…
*
*
*
Trường Lưu Sơn – Tuyệt Tình Điện…
– Sư đệ, cái nhà đầu kia vẫn chưa chịu về sao? – Ma Nghiêm lần thứ n + 1 chạy đến Tuyệt Tình Điện hỏi thăm tin tức của Hoa Thiên Tuyết.
Bạch Tử Họa khuôn mặt lạnh băng nói: – Sư huynh, chuyện của Trường Lưu giải quyết hết rồi sao?
Ý là huynh có thời gian rảnh rỗi đến đây sao không đi giải quyết chuyện của Trường Lưu đi?
Ma Nghiêm hắc tuyết. Quả nhiên nha đầu đó chẳng tốt đẹp gì, sư đệ mới ở với nàng ta một thời gian đã không còn là sư đệ thiên tiên năm xưa nữa, bây giờ cư nhiên còn biết nói ẩn ý với hắn. Lúc nào nha đầu kia về nhất định phải đem nàng dạy dỗ lại. Không cho nàng bôi đen sư phụ của mình.
– Ta còn việc, phải trở về giải quyết – Nghĩ nghĩ, Ma Nghiêm liền cáo lui, để lại Bạch Tử Họa một thân trắng muốt đang nhìn xa xa.
Cái nha đầu này rời đi hơn 10 ngày rồi vẫn chưa thấy về, thực sự là sợ hắn hay là ham chơi đây?
Chết tiệt, nhất định lúc nàng về phải đem nàng dạy dỗ lại, phải cắt bỏ suy nghĩ cứ hở tí là bỏ đi của nàng.
Bạch Tử Họa lúc này không phát hiện, kì thực hắn đang nhớ Hoa Thiên Tuyết.