Đọc truyện Thiên Tung Xinh Đẹp – Chương 82: Kim Đỉnh Chu Tước! Dị thú đại hỗn chiến!
Ngay lúc đám người Thiên Tung đã hoàn toàn phòng bị, một bóng dáng khổng lồ chậm rãi nổi lên từ đáy hồ.
Xuất hiện đầu tiên trước mắt đám người Thiên Tung chính là bộ lông màu vàng óng như ánh nắng mùa hè, sau đó là một cái đầu màu lửa đỏ. Trên cái đầu khổng lồ là một đôi mắt thật lớn đang trợn tròn. Đôi mắt kia màu vàng kim, thế nhưng trong đó còn chứa đựng một chút ánh sáng màu đỏ quỷ dị. Bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, khiến người ta rõ ràng là người đang ở tầng nham thạch nóng rực lại không nhịn được cảm thấy lạnh như băng.
“Kim Đỉnh Chu Tước?!” Bạch Ngân và U Minh đồng thanh nói, nhưng trong giọng nói cũng mang theo chút nghi ngờ nho nhỏ.
Thiên Tung cũng biết Bạch Ngân và U Minh nghi ngờ cái gì. Nàng từng thấy qua nguyên thân của Bạch Ngân và Phi Dạ. Mặc dù lớn nhưng cũng không lớn đến mức này. Hơn nữa, đa số dị thú là loài sinh vật cao ngạo mà xinh đẹp. Thế nhưng con Kim Đỉnh Chu Tước này, mắt hiện ánh sáng đỏ như máu, thô bạo cực kỳ. Móng nhọn dưới thân cứng rắn vô cùng, phảng phất ánh sáng màu vàng kim dọa người, giống như tùy tiện là có thể đem người ta xé rách. Quỷ dị nhất chính là, Kim Đỉnh Chu Tước còn là vương giả của bầu trời, nhưng nó lại chui lên từ nham thạch nóng chảy. Nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện được, phần đuôi của con Kim Đỉnh Chu Tước này không ngờ không phải là đuôi Phượng, mà là một loại giống như đuôi cá cùng với lông vũ tạo thành, luân phiên hai màu đỏ vàng. Hai cánh như cũ cường hãn có lực.
Đây là một con dị thú bị hạn chế hành động ở biển khơi đại lục.
Kim Đỉnh Chu Tước biến dị!
“Xem ra đối thủ lần này khó đối phó đây!” U Minh lúc này cũng thu hồi vân vẻ đạm phong khinh thường ngày, mặt trở nên nghiêm túc.
“Tiểu Thiên, chúng ta chia ra hai đường, nơi này giao cho chúng ta. Muội tiếp tục đi vào phía trong động trước, tìm kiếm thần bảo nguyên tố hỏa. Xem trình độ biến dị của Kim Đỉnh Chu Tước, thần bảo này nhất định không tầm thường. Có nó, Phi Dạ sẽ tỉnh lại!”
Khi Bạch Ngân nói những lời này thì cũng không nhìn Thiên Tung, mà trước tiên đem Thiên Tung bảo hộ ở phía sau. Nhưng Thiên Tung lại có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ôn nhu pha lẫn kiên định kia. Để cho nàng đi trước? Lời như vậy từ trong miệng Bạch Ngân nói ra khiến cho vẻ mặt luôn luôn lạnh lùng mà sáng ngời thường tỏ vẻ thờ ơ của Thiên Tung xuất hiện ngưng trọng chưa bao giờ có. Xem ra đối thủ lần này thật sự cực kỳ mạnh mẽ!
“Các người. . . . . .” Thiên Tung mới vừa muốn mở miệng. Thân thể U Minh đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh Bạch Ngân che chắn trước người Thiên Tung!! “Nữ tử ngốc, không cần đưa ra vẻ mặt như vậy. Chúng ta không chết được đâu, cùng lắm thì bị thương thôi. Nàng ở đây ngược lại sẽ làm chúng ta vướng chân vướng tay!” U Minh phong tình vô hạn sửa lại vài sợi tóc đen, trong giọng nói ra vẻ không thèm để ý.
Nhưng Thiên Tung biết, hai nam tử này làm vậy, đơn giản là sợ nàng bị thương. Thiên Tung luôn luôn là một người cường thế. Hai nam tử này vẫn thường đối với nàng nói gì nghe nấy. Nhưng mỗi lần đối mặt với sinh tử thì bọn họ cũng tuyệt đối kiên cường ngăn ở trước người nàng. Thế nhưng, loại kiên cường này lại khiến nàng khó có thể phản bác, khó có thể cự tuyệt, khó có thể. . . . . . chấp nhận.
Thấy Thiên Tung do dự, Bạch Ngân nắm lấy hai tay Thiên Tung như đang nâng niu trân bảo trong tay, ôn nhu nói: “Tiểu Thiên, bọn huynh thật sự không có việc gì đâu. Chỉ là lát nữa đánh nhau, bọn huynh khó tránh khỏi sẽ hiện ra nguyên thân của mình, như vậy mới có thể chống chọi với Kim Đỉnh Chu Tước biến dị này. Nhưng huynh không muốn để cho muội thấy được . . . . . . dáng vẻ chân chính của huynh. Huynh muốn lấy tư cách là một con người để ở bên cạnh muội.”
Bạch Ngân nói ra những lời này thì trong mắt tựa như che một tầng hơi nước mông lung, khiến người ta nhìn không rõ lắm. U Minh dường như cũng có chút cảm giác như vậy, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt phượng hẹp dài lại. Bọn họ đều chưa từng nghĩ: thân phận dị thú cao quý sẽ trở thành một loại trói buộc. . . . . .
Cảm nhận được tâm tư chân chính của bọn họ, trong lòng Thiên Tung không nhịn được một cơn đau nhức, thân phận dị thú, chủng tốc không giống sao? Diệp Thiên Tung nàng chưa từng quan tâm đến chuyện này! Nhưng nếu đây là điều Bạch Ngân và U Minh muốn. Như vậy, nàng cho!
“Được! Muội đi trước! Các người cẩn thận một chút!” Thiên Tung nói xong lập tức ngồi lên Kiếm Khí băng liên bay về chỗ sâu nhất trong Xích Viêm động.
Kim Đỉnh Chu Tước kia thấy cảnh này nhất thời giận dữ. Vỗ vỗ hai cánh có lực muốn đuổi theo.
“Nè! Con chim chết kia! Đối thủ của mày là chúng ta!” U Minh hô to một tiếng, Huyết Nguyệt xích lập tức xuất hiện trên cánh tay hắn.
Bạch Ngân ở bên cạnh cũng không cam chịu yếu thế, hào quang màu bạc chợt lóe, Cửu Trảm Roi đã xuất hiện trong tay Bạch Ngân.
Giống như cảm nhận được khí tức dị thú Thánh Quang Bạch Hổ Vương và Ám Ma Huyết Long trên người Bạch Ngân và U Minh, đôi mắt màu vàng kim của Kim Đỉnh Chu Tước biến dị trong nháy mắt mở lớn, móng nhọn cùng với đôi cánh vận sức chờ phát động, cẩn thận nhìn chằm chằm hai người Bạch Ngân và U Minh.
Lúc này, không khí như ngưng đọng lại, trong Xích Viêm động an tĩnh đến quỷ dị, toàn bộ trong động đều là khí tức của dị thú. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh ồ ồ của nham thạch nóng chảy.
Đột nhiên, Kim Đỉnh Chu Tước ngửa mặt lên trời rống dài, tiếng kêu réo rắt vang dội cả Xích Viêm động. Trận dị thú hỗn chiến trong nháy mắt bùng nổ.
“Cửu Trảm, Thành Quang Trảm!”
“Huyết Nguyệt, Tỏa Hồn Trảm!”
Bạch Ngân và U Minh đồng thời phát ra chiêu thức, cảnh tượng kia như pháo hoa nở rộ, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi. Hàng vạn lưỡi dao sắc bén màu bạc và màu đen đan vào nhau như mũi tên phá không bay về phía Kim Đỉnh Chu Tước.
Chỉ thấy Kim Đỉnh Chu Tước đem đôi cánh đỏ như lửa, cứng rắn như sắt trong nháy mắt ngăn ở trước người, lông đuôi to lớn từ phía sau cong lên, đem thân mình bao bọc bên trong. Lúc này, Kim Đỉnh Chu Tước tựa như một khối cẩu lửa bền chắc không thể phá vỡ, trôi lơ lửng giữa không trung. Mặc cho ngàn vạn lưỡi dao kia có sắc bén, cứng chắc như thế nào cũng không phá nổi xác rùa đen của nó!
Kim Đỉnh Chu Tước này trải qua trăm ngàn năm ngâm mình trong hồ nham thạch, thân thể có thể nói đạt tới trình độ cứng rắn cực hạn, tấn công mạnh mẽ của Bạch Ngân liên thủ với U Minh cũng chỉ có thể làm rơi xuống vài chiếc lông đuôi của nó mà thôi.
Rốt cuộc, sau khi hai luồng ánh sáng biến mất, Kim Đỉnh Chu Tước vô cùng đắc ý rống dài hai tiếng. Đột nhiên rất nhanh mở ra thân thể của mình. Nó dùng đôi cánh mạnh mẽ có lực quét ngang một cái, nham thạch nóng chảy trong hồ nham thạch giống như sóng lớn mạnh mẽ, điên cuồng ùa về phía U Minh và Bạch Ngân.
Nơi này gần trung tâm của đất, nhiệt độ của nham thạch nóng chảy nghĩ là biết. Cái loại nhiệt độ cao đó đủ để thiêu hủy tất cả, khiến cho Bạch Ngân và U Minh vội vàng xuất ra kết giới bảo hộ, đem nham thạch nóng chảy ngăn ở bên ngoài. Thế nhưng rất nhanh, mênh mông nham thạch nóng chảy vẫn hòa tan vạt áo trên mặt đất của Bạch Ngân và U Minh. “Mẹ nó! Dám đốt quần áo của bản đại gia!” U Minh vừa nhìn áo bào màu đen hắn yêu thích bị đốt, trực tiếp nổi giận!
U Minh và Bạch Ngân liếc mắt nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, cả hai đều thấy được vẻ kiên định từ trong mắt đối phương.
Lúc này, Kim Đỉnh Chu Tước dường như ý thức được có chuyện không hay. Lập tức tăng nhanh tốc độ thôi động nham thạch nóng chảy. Đồng thời, trước ngực của nó cũng cao lên quỷ dị.
“Không xong! Nó muốn phun lửa!”
Nhưng Bạch Ngân còn chưa nói hết, một ngọn lửa màu trắng sữa khiến người ta sợ hãi đã phun ra từ miệng Kim Đỉnh Chu Tước. Mặc dù ngọn lửa màu trắng sữa nhìn thì không thấy dọa người bằng ngọn lửa màu đỏ, nhưng năng lượng nguyên tố hỏa khủng bố ẩn chứa trong đó cho dù ai nhìn cũng sẽ tê dại da đầu.
Ngọn lửa màu trắng sữa kia đã theo nham thạch nóng chảy trực tiếp bổ nhào về phía kết giới bảo hộ của Bạch Ngân và U Minh.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng. Kết giới bảo hộ trong nháy mắt vỡ tan. Bóng dáng của Bạch Ngân và U Minh lập tức bị bao vây trong ngọn lửa phun của Kim Đỉnh Chu Tước. Hai người hoàn toàn bị lửa lớn hừng hực nuốt hết. Kim Đỉnh Chu Tước mở to đôi mắt màu vàng kim, tỉnh táo chăm chú nhìn toàn cảnh trước mắt. Nó cảm giác được hai dị thú kia cũng không dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu!
Đột nhiên, một tiếng Hổ gầm cùng với tiếng rống của rồng vang lên, xông thẳng đến trời cao.
Trong biển lửa đầy trời, một con Bạch Hổ trắng như tuyết xuất hiện. Trên người nó là lớp lông màu trắng bạc chói mắt. Hai chiếc cánh khổng lồ trắng noãn mà có lực mở rộng dường như muốn chiếm hơn phân nửa cái động. Quanh người nó cũng phát ra ánh sáng thuần khiết. Một đôi mắt hổ xinh đẹp cao ngạo nhìn chằm chằm vào Kim Đỉnh Chu Tước. Đây chính là nguyên thân của Bạch Ngân: Thánh Quang Bạch Hổ Vương!
Mà ở bên cạnh hắn, một con Cự Long khổng lồ màu đen quanh quẩn ở trên không. Cự Long to lớn kia có một đôi mắt màu đỏ như máu, tỏa ra ánh sáng thần bí. Bốn tay chân của rồng không khỏi tràn đầy bạo quyền cùng với sức mạnh. Vây quanh toàn thân nó là một lớp sương mù dày đặc màu đen. Đầu rồng Ám Ma Huyết Long to lớn như ẩn như hiện.
Bạch Ngân và U Minh hóa thành nguyên thân khổng lồ dường như muốn dồn Kim Đỉnh Chu Tước trước mắt vào con đường chết. Trong nháy mắt, Xích Viêm động trở nên cực kỳ nhỏ hẹp.
Lúc này, U Minh phát động tiến công đầu tiên. Thân thể của nó là rồng, thích hợp nhất với tình huống ‘xuyên qua không gian’ nhỏ hẹp. Nó vừa đi lên đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lướt đến bên người Kim Đỉnh Chu Tước. Trong nháy mắt dùng thân mình hung hăng cuốn lấy Kim Đỉnh Chu Tước, đồng thời thả ra kết giới. Lớp sương mù dày đặc khiến phản ứng của Kim Đỉnh Chu Tước trở nên chậm chạp cực kỳ. Kim Đỉnh Chu Tước tựa như ý thức được nguy cơ của mình, liều mạng giãy giụa. Nhưng vẫn như cũ trốn không thoát khỏi trói buộc chặt chẽ của U Minh. Vẩy rồng và thân thể là nơi cứng rắn nhất của rồng. Hơn nữa, chân tay rồng của U Minh gắt gao bắt lấy hai cánh của Kim Đỉnh Chu Tước. Một cái nắm này há có thể giãy thoát dễ dàng sao.
Ngay sau đó cường công của Bạch Ngân cũng theo đuôi. Chỉ thấy nó dùng sức vỗ cánh. Tức khắc, hơn mười luồng lưỡi dao nhanh như tia chớp đã bay về những chỗ hiểm trên người Kim Đỉnh Chu Tước đang bị vây khốn. Một chiêu này của Bạch Ngân tương đương với vài chiêu Thánh Quang Trảm kết hợp. Những lưỡi dao ánh sáng này chia ra bắn về phía mắt, cổ, cánh, ngực, bụng, cổ tay của Kim Đỉnh Chu Tước.
“Gào! Gào gào! Gào gào!”
Trong nháy mắt, mấy tiếng kêu thảm thiết vang dội cả Xích Viêm động. Kim Đỉnh Chu Tước kia bị Bạch Ngân và U Minh như quần áo không mối nối phối hợp đánh vừa vặn. Máu tươi nóng ấm như mô hình cột nước nhỏ phun ra từ những chỗ bị đánh trúng trên thân nó. Nhất là đôi mắt của nó dường như bị lưỡi dao ánh sáng của Bạch Ngân đánh tới mơ hồ chỉ còn là một vũng máu.
U Minh vừa buông Kim Đỉnh Chu Tước ra, Kim Đỉnh Chu Tước đã bắt đầu mất đi phương hướng đi loạn xạ chung quanh. Cả Xích Viêm động đều bị đụng đến lung lay sắp đổ. Cho dù đã vào đến chỗ sâu nhất, Thiên Tung cũng bị loại lay động này làm chấn động.
Thiên Tung nhìn sơn động phía trước mặt có chút quanh co, trong lòng càng tỏ ra lo lắng. Nàng vốn cho rằng diện tích bên trong Xích Viêm động này không lớn. Nhưng càng đi vào trong, nàng lại phát hiện nơi này quả thực là đường núi mười tám ngoặt, còn dư lại đều là ngã ba, khắp nơi đều có lựa chọn. Bất quá, cũng may Thiên Tung dựa vào tốc độ vận chuyển của luồng khí xoáy màu trắng bên trong cơ thể, luôn luôn đúng lúc truyền cảm giác cho nàng, khiến cho nàng biết mình nên đi đường nào. Đúng lúc này, luồn khí xoáy tụ màu trắng trong cơ thể Thiên Tung đột nhiên xao động dữ dội, ngay sau đó là điên cuồng xoay tròn giống hệt thời điểm gặp được cực phẩm Kim Tinh Xen Nguyên. Cùng lúc đó, Thiên Tung cũng theo sự dẫn dắt của luồng khí xoáy đi tới một cửa động.
“Chính là chỗ này sao?” Thiên Tung tự lẩm bẩm hai tiếng, kiên định đi vào bên trong.