Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 79: Sát khí lại xuất hiện


Đọc truyện Thiên Tung Xinh Đẹp – Chương 79: Sát khí lại xuất hiện

Hôm nay toàn bộ Đại lục Thánh Thiên xảy ra một chuyện lớn khiến cho thế nhân khiếp sợ. Đó là sát thủ Sát thành luông khiến đại lục khiếp sợ không ngờ trong một đêm mai danh ẩn tích! Một thành trì to như vậy khắp nơi chỉ còn lại xác chết, máu tươi. Dường như, tất cả thế gia môn phái đứng đầu đều phái ra tinh anh trong nhà tiến hành điều tra. Mọi người cũng ngửi ra mùi vị bất thường từ sự việc này. Dường như, trong nháy mắt, tiêu điểm của mọi người đều chuyển đến trên người Diệp sát môn.

Diệp sát môn là tổ chức sát thủ mới nổi lên trong ba năm gần đây. Thế nhưng trình độ thần bí cùng với tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ vượt xa Sát thành. Mọi người hối hả suy đoán: Phải chăng một núi không thể chứa hai hổ, mới khiến cho Diệp sát môn hung ác hạ chủ tâm giết người, một đêm tàn sát hàng loạt dân trong thành! Nhưng tất cả mọi người đều tra không ra Diệp sát môn làm thế nào trà trộn vào Sát thành. Gây ra chém giết lớn như vậy, thế nào cũng phải có chút dấu vết chứ. Nhưng, không có gì cả! Cứ như Sát thành vô duyên vô cớ biến mất!

Bởi vì, sẽ không ai nghĩ đến hung thủ chỉ có hai người!

Hiện giờ, đám người Thiên Tung của chúng ta đối với hiệu quả chấn động mình tạo thành vẫn không chút hay biết, tiếp tục đi về hướng Bắc. Mấy người Thiên Tung đã đi trong sa mạc hơn mười ngày rồi, hôm nay rốt cuộc ra khỏi sa mạc.

Nhớ lại cuộc sống hơn mười ngày trong sa mạc, Thiên Tung cảm thấy mình mang theo Diệp Tử Long là một lựa chọn sáng suốt cỡ nào. Diệp Tử Long luôn sống ở Sát thành, Sát thành là một thành trì trong sa mạc. Diệp Tử Long hết sức quen thuộc hoàn cảnh và cách sinh tồn trong sa mạc. Hắn có thể tìm được nơi có nguồn nước, loại thực vật nào có thể ăn, làm sao tránh được bão cát. Thiên Tung mặc dù xuyên qua từ hiện đại tới, bởi vì từng thi hành nhiệm vụ ở sa mạc, cũng có chút hiểu biết sơ lược đối với sa mạc, thế nhưng vẫn không thể quen thuộc như Diệp Tử Long.

Không thể không nói, những ngày qua, Diệp Tử Long đã chiếu cố Thiên Tung và Bạch Ngân đến mức có thể nói cả người thoải mái, từng li từng tí, đi theo làm tùy tùng, chịu mệt nhọc, ngay cả Bạch Ngân luôn luôn cao ngạo với người khác, sắc mặt nhìn hắn cũng đã khá hơn nhiều.

“Tiểu thư, Bạch công tử, ở đây đã là ven rìa sa mạc rồi. Chờ ra khỏi sa mạc này chính là cánh rừng trên bản đồ!” Diệp Tử Long cung kính nói với hai người Thiên Tung.

“Ừ. Thật sự không nghĩ tới, mọi người đều truyền Xích Viêm động ở phương Tây, thế nhưng trên bản đồ này, Xích Viêm động lại ở phương Bắc, nếu chuyện này là thật, cũng khó trách người ta không tìm được Xích Viêm động ở đâu!” Bạch Ngân cảm thán mà nói.

Thiên Tung sau khi nghe xong gật đầu một cái. Đây chính là một việc kỳ lạ. Là bởi vì Xích Viêm động quá mức hung hiểm mà bị người xưa cố ý sửa đổi phương hướng hay là có người cố ý gây nên đây? Không biết tại sao, Thiên Tung cứ có cảm giác Xích Viêm động này dường như có nguy hiểm gì đó không biết trước đang đợi bọn họ.

“Được rồi! Hiện giờ sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một chút đi.” Thiên Tung lạnh lùng nói, đè xuống bất an trong lòng.

Bóng đêm như thủy triều ùn ùn kéo đến, đem bầu trời đêm nhuộm đẫm thành màu đen thâm thúy, vài ngôi sao nhỏ màu xanh đen trên nền trời dường như muối bỏ biển, nhỏ bé không thể tưởng tượng nổi. Bầu trời đêm trong sa mạc thần bí và xinh đẹp đến thần kỳ.


Thiên Tung lặng lẽ nhìn chăm chú vào bầu trời đêm lúc này, trong bụng chỉ có yên lặng. Nghĩ đến kiếp trước của mình, đến sa mạc chỉ là vì thi hành nhiệm vụ, chưa từng phát hiện bầu trời sa mạc bao la không ngờ là sạch sẽ, tốt đẹp, thuần túy đến vậy, khiến người ta an tâm. Mà đời này, mình không ngờ có cơ hội nằm dưới bầu trời đêm sa mạc. Nhân sinh thực kỳ diệu!

Nghĩ vậy, bên môi Thiên Tung hiện lên một nụ cười nhu hòa.

“Tiểu Thiên, đang suy nghĩ gì?” Bạch Ngân nằm ở bên cạnh Thiên Tung, ôn nhu nói.

“Đang suy nghĩ cuộc sống rất kỳ diệu. Một giây trước, muội còn ở nơi dơ bẩn nhất trên thế gian. Hiện giờ, đã ở dưới bầu trời bao la sạch sẽ thế này. . . . . . ” Thiên Tung mắt nhìn bầu trời sao thì thầm.

“Đúng! Có thể cùng với Tiểu Thiên ở dưới bầu trời sạch sẽ như vậy, thật tốt!” Trên dung mạo tuyệt thế cao quý của Bạch Ngân nở rộ hào quang ngay cả sao trên trời cũng phải ảm đạm thất sắc, thân thể tuấn dật nhích lại gần bên người Thiên Tung.

Giờ phút này, Diệp Tử Long đang ngồi bên cạnh bọn họ, thân thể thẳng tắp, gắt gao mà tỉnh táo chú ý tình huống bốn phía. Thế nhưng hắn luôn trong lúc lơ đãng không tự chủ len lén nhìn Thiên Tung và Bạch Ngân mấy lần, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Giống như phát hiện động tác của Diệp Tử Long, Thiên Tung vẫn như cũ nhìn bầu trời đêm nói, “Tử Long, không cần gác đêm nữa, tới đây nằm đi!”

Thiên Tung lơ đãng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nhưng nhìn ở trong mắt Diệp Tử Long, tâm tình kia quả thật chính là sóng lớn cuộn trào. Hắn luôn luôn không sợ sống chết, thú tính mười phần trên mặt lúc này cũng xuất hiện đỏ bừng không thể đè nén.

“Không, không cần, tiểu thư.” Diệp Tử Long lắp bắp nói.

“Nhanh lên một chút! Đừng để ta nói lần thứ hai!” Khấu khí của Thiên Tung đã mang theo chút hàm ý ra lệnh, nhưng lòng của Diệp Tử Long lòng lúc này cũng ấm áp đến rối tinh rối mù.

Diệp Tử Long dường như là từng bước từng bước dịch qua! Không sai! Chính là dịch! Cho đến khi nằm ở bên cạnh Thiên Tung, trong lòng Diệp Tử Long còn tràn đầy một loại cảm giác không chân thực. Thân thể cứng ngắc không khác gì cương thi. Thẳng đến khi gió đêm từ từ nhẹ nhàng lướt qua trên da dẻ của bọn họ, mùi hương thơm ngát quanh người Thiên Tung truyền tới mũi của hắn, hắn mới ý thức được đây không phải là mộng!


Thân thể Diệp Tử Long dần dần thanh tĩnh lại, hắn nghiêng đầu len lén quan sát gương mặt nghiêng hoàn mỹ của Thiên Tung. Bất kể là lông mi như cánh bướm hay là sống mũi duyên dáng ngạo nghễ nhô lên, còn có một đôi môi đẹp như anh đào, cũng khiến nhịp tim hắn không nhịn được đập nhanh.

Chỉ thấy dưới bầu trời đêm mênh mông, ba bóng dáng nằm trên sa mạc cát vàng rộng lớn. Ba bóng dáng vốn nhỏ bé không đáng nói đến lại tạo thành một phong cảnh đẹp đẽ nhất trên sa mạc. Một tiểu cô nương mặc áo đỏ nằm giữa hai Nam tử mặc áo trắng. Tiểu cô nương kia cho dù nhắm mắt, cũng tỏa ra một loại lạnh lùng mà sáng ngời khiến người ta mê say. Hai nam tử bên cạnh nàng cũng nghiêng mặt lẳng lặng nhìn tiểu cô nương mặc áo đỏ đó, giống như chỉ cần nhìn nàng cũng đã là một loại thỏa mãn lớn nhất.

Bức tranh xinh đẹp này khiến người ta nín thở, không đành lòng phá hư!

Nhưng vào lúc này, Thiên Tung bất chợt mở to mắt. Diệp Tử Long dường như cũng như cá chép lật mình, cả người bật dậy, tay phải rút ra đoản đao, giữ ở trước người. Còn Bạch Ngân thì sắc mặt trầm trọng không chút do dự đem Thiên Tung bảo hộ ở phía sau.

“Ha ha ha ha”

Tiếng cười the thé vang lên trong sa mạc mênh mông càng lộ vẻ chói tai, chỉ nghe mấy tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt” chui lên từ dưới đất, mười lão giả mặc áo bào màu vàng xuất hiện, trong nháy mắt cát vàng từ trên người còn chưa rơi xuống đã vây thành một vòng tròn không có kẽ hở, đem ba người Thiên Tung vây ở bên trong.

Cảm nhận được năng lượng dao động trên người mấy lão giả áo vàng này, trong bụng Thiên Tung và Bạch Ngân không khỏi rung lên hồi chuông báo động. Mười người này không ngờ đều là kiếm tu giả nguyên tố thổ. Hơn nữa trong đó còn có hai cường giả cấp bậc Kiếm Thần, tám người còn lại đều là Kiếm Tiên. Loại đội hình này, đương thời cũng chỉ có một tổ chức có thể có thực lực như vậy!

“Cửu Trọng Cung!” Thiên Tung và Bạch Ngân dường như không hẹn mà cùng thốt lên. Diệp Tử Long mặc dù không biết Cửu Trọng Cung này là thứ gì, nhưng từ vẻ mặt ngưng trọng của Thiên Tung cũng cảm giác được chuyện khó giải quyết.

“Không sai! Chúng ta chính là người của Cửu Trọng Cung! Diệp Thiên Tung, ngươi cho rằng các ngươi cải trang dung mạo là có thể không bị phát hiện ư? Huống chi còn làm ra chuyện lớn tàn sát hàng loạt dân trong thành! Hừ, bây giờ để ta xem các ngươi chạy đi đâu?” Một lão giả áo vàng cấp Kiếm Thần trong đội ngũ Cửu Trọng Cung phách lối nói.

Cũng khó trách giọng lão giả này phách lối như vậy. Bởi vì nơi này là sa mạc, là vùng đất có năng lượng nguyên tố thổ phong phú nhất. Hơn nữa nơi này cực kỳ trống trải, tất cả âm mưu quỷ kế đều không thể thi triển. Lại còn có vết xe đổ từ trước, mọi người của Cửu Trọng Cung cẩn thận rất nhiều. Bằng không cũng sẽ không ẩn nhẫn, cho đến lúc này mới hiện thân bao vây đám người Thiên Tung.

“Trốn? Diệp Thiên Tung ta chưa bao giờ nghĩ đến chạy trốn! Bất quá làm khó các ngươi rồi, đuổi tới tận nơi này.” Thiên Tung ngắm nhìn bốn phía, giống như hài lòng cười một tiếng, “Ừ, hoàn cảnh nơi này không tệ, làm mộ địa thì tiện nghi cho các ngươi rồi! Chỉ hy vọng các ngươi sau khi chết đừng làm ô nhiễm nơi này!”


Thiên Tung nói thế ngược lại chọc cho Diệp Tử Long cười một tiếng, hắn không nghĩ tới tiểu thư luôn luôn lạnh như băng miệng lưỡi không ngờ ác độc như vậy. Lúc này, Thiên Tung đã gọi ra Đoạn Hồn tiên và Chư Thần Dực. Bạch Ngân cũng gọi ra Cửu Trảm Roi.

Mười người đối phương hiển nhiên đã biết thực lực của bọn người Thiên Tung, hơn nữa uy danh một đêm san bằng một tòa thành, đã sớm buông xuống lòng khinh thường ban đầu cho gọi ra Kiếm Khí, bày ra thế trận sẵn sàng đón địch. Mười người bọn họ, tính cả hai Kiếm Thần kia, Kiếm Khí đều là một thanh đại đao dài chừng bảy thước. Đại đao vừa ra cát vàng lập tức bay múa, mặt đất rung chuyển, xem ra mười người này cũng không phải là đơn thuần sử dụng ưu thế địa lý của sa mạc mà còn có trận pháp gì đặc biệt mới đúng.

Nghĩ như vậy, thần sắc Thiên Tung trở nên ngưng trọng. Nàng cùng Bạch Ngân liếc mắt nhìn nhau, thấy được ắn ý từ trong mắt đối phương. Thiên Tung lại chuyển hướng nhẹ nói với Diệp Tử Long, “Cẩn thận!”

Chính hai chữ này khiến cho Diệp Tử Long trong nháy mắt tràn ra dào dạt ý chí chiến đấu!

“Giết!”

Theo một tiếng hét to của Thiên Tung, ba người cùng nhau ra tay.

Bạch Ngân trực tiếp đối mặt với hai Kiếm Thần. Thiên Tung một hơi đối phó với năm Kiếm Tiên, về phần Diệp Tử Long đối phó với ba người còn lại. Thực lực của Bạch Ngân không cần phải nói, dị thú cấp bậc Kiếm Thần cường hãn vô cùng, hai lão giả áo vàng kia tự nhiên không chiếm được ưu thế. Thiên Tung trong người mang bốn nguyên tố, đồng thời, nguyên tố bóng tối đã là thực lực Kiếm Tiên cấp năm nhưng sánh ngang với Kiếm Tiên cấp tám. Đối phó với năm người tuy có chút khó khăn, nhưng cũng là khó phân cao thấp.

Khiến mọi người giật mình phải kể đến Diệp Tử Long rồi. Diệp Tử Long, thiên phú của người này ngay cả Thiên Tung cũng không nhịn được lè lưỡi. Vốn từ sau khi ra khỏi Sát thành, Thiên Tung đã dạy Diệp Tử Long bắt đầu tu luyện kiếm khí. Nguyên tố thuộc tính của Diệp Tử Long cũng là nguyên tố thổ. Không biết là bởi vì trong sa mạc năng lượng nguyên tố thổ dư thừa hay là thể chất nửa người nửa thú đặc thù. Diệp Tử Long dường như hai ngày đã có thể ngưng khí thành binh, mười ngày tài nghệ kiếm tu đủ để sánh ngang với Kiếm Thánh. Mặc dù, bây giờ còn không đủ để đối phó với cường giả Kiếm Tiên, nhưng tấn công bất ngờ vẫn là hết sức hữu hiệu.

Hơn nữa, kể từ sau khi Diệp Tử Long tu luyện kiếm khí, da thịt càng thêm trở nên rắn chắc, tốc độ nhanh hơn. Giống như hiện giờ, tấn công của Kiếm Tiên rất ít có thể chân chính đánh trúng hắn, cho dù đánh trúng, với sức mạnh của hắn cũng chỉ có thể tạo thành một chút thương tổn rất nhỏ. Thế nhưng, nếu để cho Diệp Tử Long đến gần người, vậy thì tấn công của hắn ư? Quỷ dị, tàn nhẫn vô cùng, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Như vậy, Diệp Tử Long không ngờ cũng ngang sức ngang tài với ba Kiếm Tiên kia!

Nhưng Thiên Tung cũng biết, chiến đấu như vậy chỉ có thể duy trì nhất thời, bất kể là nàng hay Diệp Tử Long cũng không có khả năng đánh thắng.

Lúc này, chỉ nghe “Phịch” một tiếng, Diệp Tử Long cuối cùng bị đánh ngã trên mặt đất.


“Tiểu tử thúi! Lại dám dùng bàn tay quỷ của ngươi chạm vào ta! Muốn chết!” Một cường giả Kiếm Tiên nhìn Diệp Tử Long ngã xuống đất, lập tức xuất ra Kiếm Khí bổ về phía hắn.

Diệp Tử Long lúc này đã bị thương nặng, không còn khả năng nhanh chóng né tránh, hắn chỉ có thể mở to hai mắt nhìn lưỡi đao sắc bén màu vàng bổ về phía mình. Nhưng trong chớp mắt, một tiếng “đinh” vang lên, một bóng dáng màu lửa đỏ lập tức xuất hiện trước người hắn.

Thì ra là Thiên Tung nhìn thấy Diệp Tử Long gặp nguy hiểm đã đem hết toàn lực hất mấy Kiếm Tiên đang dây dưa ra, bay tới đỡ ngay lúc trí mạng này cho Diệp Tử Long, thế nhưng, cũng bởi vì vậy, sau lưng Thiên Tung hoàn toàn lộ ra trong mắt kẻ thù.

“Diệp Thiên Tung! Lần này ngươi nhất định phải chết!” Một Kiếm Tiên kêu gào từ phía sau Thiên Tung đâm tới.

“Tiểu Thiên!”

“Tiểu thư!”

Hai người Bạch Ngân cùng với Tử Long nhìn Thiên Tung rơi vào hiểm cảnh, nhất thời trừng mắt.

Đúng lúc này, Ám Ma Huyễn trên tay Thiên Tung đột nhiên lóe ra hai luồng sáng chói mắt, một xanh một đen, trong nháy mắt đem Thiên Tung bao bọc trong đó. Đại đao của Kiếm Tiên kia cứ thế không thể chạm vào luồng sáng kia chút nào.

“Ha ha ha, không ngờ ta vừa ra đã đụng phải chuyện thú vị như vậy! Nữ tử, ta xuất hiện kịp thời như vậy, cảm động chứ!”

“Thôi đi, ngươi đừng ở đó bảnh chọe, rõ ràng là ta cứu chủ nhân!”

Hai giọng nói một trước một sau vang lên từ trong ánh sáng, người trước trầm thấp từ tính, mê hoặc tâm thần con người: người sau thanh khiết sáng rõ, làm người ta thoải mái.

Thiên Tung nghe thấy hai giọng nói trong lòng lập tức trào ra vui sướng thật lớn.

“Tiểu Hồ, U Minh, các ngươi….. đã tỉnh rồi sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.