Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 44: Số mệnh đánh một trận!


Đọc truyện Thiên Tung Xinh Đẹp – Chương 44: Số mệnh đánh một trận!

“Xin Bạch Tử Nhan, Tề Thiên Ngạo, Bắc Thần Diêm, Tề Thiên Tung, Tần Mộ Ngôn, Mục Nhạc Ca, Nguyệt Tiêu Nhiên, Tiêu Ngọc Thương, Lục Vận và Tề Thiên Duyệt mười người đến trước đài, tiếp theo sẽ tiến hành cuộc so tài của mười người cuối cùng, quy định cuộc tranh tài hôm nay là khiêu chiến đối thủ, mời các tuyển thủ lựa chọn đối thủ khiêu chiến, chuẩn bị sẵn sàng!”

Đại hội Thánh môn ngày cuối cùng, cuộc thi rốt cuộc cũng tiến vào thời khắc khẩn trương nhất. Mấy vạn đệ tử Thánh môn đều đã tụ tập từ sớm trên quảng trường, chờ đợi trận chiến khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Nói đến đại hội Thánh môn lần này: thật sự là ngoài ý muốn so với mọi năm, sự kiện đặc biệt năm nay khá nhiều! Trước tiên không nói đến Lục Thăng thân là Năm anh tài của Thánh môn lại bị loại. Cũng không nói con ngựa đen Tề Thiên Tung dùng khí thế sấm vang chớp giật tiến vào top 10. Chỉ riêng vận may của Tề Thiên Duyệt cũng đủ cho mọi người mở rộng tầm mắt, vỗ ngực giậm chân, thổn thức không dứt.

Tin tưởng nếu ánh mắt có thể thiêu chết người, Tề Thiên Duyệt nhất định so với gà nướng còn đặc sắc hơn! Nhắc tới vận may của thằng nhãi này, thật đúng là khiến người thần căm phẫn! Vốn ở vòng bán kết, Tề Thiên Duyệt đã không gặp phải đối thủ nặng ký nên được vào thẳng. Không nghĩ tới vòng rút thăm thứ hai, người này lại rút được số 7 không gặp đối thủ, trực tiếp tiến vào vòng trong, trở thành người đầu tiên trước 10 người!

So với những trận tranh tài khác, trận chung kết này dường như không hồi hộp mấy. Trừ mấy người Bạch Tử Nhan, Bắc Thần Diêm và Lục Vận đang lao vào khổ chiến, những khác đều là thuận lợi tiến vào.

Còn hai người rất là vừa ý với cái kết quả này phải kể đến Mục Thiên Thành và Mục Nham. Hai ông già này dường như cây khô gặp mùa xuân nắng hạn gặp mưa rào, cười đến cảnh xuân rực rỡ. Điều này cũng khó trách, hàng năm đều là Tần thị Thánh môn giành giải nhất. Nhưng năm nay, trong top 10, người của Mục thị Thánh môn đã chiếm hơn phân nửa. Điều này cũng có thể lý giải tại sao hai người Mục Thiên Thành dưới ánh mắt áp lực của những trưởng lão khác vẫn như cũ vui sướng, mặt mày hớn hở.

“Xin mọi người im lặng một chút!” Tần Duyệt sửa sang lại tâm tình, mang theo một vẻ mặt tươi cười đi ra, “Các vị, ngay lập tức sẽ tiến hành cuộc khiêu chiến. Năm nay, đệ tử Thánh môn chúng ta có thể nói là cực kỳ ưu tú. Hi vọng mọi người có thể bảo trì vững vàng, đạt được thành tích tốt! Tiếp theo ta tuyên bố cuộc khiêu chiến chính thức bắt đầu!” Lúc Tần Duyệt nói lời này thì không biết cố tình hay vô ý, đôi mắt hướng về Tần Mộ Ngôn nhìn nhìn mấy cái.

“Mười người các con ai muốn khiêu chiến đầu tiên?” Tần Duyệt Đại Trưởng Lão thật là ‘từ ái’ hỏi.

“Con!” Hiệu quả của một tiếng này trực tiếp khiến cho tiếng ồn ào trong hội trường an tĩnh lại trong nháy mắt, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

Người đứng ra không ai khác chính là Tần Mộ Ngôn.


Lạnh lùng! Đây tuyệt đối chính là lạnh lùng!

Tất cả mọi người đều biết, trong cuộc khiêu chiến này, càng ra sân muộn bao nhiêu càng có phần thắng bấy nhiêu. Thông thường, tuyển thủ không đủ thực lực sẽ tiến hành khiêu chiến trước, tranh đoạt năm vị trí sau. Mà Tần Mộ Ngôn bây giờ lại muốn khiêu chiến trước tiên, quả thật khiến cho mọi người hoài nghi, đầu của hắn có bị nước vào rồi hay không!

Giờ phút này, sắc mặt Tần Duyệt đã đen đến cực điểm, “Con xác định muốn là người đầu tiên khiêu chiến?” Tần Duyệt cực kỳ thong thả nói xong những lời này, cho dù ai cũng nghe ra trong lời nói của ông có tức giận gần như nổ tung.

Nhưng mà Tần Mộ Ngôn cũng là mắt điếc tai ngơ. Hắn cực kỳ kiên định nói: “Dạ! Con muốn khiêu chiến đầu tiên!”

Nghe được Tần Mộ Ngôn hững hỡ với sự uy hiếp của mình, trong mắt Tần Duyệt thoáng hiện sát khí, sát khí của người này che giấu cực tốt, nhưng Thiên Tung lại chú ý tới. Nàng cũng càng cảm thấy kỳ quái, thái độ đối đãi của Tần Duyệt đối với Tần Mộ Ngôn rõ ràng giống như đối đãi với một công cụ, mà trong ánh nhìn mang vẻ muốn giết người kia lại mang theo một loại chán ghét cùng sợ hãi. Mà Tần Mộ Ngôn lạnh như băng thì che dấu ý hận ngập trời. Xem ra quan hệ của Tần Mộ Ngôn và Tần thị Thánh môn cũng không đơn giản! Thiên Tung trong lòng thầm nghĩ.

“Được! Vậy con muốn khiêu chiến ai?” Tần Duyệt đã đè xuống tâm tình của mình, tiếp tục hỏi.

“Nàng ấy!”

Nhìn theo hướng chỉ của Tần Mộ Ngôn, mọi người càng thêm xôn xao.

“Lại là Tề Thiên Tung!”

“Người Tần Mộ Ngôn công tử muốn khiêu chiến là Tề Thiên Tung!”


“Trời ạ! Có cần kích thích thế này hay không! Đây là cuộc so tài đầu tiên hôm nay đó!”

Tất cả mọi người không nghĩ tới, trận tranh tài đầu tiên không ngờ sẽ là người đứng đầu Năm anh tài của Thánh môn Tần Mộ Ngôn cùng với người đã đánh bại Lục Thăng, thiên phú dọa người đệ tử trẻ tuổi nhất Thánh môn Tề Thiên Tung!

“Tiểu Thiên, nàng thật sự muốn tiếp nhận sao? Tên kia là Kiếm Tông cấp ba, gần đây càng thêm điên cuồng bế quan, đoán chừng cũng phải đột phá cấp bốn rồi!” Mục Nhạc Ca rất lo lắng nhỏ giọng nói bên tai Thiên Tung, “Nàng có nắm chắc không?”

Mấy người Tề Thiên Ngạo đều là vẻ ân cần lo lắng không lời nào có thể miêu tả được. Nhưng bọn họ biết, Thiên Tung chính là Thiên Tung, chuyện nàng đã quyết định tuyệt sẽ không thay đổi. Trong lúc nhất thời, tầm mắt của mọi người cũng tập trung trên người Tề Thiên Tung.

Người bên cạnh có lẽ không biết, nhưng khuya ngày hôm trước, thời điểm Tần Mộ Ngôn đột nhiên tới chơi, Thiên Tung đã biết sẽ có tình cảnh hôm nay, mà nàng lúc đó đã cho hắn một đáp án rõ ràng.

Dường như một loại tâm linh tương thông, hai người Tần Mộ Ngôn Thiên Tung đều nghĩ đến khung cảnh trong rừng đào đêm hôm đó. Trên mặt bọn họ không tự chủ đồng thời toát ra ý cười.

Tức khắc, cả hội trường như cùng sáng lên!

Rất nhiều năm sau đó, mỗi khi đệ tử Thánh môn nói tới trận đánh năm nào của Tần Mộ Ngôn và Thiên Tung cũng sẽ nghĩ đến cảnh tượng hai người kia thong thả nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau mà cười. Thật giống như nhật nguyệt cùng tỏa sáng, băng tuyết cùng hòa tan.

Đang lúc mọi người còn nín thở, Tề Thiên Tung đã không chút do dự tung người nhảy lên võ đài, dùng hành động nói cho mọi người đáp án của nàng, đó chính là: chiến!


Tần Mộ Ngôn thấy vậy, cũng tung người tới trên võ đài.

Ngay lúc chân của Tần Mộ Ngôn mới vừa chạm lên võ đài, Đoạn Hồn tiên của Thiên Tung đã được gọi ra, mang theo cơn gió phá không thổi về phía Tần Mộ Ngôn. Đối với sự tập kích bất ngờ của Thiên Tung, Tần Mộ Ngôn giống như biết trước. Một thanh Phương Thiên Kích dài chừng bảy thước chắn trước người của hắn.

“Keng! Keng! Keng! . . . . . .”

Trong nháy mắt, hai người đã giao chiến vài chục chiêu. Cuộc tranh tài này không có cái gì gọi là khúc dạo đầu, không có đối thoại dư thừa, thậm chí ngay cả thời gian chớp mắt cũng không để lại cho người xem. Mọi người chỉ thấy Phá Thiên Kích đỏ như rắn lửa cùng với hào quang màu vàng kim bao phủ Đoạn Hồn tiên, lúc ra lúc vào. Kiếm Khí ma sát đụng vào nhau tỏa ra năng lượng nguyên tố dọa người. Trong mắt mọi người, chỉ cảm thấy đang thưởng thức màn trình diễn phục vụ thị giác. Chỉ thấy từng vụn ánh sáng màu vàng kim cùng với màu lửa đỏ từ giữa không trung bắn nhanh xuống, tán lạc quanh hai người, rồi tiêu tán trong không khí.

Không có bất kỳ thủ thuật hay chiêu thức nào, chẳng qua là so đấu lực lượng. Thiên Tung dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, dù sao nàng và Tần Mộ Ngôn cũng chênh lệch hai cấp, dựa vào năng lượng là tuyệt đối không thể giành thắng lợi. Lúc này, Thiên Tung đột nhiên nhớ tới phương pháp vận hành năng lượng trong lúc tỷ thí với Lục Thăng hai ngày trước đây. Nàng vội vàng vừa ứng phó với tấn công của Tần Mộ Ngôn, vừa bí mật xâm nhập vào Chư Thần quyết để sử dụng phương pháp kia, khiến cho ba loại kiếm khí trong cơ thể theo kinh mạch vận hành cực kỳ nhanh.

Rất nhanh, năng lượng trong không khí xuất hiện dao động dù rất nhỏ. Kiếm Khí đụng chạm chuyển động phát ra năng lượng quỷ dị lẻn vào trong cơ thể Thiên Tung, Thiên Tung như một lỗ đen nuốt lấy năng lượng chung quanh, bổ sung lại tiêu hao của bản thân.

“Thật là kỳ quái! Tề Thiên Tung sao có thể cùng Tần Mộ Ngôn so đấu kiếm khí lâu như vậy? Nàng ấy không phải là mới vừa bước vào Kiếm Tông thôi sao?”

“Ta vốn cho là Tần Mộ Ngôn công tử sẽ rất dễ dàng giành chiến thắng, không nghĩ tới cũng qua một canh giờ rồi, Tề Thiên Tung này cũng quá biến thái đi, không ngờ có thể đối kháng với Kiếm Tông cấp ba?!”

“Xem ra cuộc tranh tài này còn chưa quyết định được ai thắng ai thua! Tề Thiên Tung này rốt cuộc có phải người hay không!”

Mọi người đối với một cảnh tượng trước mắt dường như cũng có chút khó có thể tin.

“Thật là quá kỳ quái rồi, Tề Thiên Tung kia bất quá chỉ là Kiếm Tông cấp một, cùng với Tần Mộ Ngôn so đấu năng lượng kiếm khí hẳn là đã sớm bại trận rồi mới phải, làm sao chống đỡ được lâu như vậy?” Tần Duyệt đứng trên tháp Thánh môn lẩm bẩm nói.

Đừng nói mọi người và Tần Duyệt không hiểu, ngay cả Tần Mộ Ngôn trong bụng cũng khiếp sợ không thôi, hắn mặc dù đã sớm đem Thiên Tung trở thành đối thủ duy nhất có thể đối kháng với hắn, nhưng hắn không nghĩ tới, thực lực của Tề Thiên Tung lại dọa người như vậy, đơn thuần so đấu năng lượng kiếm khí không ngờ không rơi xuống hạ phong!


Rất nhanh, hai canh giờ đã trôi qua.

Giờ phút này, trên trận nguyên tố năng lượng dao động đã yếu đi rất nhiều, không ai nghĩ đến, trận chiến không có gì hồi hộp sẽ trở thành trường kỳ kháng chiến!

Bất kể là Tần Mộ Ngôn hay Tề Thiên Tung dường như đều đang cố chấp bảo trì mình, chỉ là thuần túy xuất ra kiếm khí, sau đó va chạm, lại xuất, lại va chạm, cho đến khi hao hết giọt kiếm khí cuối cùng.

Trong lúc vô tình, trên trường đấu đã không còn chút ồn ào nào. Đây là một cuộc quyết đấu của cường giả đáng được mọi người kính ngưỡng! Bất kể là cố chấp của Tần Mộ Ngôn hay kiên trì của Tề Thiên Tung!

Nhưng, dù ý chí có to lớn đến đâu, chung quy hai người cũng chưa đạt tới cấp bậc Kiếm Đế, không thể nào liên tục không ngừng điều động lực lượng trời đất tới sử dụng. Rất nhanh, hai người đã sử dụng không ra một tia nguyên tố năng lượng nào nữa, ngay cả Kiếm Khí cũng tự động thu hồi vào trong cơ thể hai người.

“Năng lượng của nàng hết sạch rồi!” Tần Mộ Ngôn vẫn trấn định như trước nhìn Thiên Tung, lạnh như băng nói. Thế nhưng, đôi mắt như băng tuyết hòa tan của hắn lại nhắn nhủ một loại kính trọng cùng thương tiếc người tri kỷ.

“Như nhau! Như nhau!” Thiên Tung không chút khách sáo đáp lễ nói. Đột nhiên, nàng từ trong ống tay áo rút ra đoản đao sắc bén, bên môi nở ra nụ cười nhạt mị hoặc, “Tần Mộ Ngôn, không biết võ kỹ của huynh thế nào?”

Nói xong, Thiên Tung cầm tỏa hồn chủy trong tay lao nhanh về phía Tần Mộ Ngôn. Tần Mộ Ngôn trong bụng cả kinh, nhưng thân thủ cũng không chút nào chịu thua người ta. Hắn rút ra một thanh kiếm mỏng sáng long lanh ở bên hông, hình dáng như linh xà, cùng với tỏa hồn chủy dây dưa.

Tình hình này, khiến cho người xem một mực há mồm đờ lưỡi.

Tất cả mọi người cho rằng hai người đã tiêu hao hết nguyên tố kiếm khí vậy cũng chỉ có thể kết thúc tranh tài thôi, thế nhưng hai đại gia không ngờ ở nơi này trắng trợn so binh khí, đây chính là binh khí hàng thật giá thật. Điều này có nghĩa là, hai người kia căn bản không phải so kiếm tu, mà là đang tỷ võ tu! Trong đại hội kiếm tu Thánh môn tỷ võ tu, chuyện này sợ rằng chỉ có hai kẻ điên này mới làm được.

Nhưng giờ phút này, ai cũng biết, đây là một cuộc đấu bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.