Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 109: Gặp lại anh em Bạch


Đọc truyện Thiên Tung Xinh Đẹp – Chương 109: Gặp lại anh em Bạch

Trong đại sảnh, hai nam tử tuấn tú mặc áo trắng, trên mặt mang mặt nạ màu bạc đang thẳng tắp ngồi ở vị trí hai bên. Chủ nhà là đám người Bạch Ngân và Tề Thiên Sách mặt lộ vẻ nghi ngờ nhìn hai nam tử từ lúc vào cửa đã bắt đầu không nói một lời nào này. Trong bụng càng tỏ ra ngạc nhiên.

Đúng lúc này, Thiên Tung như tiên nữ dưới sự hộ tống của Tề Phong Tề Vũ từ xa chậm rãi đi tới. Từ lúc Thiên Tung xuất hiện, hai công tử đeo mặt nạ bạc kia đã kích động đứng lên từ trên chỗ ngồi. Vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn nữ tử xinh đẹp điên đảo chúng sinh đó, trong mắt dâng lên một tầng sương mù.

“Nàng, nàng là Thiên Tung?” Một nam tử đeo mặt nạ bạc trong đó đột nhiên tiến lên một bước, hết sức kích động hỏi.

Lời này của nam tử vừa nói ra, tất cả mọi người đều khẩn trương. Bọn họ không nghĩ tới mình mới vừa lẻn vào Thương Loan không ngờ đã bị người khác biết được thân phận. Điều này khiến cho đám người Tề Thiên Sách và Bạch Ngân lập tức phòng bị.

Nhưng Thiên Tung dường như tuyệt không để ý những thứ này, mà dí dỏm nói: “Trước khi hỏi thân phận của người khác, chẳng lẽ không biết tự giới thiệu mình sao? Bạch đại công tử!”

“Nàng nhận ra ta!?” Nghe được khẩu khí này của Thiên Tung, nam tử đeo mặt nạ bạc kia dường như càng thêm kích động.

“Vậy ta thì sao? Ta thì sao? Nàng còn nhớ rõ ta không?” Thiếu niên mới vừa rồi còn trầm ổn che giấu nội tâm vào lúc này lại như đứa trẻ thiết tha kẹo ngọt. Một nam tử đeo mặt nạ bạc khác vội vàng hỏi.

“Ngươi ư? Ta phải suy nghĩ thật kỹ đã!” Thiên Tung giống như không nhớ nổi, đang cố gắng tự hỏi.

Nam tử đeo mặt nạ bạc kia thấy Thiên Tung ‘nghĩ’, nửa ngày cũng nghĩ không nổi. Dường như cực kỳ bại hoại giật chiếc mặt nạ trên mặt xuống, “Ta là Bạch Tử Du! Thiên Tung, làm sao nàng có thể chỉ nhớ ca ca chứ?!” Bạch Tử Du xinh đẹp thanh mị vừa nói vừa hất mặt lên, vẻ mặt kia cực kỳ đáng yêu.

Lúc này, Bạch Tử Nhan cũng cởi bỏ mặt nạ xuống. Lộ ra khôi ngô cuồng phóng tà mị. “Thiên Tung, đã lâu không gặp!”


“Quả nhiên là đã lâu không gặp!” Thiên Tung thấy dung mạo hai anh em Bạch gia, giống như đã sớm biết, không có bất kỳ ngạc nhiên nào, chỉ có nụ cười giữa bạn tốt đã nhiều năm không gặp.

“Là các ngươi!” Đám người Tề Thiên Sách, Mục Nhạc Ca, Tiểu Hồ cũng trong nháy mắt nhận ra hai người thừa kế Bạch gia thần bí này rõ ràng chính là hai anh em Bạch Tử Nhan và Bạch Tử Du học nghệ cùng bọn họ ở Thánh môn!

“Thật không nghĩ tới lại là các ngươi!” Tề Thiên Sách cảm thán nói, “Tiểu muội, muội đã sớm biết sao?”

“Dĩ nhiên không phải! Chỉ là lúc muội ở Thánh môn đã cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì muội từng cảm nhận được một loại năng lượng nguyên tố bóng tối rất thân thiết trong Kiếm Khí của bọn họ. Điều này từng khiến muội hoài nghi. Hơn nữa, thông qua tin tức thăm dò hôm qua của Tề Phong Tề Vũ, khiến cho muội cảm thấy Bạch gia này nhất định có quan hệ gắn bó chặt chẽ với Ám Ma tộc ta. Mà hai người thừa kế của Bạch gia không ngờ chưa từng lộ ra diện mạo thực trước mặt người khác, điều này nói rõ bọn họ không muốn để cho người trong thiên hạ biết được dung mạo của bọn họ, như vậy có thể che dấu thân phận, dễ dàng hành động. Theo muội được biết, hai người bọn họ bốn năm trước đã ra ngoài du ngoạn không biết tung tích, cho đến hai năm trước mới trở về. Thời gian trùng hợp nhường này cũng làm muội không thể không nghi ngờ!” Thiên Tung không nhanh không chậm phân tích nói.

“Thiên Tung nói không sai, hai chúng ta quả thực cố ý giấu giếm nguyên tố năng lượng của mình. Kỳ thực, nguyên tố năng lượng của chúng ta cũng là nguyên tố bóng tối! “Bạch Tử Nhan ném ra một quả bom tấn!

Năng lượng nguyên tố bóng tối là năng lượng nguyên tố đặc hữu của Ám Ma Tộc, dường như là tượng trưng cho một loại thân phận.

Vào lúc này, cả Thiên Tung cũng không nhịn được kinh ngạc, “Chẳng lẽ các huynh . . . Là người của Ám Ma Tộc!?”

“Không sai!” Bạch Tử Du chậm rãi nói, “Mười mấy năm trước, lúc Ám Ma Tộc ở Đại lục Thánh Thiên bị họa diệt tộc, phụ thân ta Bạch Lãng cũng nhận được tin tức. Những năm gần đây, chúng ta che dấu thân phận, là vì muốn lẻn vào Đại lục Thánh Thiên để cứu đứa trẻ mồ côi của Thánh vương. Cũng chính là nàng, Thiên Tung!”

Lúc này, Bạch Tử Nhan chuyên chú nhìn Thiên Tung nói tiếp, “Đồng thời, chúng ta cũng muốn thăm dò vị trí của Huyết Ma châu cùng với dị thú thủ hộ Ám Ma tộc Ám Ma Huyết Long trong tháp Thánh môn. Nhưng không nghĩ tới cũng ngoài ý muốn gặp phải nàng. Tất cả dấu hiệu đều tỏ rõ nàng chính là đứa trẻ năm đó Thánh vương Diệp Phong lưu lại. Chúng ta vốn muốn vội vàng thông báo cho bổn gia, để cho người của Bạch gia tới trước tiếp ứng. Nhưng không ngờ nàng lại nhanh hơn một bước đại phá tháp Thánh môn, lấy được ba viên minh châu. Rồi sau đó lại gặp phải truy sát, mất đi tin tức, mà chúng ta cũng âm thầm rơi vào điều tra cùng chém giết của Cửu Trọng Cung. Để tránh việc bại lộ thân phận, chúng ta chỉ có thể trở lại Thương Loan, dừng lại tất cả hành động. Nhưng chúng ta vẫn không từ bỏ, một mực yên lặng chú ý toàn bộ động tĩnh ở Thánh Thiên, tập hợp lực lượng. Tựa như ngày đó nàng tin tưởng chúng ta, chúng ta cũng tin tưởng nàng không dễ dàng bị chèn ép như vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ lấy tư thế huy hoàng mạnh mẽ trở về!”

Nói đến chỗ này, Bạch Tử Nhan và Bạch Tử Du không ngờ đồng thời quỳ xuống. Điều này khiến Thiên Tung bất ngờ, căn bản không kịp giữ lại bọn họ.


“Ngài là Thánh Vương đời tiếp theo của chúng ta, xin cho phép chúng ta được theo ngài, cùng nhau chấn hưng lại Ám Ma Tộc!” Hai anh em Bạch gia cùng đồng thanh nói.

“Thánh vương?” Thiên Tung nghi ngờ lặp lại.

“Nữ tử, nàng không cần kinh ngạc! Nàng là con gái của Diệp Phong, dĩ nhiên là Thánh vương đời tiếp theo rồi. Nàng cũng biết cấp bậc Ám Ma Tộc nghiêm ngặt đến cỡ nào. Nếu bọn họ là người của Ám Ma Tộc, quỳ với nàng đương nhiên là chuyện phải làm!” U Minh đột nhiên lên tiếng giải thích.

Kỳ thực trong lòng Thiên Tung cũng biết điều này, chẳng qua là hết sức khó chịu với hành động của Bạch Tử Nhan và Bạch Tử Du. “Các huynh trước tiên đứng lên đã! Ta còn có một số việc không hiểu.”

“Thánh vương xin hỏi.” Hai người Bạch Tử Nhan kính cẩn đứng lên.

“Bạch gia không phải là thế gia quyền thế lớn mạnh nhất của Thương Loan đế quốc sao? Sao lại biến thành thế lực của Ám Ma Tộc?” Thiên Tung lập tức hỏi vào điểm mấu chốt của sự tình.

“Việc này phải nói đến trận Thần Ma Đại Chiến từ vạn năm trước. Sau trận đại chiến kia, mặc dù lưỡng bại câu thương, nhưng cuối cùng vẫn là Cửu Trọng Cung giành được thắng lợi. Thế lực còn sót lại của Ám Ma Tộc phần lớn đều bị dồn đến ấn núp trên Đại lục Thánh Thiên. Nhưng lại có một phần rất nhỏ không chạy thoát khỏi Thương Loan. May mà lúc đó được một thương khách Bạch gia cứu giúp. Từ đó, chi nhánh này của Ám Ma Tộc đã núp ở Bạch gia thay tên đổi họ, hơn nữa còn thành hôn với người của Bạch gia, dần dần trở thành chủ của Bạch gia. Cũng trở thành thế lực của Ám Ma Tộc tồn tại trên Đại lục Thương Loan.” Trong mắt Bạch Tử Nhan theo lời tự thuật dần dần tỏ ra lửa giận.

“Chúng ta biết việc Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc trên Đại lục Thánh Thiên, cũng biết người gặp phải truy sát, nhưng lại bất lực. Thế lực Bạch gia tuy lớn, nhưng cuối cùng không thể chống lại Cửu Trọng Cung, những năm này, chúng ta đều chọn lựa thái độ tránh được thì tránh, có thể nhịn được thì nhịn, mới không để cho Cửu Trọng Cung phát hiện ra đầu mối.”

Thiên Tung từ trong lời nói của Bạch Tử Nhan sâu sắc cảm nhận được một loại gian khổ tìm cách sinh tồn trong vòng hổ sói.


Lúc này, Bạch Tử Nhan lời nói xoay chuyển, giọng nói đột nhiên trở nên bén nhọn, “Những năm này chúng ta mặc dù ẩn nhẫn cầu sinh, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có hành động. Cho tới nay, Bạch gia vẫn tập hợp thế lực, chính là vì chờ đợi Thánh vương dẫn dắt chúng ta chiến thắng Cửu Trọng Cung! Bạch gia ta vì lúc này, đã chuẩn bị mười năm rồi!”

Thiên Tung từ trong lời của Bạch Tử Nhan nghe được một loại tin tưởng cực lớn. “Hiện giờ, nếu các huynh đối phó với Cửu Trọng thương hội có mấy phần chắc chắn thành công?” Trong mắt Thiên Tung, hang ổ của Cửu Trọng Cung dĩ nhiên phải để lại cho nàng. Nhưng nỗi lo về sau giống như Cửu Trọng thương hội này, dĩ nhiên cũng cần người đi giải quyết.

“Mười phần!” Bạch Tử Nhan trả lời cực kỳ kiên định.

“Các huynh có mười phần nắm chắc?!” Điều này cũng khiến Thiên Tung cực kỳ kinh ngạc.

“Đúng vậy! Vì cho đến giờ, chúng ta chờ đã quá lâu rồi!” Trong mắt hai người Bạch Tử Nhan dường như là nhiệt huyết sôi trào.

“Được! Cửu Trọng thương hội kia sẽ giao cho các huynh!” Trong giọng nói của Thiên Tung tràn ngập tín nhiệm, “Đúng rồi, ta nghĩ ta cần gặp gia chủ Bạch gia một lần!”

“Thánh vương có điều không biết, phụ thân ta đang ở Bạch gia tiến hành những an bài cuối cùng. Bởi vì theo phỏng đoán của chúng ta, ba ngày sau chính là thời cơ tốt nhất tấn công Cửu Trọng Cung!” Bạch Tử Nhan khẳng định nói.

“A? Vì sao?” Thiên Tung hỏi.

“Bởi vì chúng ta nhận được tin tức, Thương Loan đế quốc gần đây nếm mùi thất bại. Cửu Trọng Cung cũng gặp phải thiệt hại nghiêm trọng, cho nên, hai bên chuẩn bị liên thủ. Ba ngày sau, chính là hôn lễ của con gái nhỏ nhất của hội trưởng Cửu Trọng thương hội cùng với thái tử Thương Loan đế quốc!”

“Hừ! Ngay cả thủ đoạn nhường này Cửu Trọng Cung cũng xuất ra được, đúng là thật bản lĩnh!” Đám người Bạch Ngân hồi lâu không nói chuyện trên mặt đều lộ vẻ khinh thường.

“Ừ! Thời khắc đại hôn, bất kể là tính cảnh giác của Cửu Trọng thương hội hay là hang ổ của Cửu Trọng Cung đều sẽ giảm xuống, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một!” Trong mắt Thiên Tung tinh quang liên tiếp.

“Thánh vương nói không sai!” Bạch Tử Nhan còn chưa nói hết, đã bị Thiên Tung cắt ngang.


“Đừng gọi ta là Thánh vương nữa, rất không tự nhiên! Vẫn gọi ta Thiên Tung đi, ta cũng không cần thuộc hạ, mà là cần bạn bè!!” Thiên Tung chân thành nói.

“Nhưng . . . . . !”

“Không có nhưng nhị gì hết!”

“Nhưng nếu”

“Không có nhưng nếu! Đây là mệnh lệnh!”

“Dạ!” Hai người Bạch Tử Nhan mặc dù đáp ứng, nhưng là là hữu khí vô lực đáp ứng. Không phải bọn họ không muốn gọi Thiên Tung, mà nếu. . . . Ai! Khóc không ra nước mắt!

Đêm đó, sau khi Thiên Tung nhìn thấy Bạch Lãng, hoàn toàn hiểu được lúc trước hai người Bạch Tử Nhan tại sao lại lần nữa ‘nhưng nếu’.

Bạch Lãng này nhìn qua cả người tựa như một thư sinh nho nhã yếu đuối, mặt mũi thanh tú, thân thể thon dài cao ngất. Trên khuôn mặt còn mang theo hai phần quyến rũ, mặc dù đã hơn 40 tuổi, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới một sự thật ông là “trai đẹp”. Nếu trên người ông không có năng lượng dao động, rất khó tưởng tượng đây lại là một kiếm tu giả! Còn là một cường giả cấp bậc Kiếm Tiên!

Khoa trương nhất chính là Bạch Lãng này mặc dù bề ngoài ôn tồn nho nhã, nhìn thấy đám người Thiên Tung cũng có thể nói là một mực cung kính. Nhưng khi đối mặt với hai người Bạch Tử Nhan thì quả thực chính là phiên bản của Tề Thiên Minh, phiên bản bốc lửa nâng cao!

Nhất là khi nghe được hai người Bạch Tử Nhan lại gọi tên Thánh Vương vĩ đại của bọn họ thì Bạch Lãng kia gần như hung hãn! Trực tiếp một trận quần ẩu hai anh em Bạch gia! Điều này khiến Thiên Tung không khỏi đổ mồ hôi, thật vất vả mới làm lặng lại được lửa giận của Bạch Lãng.

Việc này khiến Thiên Tung sâu sắc cảm nhận được một chân lý: người càng nhìn như vô hại càng là một kẻ ‘phản động’, vị gia chủ Bạch gia này quả nhiên là một cường nhân!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.