Đọc truyện Thiên Tử – Chương 8: Niềm vui bất ngờ
Sau khi Vô Danh rời đi, quảng trường vốn đang yên tĩnh cũng bắt đầu ồn ào trở lại:
– Ranh con phế vật bày đặt lớn lối, lần sau mà để ta gặp lại ngươi thì cứ liệu hồn đấy.
– Lần sau mà để ta nhìn thấy hắn, thì ta sẽ cho hắn liếm liếm giày của ta.
Một số thiếu nữ nghe vậy thì cũng xì một tiếng khinh bỉ:
– Các ngươi đúng thật là oai phong a, vừa nãy sao ta không có thấy các ngươi tiến lên đánh hắn giống như lời các ngươi nói vậy, mà lại đứng ở đằng sau khúm núm sợ hãi như gặp ma vậy hả.
– Đúng là yếu mà còn đòi ra gió, có ngày bị cuốn bay mất cũng chẳng biết a.
Mấy tên sĩ diện vừa mở mồm thì đã bị chửi như vậy cũng không khỏi phổng mũi, trề môi nói:
– Nữ nhân các ngươi thì biết cái gì, chẳng qua ta thấy hắn vừa xấu xí lại còn là phế vật, nổi lòng thương xót hắn nên mới không tới đánh cho hắn một trận, ngươi tưởng là ta sợ sao.
– Đúng, đúng, nữ nhân thối các ngươi thì biết cái gì chứ, bọn ta mà phải sợ hắn sao.
Mấy tên khác nghe tên kia nói vậy thì cũng gật gật nói theo. Mà điều làm cho bọn chúng càng tức tối hơn là, mấy thiếu nữ kia đang nhìn về hướng mà Vô Danh biến mất, sau đó hâm mộ nói:
– Các ngươi hồi nãy có nhìn thấy hắn không, thật sự rất là oai phong a, ta yêu hắn chết mất, trượng phu của ta sau này cũng phải là một người, đầu đội trời chân đạp đất, xông pha giữa hàng nghìn người mà vẫn bất khuất anh dũng như vậy.
– Đúng a, trượng phu của ta cũng nhất định phải là như vậy, nhưng mà cũng quá đáng tiếc a, gương mặt của hắn lại quá xấu xí, nếu không thì….
– Các ngươi cũng có điều không biết, nếu như gương mặt của hắn không bị hủy như vậy chắc chắn rất là đẹp trai, vừa nãy ta nhìn hắn ở một góc khác, chỉ thấy một bên khuân mặt lành nặn của hắn, lúc hắn đánh nhau trông rất là…ưi..ta cũng không biết phải dùng mỹ từ như thế nào để diễn tả nữa, yêu chết mất.
Mấy tên nam nhân xung quanh nghe mà tức muốn xì khói, bọn hắn có linh căn tốt hơn cái tên phế vật kia gấp ngàn lần, khuân mặt cũng đẹp trai hơn, vậy mà chẳng thấy có ai khen, làm sao mà không tức cho được:
– Xì cái gì mà đầu đội trời chân đạp đất cơ chứ, phế vật thì cũng chỉ là phế vật, các ngươi ngĩ hắn có thể ngóc đầu lên được sao.
– Đúng vậy, phế vật thì vẫn là phế vật, rồi có một ngày hắn sẽ phải liếm giày cho ta.
Các thiếu nữ kia nghe vậy thì cũng khinh bỉ không ngớt:
– Chỉ được cái mạnh miệng, ngươi thử nhìn một đống lúc nhúc nằm dưới sân kia xem, trong đó chẳng phải cũng có không ít kẻ được cho là tiềm năng phát triển hay sao, trong đó ta thấy còn có một kẻ vừa kiểm tra là thượng phẩm kim linh căn a. Tất cả chẳng phải đều nằm dưới gót giày của cái tên mà các ngươi gọi là phế vật hay sao. Các ngươi mà cũng xứng nói câu đó…
– Khoan, khoan, hình như ta ngửi thấy mùi nước tiểu, các ngươi có ngửi thấy không.
Đột nhiên có một thiếu nữ ngắt lời, sau đó mũi không ngừng khịt khịt dò xét xung quanh, sau đó nàng đột nhiên chỉ vào mấy tên vừa nãy đấu khẩu với các nàng:
– Ha ha mọi người nhìn xem, thì ra bọn chúng sợ vãi cả ra quần rồi mà vẫn không ngượng mồm đứng đây bốc phét kìa.
Mấy tên bị chỉ đích kia cũng giật mình ngó xuống dưới quần, bọn chúng cũng không biết là mình són ra từ lúc nào. Mấy tên này ngượng quá, vèo một cái đều chuồn đi mất. Đứng đây tỏ ra oai phong thì cũng chỉ càng thêm mất mặt.
Mà Hình Hoa đang ngây ra ở đằng kia lúc nãy cũng đã tỉnh lại, nàng hét lớn:
– Người đâu, dọn dẹp cái đống lộn xộn này cho ta.
– Tất cả trật tự xếp hàng, tiếp tục kiểm tra, kẻ nào nhốn nháo lập tức cút khỏi đây, mất đi tư cách khảo thí.
Đám đông ồn ào rất nhanh đã trật tự trở lại, khảo thí lại diễn ra bình thường.
Hình Hoa lúc này cũng âm thầm kêu khổ, đáng lẽ ra lúc hỗn chiến kia chưa bắt đầu thì nàng phải đứng ra ngăn cản, nhưng không hiểu sao lại đứng đây ngây ngốc một hồi, tin này mà truyền về cao tầng của học viện thì nàng phải chịu rắc rối không nhỏ. Hình Hoa liếc về phía Nguyệt Nhi, cô nàng kia vẫn cứ ngây ngô ở đó.
Nội tâm Nguyệt Nhi lúc này thật sự rất rung động, ngạc nhiên, nàng đã sống cùng hắn một tháng trời nhưng cũng không hề biết hắn có bản lĩnh như vậy, hắn che giấu quá kĩ càng, hắn có tài như vậy nhưng cũng không hề lộ ra cho nàng biết, nàng thật sự không biết hắn còn che giấu bao nhiêu thứ nữa.
– Đúng là cái tên xấu xa, thật uổng công người khác lo lắng cho ngươi.
Đột nhiên hai má Nguyệt Nhi đỏ lên, nàng cũng không biết mình khóc từ lúc nào, mà lại nhớ đến hình ảnh oai phong lẫm liệt kia trong lòng của nàng lại có một cảm giác gì đó rất lạ, Nguyệt Nhi cũng chẳng biết tại sao mình lại như vậy, chắc có lẽ do hắn là người thân duy nhất hiện tại của nàng.
Hình Hoa đột nhiên tiến đến gần Nguyệt Nhi sau đó nhẹ nhàng hỏi:
– Ngươi tên là gì, ngươi và tên vừa nãy rời đi có quan hệ gì với nhau sau.
Nguyệt Nhi giật mình, vội đưa tay lau nước mắt, sau đó nhìn Hình Hoa nói:
– Thưa chấp sự, con tên là Nguyệt Nhi, con và người kia không quen không biết.
Nguyệt Nhi nói không quen Vô Danh chính là nói dối, sở dĩ như vậy là bởi vì nàng sợ người đang đứng trước mắt nàng hỏi thông tin của Vô Danh từ nàng sau đó cho người đi bắt và trừng phạt hắn.
Nguyệt Nhi nói dối Hình Hoa cũng biết, từ nãy đến giờ nàng luôn để ý Nguyệt Nhi, cô bé này sao có thể qua mắt nàng được:
– Ngươi yên tâm, ta cũng không có ý trừng phạt hắn, ngươi cứ nói thật đi.
Nguyệt Nhi nghe thế thì cả người hơi thả lỏng một chút, sau đó nhỏ giọng nói:
– Hắn tên là Vô Danh, hắn là người thân duy nhất bây giờ của ta.
Hình Hoa nhíu mày, người thân như thế nào thì Nguyệt Nhi không nói rõ, nàng cũng không tiện hỏi, kẻ tên là Vô Danh kia có thể một mình độc chiến gần ngàn người thì kẻ đó cũng không phải tầm thường, nàng vừa nãy nhìn ra, một thân tài nghệ của hắn chính là võ công của người thường, nhưng đạt đến trình độ như hắn thì chắc chắn phải trải qua rất nhiều cố gắng mới có được thành tựu như vậy. Tu luyện không chỉ dựa vào linh căn tốt mà có thể tiến xa được, còn phải dựa vào nghị lực của bản thân.
Nàng suy nghĩ xem có nên đặc cách cho hắn gia nhập học viện không, một phần vì hắn là người thân của Nguyệt Nhi, nếu như Nguyệt Nhi vì hắn mà không gia nhập học viện thì đúng là một tổn thất lớn, không nên vì một tên phế vật mà lại bỏ lỡ một thiên tài.
Hình Hoa đang suy nghĩ thì Nguyệt Nhi đột nhiên lên tiếng rồi nhìn nàng với ánh mắt cầu mong.
……………
Cuối cùng ngày khảo thí đầu tiên cũng đã kết thúc, một số kẻ chưa đến lượt khảo thí thì sẽ tiếp tục vào ngày mai. Mặt trời cũng đã lặn, mọi người đều trở về nơi ở của mình, có người thì cũng ở lại ngay trên quảng trường.
Nguyệt Nhi cũng quay trở về phòng trọ, khuân mặt của nàng hiện lên vẻ vui mừng chưa bao giờ thấy, một phần là do nàng có hoàn mỹ linh căn được nhận vào học viện, còn phần còn lại là đến từ một điều khác.
Trời cũng đã về khuya, Vô Danh ngồi bên cạnh một chiếc bàn gỗ ở phía ngoài lan can, hắn vừa uống trà, vừa nhâm nhi một chút lương khô.
Vô Danh đưa mắt nhìn lên bầu trời, hôm nay rất nhiều sao, ngôi sao nào cũng sáng. Chợt hắn cười tự giễu, sao nào cũng sáng trừ hắn ra.
Vô Danh không vì hắn có tư chất kém cỏi mà buồn bã, hắn có thời gian để làm vậy sao, cuộc sông suốt mười bốn năm qua không dạy hắn điều đó. Điều hắn nghĩ bây giờ là hành trình sau này của mình sẽ như thế nào, hắn sẽ đi về đâu, làm gì.
Vô Danh thở dài, nhấp một ngụm trà rồi lại tiếp tục nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.
– Cộc cộc!!!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Vô Danh vẫn từ từ uống hết ngụm trà trong miệng sau đó nói:
– Cửa không khóa, vào đi!!
Cánh cửa mở ra, trước mắt Vô Danh không ai xa lạ chính là Nguyệt Nhi, nhưng không giống với bộ dạng ở quảng trường mà là một thiếu nữ cực kì xinh đẹp, nàng mặc một bộ y phục màu hồng, gương mặt sáng sủa, mái tóc đen dài xõa ra phía sau, thật sự rất đẹp. Vô Danh nhìn hơi si mê một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, hắn nhàn nhạt nói:
– Ngồi đi, ngươi tìm ta có việc gì không??
Nguyệt Nhi kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, nàng nhìn về phía Vô Danh không nói gì.
Vô Danh cầm lấy ấm trà sau đó rót vào cốc rồi đưa về phía Nguyệt Nhi nói:
– Sao ngươi không nói gì, chẳng phải ngươi có chuyện cần nói sao, ngươi sẽ không đến đây chỉ để nhìn ta thôi chứ??
Thật sự thì Nguyệt Nhi cũng không biết phải bắt đầu như thế nào, nàng sợ nói sai thì sẽ khiến hắn buồn.
Vô Danh nhìn Nguyệt Nhi không nói, sau đó đột nhiên hắn cười mỉm một cái:
– Chắc ngươi đang cho rằng ta đang rất buồn, rất suy sụp cho nên mới đến đây để an ủi ta. Ngươi yên tâm đi, ta cũng không có nhàm chán như vậy, ta không có thời gian để làm những việc vô vị như vậy. Nào, hãy thư giãn, uống một chút trà đi, đừng khiến mọi việc trở nên nghiêm trọng như vậy.
Nguyệt Nhi thấy thế thì cũng ngạc nhiên, hắn thật sự không có buồn sao??
– Ngươi thật sự không có để tâm chuyện đó sao??
– Ừ, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cuộc sống còn dài, còn nhiều thứ để bắt đầu, đâu cần vì một lý do gì đó mà chán nản cơ chứ.
Nguyệt Nhi hơi thả lỏng một chút, sao đó cũng đưa chén trà lên nhấp môi:
– Ngươi có thể nghĩ thoáng như vậy ta rất vui, nếu ngươi không được nhận vào học viện, vậy sau này người sẽ làm gì.
Ánh mắt Vô Danh nhìn về phía xa xôi ngoài kia:
– Thế giới này rộng lớn như vậy, ta cũng chưa biết phải làm gì, có lẽ đi tới đâu hay tới đó.
– Vậy nếu ngươi được nhận vào học viện thì sao??
Nguyệt Nhi hỏi.
– Sẽ không có chữ nếu. Nhưng tại sao ngươi lại nói như vậy??
Vô Danh không hiểu ý của Nguyệt Nhi, hắn không hiểu sao nàng lại nói như thế, linh căn của hắn tệ như vậy, còn có chữ nếu hay sao??
Nguyệt Nhi cười hì hì sau đó nói:
– Bởi vì ngươi đã được nhận vào học viện, Hình chấp sự kêu ta nhắn lại với ngươi. Thế nào, bất ngờ không??
Vô Danh nghe vậy thì đứng bật dậy, gióng nói kích động:
– Ngươi….ngươi nói thật chứ, ngươi không có gạt ta chứ…ta…ta thực sự được nhận vào sao??
– Ừm, ngươi đã được nhận vào học viện.
Vô Danh nghe vậy thì rất vui, nhưng rồi hắn nhíu mày, hắn rất thông minh, làm gì có chuyện nào dễ dàng như vậy, chẳng phải mình là phế vật bát hệ linh căn hay sao?? Vô Danh cầm lấy tay của Nguyệt Nhi hướng người sát về phía nàng rồi hỏi:
– Ta không tin có lại có chuyện tiện nghi như vậy, có phải ngươi đã làm gì không, nói cho ta biết đi.
Hành động bất ngờ của Vô Danh khiến cho Nguyệt Nhi không kịp phản ứng, nàng lắp bắp nói:
– Ta..ta…ta nói với Hình chấp sự….nếu..ngươi không được nhận vào thì ta cũng sẽ không gia nhập học viện nữa, nên ta đã xin Hình chấp sự cho ngươi một cơ hội.
Vô Danh nghe vậy thì ngồi bịch xuống ghế sau đó thở dài nói:
– Xin lỗi, là ta đã quá kích động, ngươi cũng không cần phải vì ta mà làm như vậy, ta đáng để ngươi làm như vậy sao??
Nguyệt Nhi an ủi:
– Ngươi rất đáng để ta làm như vậy, ngươi chính là người thân duy nhất bây giờ của ta, một tháng qua ta đã rất vui…nhờ ngươi mà ta được sống thật với bản thân của mình, ngươi không xứng vậy thì ai xứng.
Vô Danh nhìn gương mặt xinh đẹp kia mà không khỏi cảm khái:
– Cảm ơn ngươi, ngươi thực sự rất tốt với ta, ta chẳng làm gì được cho ngươi mà ngươi lại giúp ta nhiều như vậy.
Giọng nói của Vô Danh về sau cũng nhỏ hơn, anh mắt hiện lên một chút thương nhớ cùng buồn bã:
– Ngoại trừ ông ấy ra, ngươi là người thứ hai tốt với ta như vậy.
Giọng nói của Vô Danh tuy nhỏ, nhưng mà Nguyệt Nhi cũng đã nghe thấy, nàng nhìn ánh mắt của hắn, đoán được người trong lời hắn nói dường như rất quan trọng:
– ” Ông ấy ” mà ngươi vừa nói là ai, người đó rất quan trọng sao, ngươi đã nhớ ra gì đó rồi à??
Vô Danh nhìn về phía chân trời xa thẳm nói:
– Đúng vậy người đó rất quan trọng đối với ta, nhưng có lẽ ta không bao giờ được gặp ông ấy nữa!!!
Nguyệt Nhi thấy Vô Danh không muốn nói thì cũng không ép hỏi, nàng biết có những chuyện cũng không nên hỏi quá nhiều.
Hai người dần trở lên im lặng, ánh mắt nhìn ngắm những vì sao trên bầu trời đêm đây thơ mộng ở thành Lai Châu.
…………………….
Mà trong lúc đó, ở một nơi xa xôi, trong một tòa thành rộng lớn, có một tên béo đầu trọc đang nằm cui cút ở một góc trong con hẻm tối tăm.
Bất chợt hắn cảm thấy có một thứ gì đó quét qua người mình, cứ như đang dò xét vậy, rồi một bóng đen hiện ra trước mắt hắn, hắn ngước mắt lên nhìn, người đang đứng phía trước là một ông lão, có bộ râu dài màu trắng, hai mắt hõm sâu, nhìn hắn mỉm cười. Giọng nói già nua của ông lão truyền ra:
– Hoàn mỹ dị lôi linh căn, rất tốt, rất tốt, không biết tiểu tử ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ, ta sẽ dạy cho ngươi tu luyện, đào tạo ngươi trở thành một cường giả chân chính, đứng trên vạn người.
– Thế nào có đồng ý không, chỉ cần bái ta làm sư phụ ngươi cũng không cần phải sống khổ sở như vậy nữa.
Tên béo đầu trọc kia nghe thế thì cũng giật mình, sau đó vui mừng cực độ, hắn biết tu luyện ở trong lời nói của ông già trước mặt này có nghĩa là gì, hắn vừa dập đầu với ông già này vừa nói:
– Ta nguyện ý, xin sư phụ hãy nhận một lạy của đồ nhi.
Ông già kia hài lòng gật đầu:
– Rất tốt, rất tốt, bây giờ ngươi chính là độ đệ đầu tiên của sư phụ.
Nói xong ông già kẹp tên đầu trọc kia vào nách sau đó nhún một cái đã biến mất không thấy đâu nữa