Đọc truyện Thiên Tứ Kỳ Duyên – Chương 50
CHƯƠNG 50
Tương Hiểu Vũ vươn tay xuống hạ thân dùng sức nhéo lên bắp đùi của mình, đau! Đây không phải là giấc mộng!”Hoàng Thượng, ý của họ là chúng ta sẽ có một hài tử thuộc về mình? !” Y chỉ là một thái giám ngay cả nam nhân cũng không phải, vậy mà có thể sinh hài tử cho Hoàng Thượng?
Mạc Dương Thần mở hộp gấm trong tay ra, tờ giấy gấp kỹ đặt bên trong hộp rơi ra ngoài, mà bên trong chiếc hộp là một viên đan dược phím hồng quang toả ra mùi thơm ngan ngát, Tương Hiểu Vũ nhặt tờ giấy lên mở ra cùng Mạc Dương Thần đọc cách dùng mẫu tử đan, càng đọc mặt Tương Hiểu Vũ lại càng đỏ, cơ hồ có thể so với viên đan dược trong tay Mạc Dương Thần, trời ạ, sao lại phải dùng phương pháp xấu hổ đến vậy a!
Đọc xong, Mạc Dương Thần dùng vẻ mặt hơi ngưng trọng hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi thật sự tin tưởng lời hai người kia sao?”
“Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngươi. . . . . . Không tin?”
“Hai người kia thật rất khả nghi, thiên hạ to lớn, cao thủ dùng dược không phải không có, họ có thể dùng dược để làm mọi người bên ngoài hôn mê, sau đó dùng khinh công cao siêu tự do xuất nhập, chỉ bằng viên đan dược kia cùng lời họ nói, ta không dám tin.” Mạc Dương Thần gật đầu nói: “Nếu dược này dùng lên người ta, ta dám thử, dù sao ta có nội công hộ thể, độc dược bình thường ta không sợ. Nhưng bây giờ là dùng lên người ngươi, ta từng thiếu chút nữa mất đi ngươi, ta không dám mạo hiểm, cho dù mạo hiểm này là vì có được một hài tử mang huyết mạch của chúng ta.”
“Hoàng Thượng, từ lúc trở thành một thái giám, ta đã không dám vọng tưởng sẽ tìm được người mình yêu, đồng thời người nọ cũng yêu mình. Gặp ngươi rồi được ngươi sủng ái đã là ân phước lớn nhất mà trời cao ban cho ta, làm sao ta còn dám hy vọng mình sẽ có hài tử thuộc về chúng ta chứ? Dù sao ta ngay cả nam tử cũng không phải.” Nói xong lời cuối cùng, Tương Hiểu Vũ tự giễu một câu, đột nhiên, y nhớ vừa rồi Hắc Vô Thường đã nói một việc, “Hoàng Thượng, mới rồi Hắc y nhân không phải nói ái nhân của sư huynh ngươi đã dùng dược này rồi đó sao?”
“Phải, hắn nói như vậy, nhưng ngươi đừng quên chúng ta hiện tại ở hoàng cung, muốn lấy được xác nhận từ chỗ sư huynh, cho dù dùng tám trăm dặm hồi báo cũng cần có năm sáu ngày sau mới biết được.” Mạc Dương Thần nhắc nhở, “Ngươi đừng quên hắc y nhân nói đan dược này chỉ có dược tính trong mười hai canh giờ.”
“Đúng nga.” Tương Hiểu Vũ hơi thất vọng nói, bất quá y nhanh chóng hồi phục tinh thần, y dùng ngữ khí cầu xin nói với Mạc Dương Thần : “Hoàng Thượng, ta cầu ngươi , ta thật sự rất muốn có được hài tử của ngươi, vừa rồi hai người kia nhìn cũng không giống người xấu, cho dù chỉ có một cơ hội thật nhỏ, ta cũng không muốn bỏ qua.”
Hắn làm sao mà không muốn, huống chi hắn hiện tại hắn vẫn chưa có tử tự, nếu ái nhân thật sự sinh được tử tự, vậy đại thần trong triều sẽ không thấy lấy cớ cản hắn lập y làm hoàng hậu. Thế nhưng chuyện này chẳng khác gì đang đặt cược, mà tiền cược phi thường lớn, nói dùng mệnh của Tiểu Ngư Nhi để cược cũng không sai. Thân là đế hoàng, bất luận gặp được chuyện gì, hắn đều phải hạ quyết định trong thời gian nhanh nhất, nhưng nếu là chuyện liên quan đến ái nhân. . . . . .
Ngay lúc Mạc Dương Thần do dự chưa dám quyết định, Tương Hiểu Vũ trộm lấy mẫu tử đan trong hộp gấm ra, cởi nội khố cường ngạnh nhét mẫu tử đan vào hậu huyệt chưa chuẩn bị sẵn sàng, Mạc Dương Thần khi muốn cản lại cũng đã quá muộn.”Ân!” Cảm giác đau đớn làm Tương Hiểu Vũ nhịn không được rên ra tiếng.
“Tiểu Ngư Nhi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Mạc Dương Thần không thể tưởng được lúc gặp chuyện này, ái nhân lại kiên quyết đến thế, nếu ái nhân tâm ý đã quyết, đến lúc nếu thật xảy ra chuyện, tối cùng lắm thì từ băng quật lấy ra một đoá Tử Dương hoa nữa thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Mạc Dương Thần xoay người, đặt Tương Hiểu Vũ xuống dưới, hai người mặt đối mặt, nhìn đôi mắt đen tròn của ái nhân toả ra tình yêu nồng đậm, Mạc Dương Thần mê muội chậm rãi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mộng cũng đang chờ đợi mình, y phục của hai người vốn chỉ hơi lỏng ra nhưng trong lúc hôn môi đã bị đối phương cởi sạch, hai làn da nóng rực kề sát vào nhau, vì kích tình hung nóng mà mồ hôi thấm ra da thịt hoà quyện vào mồ hôi của đối phương, phân không ra là của ai. . . . . .
“A. . . . . . Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . . Này. . . . . . sao lại. . . . . . Có thể. . . . . .” Vốn Tương Hiểu Vũ đang nằm dưới thân Mạc Dương Thần, bỗng nhiên thấy ái nhân chuyển người, một trận choáng váng qua đi, lại đổi thành y ngồi trên hắn, cự vật nóng bỏng càng xâm nhập vào sâu hơn, làmTương Hiểu Vũ rên rỉ càng lớn hơn.
“Sao lại không thể?” Mạc Dương Thần ôn nhu nói: “Tiểu Ngư Nhi, ngoan, thử tự mình động đi, có ta giúp ngươi, nhất định có thể mà.”
Vòng eo tinh thế hữu lực bị Mạc Dương Thần dùng ôm lấy, hai tay Tương Hiểu Vũ chống lên ngực hắn, mái tóc xoăn xoả ra trên lưng, đầu hơi ngưởng lên, thanh âm rên rỉ mê người bật ra khỏi đôi môi đỏ mọng, “Ân a. . . . . . Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . . sâu quá. . . . . . A. . . . . .” tiểu huyệt dưới hạ thân gắt gao ngậm chặt hoả long đang không ngừng ra vào bên trong mình. . . . . .
Cuối cùng, hai người luật động ngày càng nhanh hơn, “A. . . . . .” Tương Hiểu Vũ hô to một tiếng, đạt tới cao trào, mật huyệt co rút chặt lại, lập tức, Mạc Dương Thần cũng bắn ái dịch vào mật huyệt. Bên trong cơ thể nơi họ không nhìn thấy, chất lỏng Mạc Dương Thần vừa bắn vào cùng mẫu tử đan trong cơ thể Tương Hiểu Vũ chậm rãi gặp nhau, giao triền, hoà lẫn, kết hợp. . . . . .
Hết đệ ngũ thập chương