Đọc truyện Thiên Tứ Kiều Tử – Chương 27: Phiên ngoại 2 : Nhật ký nuôi con vui vẻ phần lần đầu gặp ông nội
Đợt tuyết nhỏ ở thành Thanh Châu còn chưa qua, đoàn người Bàng Thống cùng Công Tôn Sách đã bắt đầu xuất phát về kinh thành. Mọi người từ biệt Kim Quỹ Xuân Đào cùng Gia Luật huynh đệ tại ngoại thành Thanh Châu, Kim Quỹ cùng Xuân Đào phải về Song Hỉ trấn, Gia Luật huynh đệ phải về Liêu quốc bẩm báo lại mọi chuyện cho Liêu chủ.
Công Tôn Sách ngồi trong xe ngựa, trong lòng không tình nguyện lắm, vì Bàng Thống nói với y tiệc rượu đầy tháng của con không được tổ chức đủ lớn, nên tiệc trăm ngày (?) nhất định phải về kinh thành làm thật long trọng, hơn nữa Bàng lão Thái Sư còn chưa thấy qua cháu trai mình. Công Tôn Sách vừa nghĩ tới trở về phải gặp Bàng Thái Sư, trong lòng liền rụt rè (?), thật không dám tưởng tượng lão đầu ngoan cố kia nếu biết Bàng Thống lại cùng Công Tôn Sách y, một người đàn ông, sinh ra một đứa con, sẽ có phản ứng gì.
Ngồi chung một xe với Công Tôn Sách là Bao đại nương đang ôm cục cưng chơi đến cười toe toét, khen bé con khỏe mạnh lớn lên nhất định đại phú đại quý, tương lai nhất định thỏa sức vùng vẫy. Hai bà vú cùng những người hầu khác đều ngồi trong một xe ngựa khác đi phia sau, ba người Bàng Thống Triển Chiêu Bao Chửng đều cưỡi ngựa bên cạnh xe.
Bao đại nương nhìn ra Công Tôn Sách có tâm sự, liền muốn chọc y vui.
“Công Tôn Sách, con còn chưa biết đi? Hôm làm tiệc đầy tháng cho Thiên Tứ, Bao Chửng uống say bí tỉ, lấy bát thuốc bổ của con thành thuốc giải rượu mà uống, ha ha ha……” Bao đại nương cười nói.
“Kết quả vị Gia Luật Văn Tài công tử kia nói với Bao Chửng thuốc bổ đó là dùng nhau thai nấu ra, cũng chính là cuống rốn sau sinh, Bao Chửng liền lập tức phun sạch đống thuốc trong miệng ra, phun toàn bộ lên mặt Gia Luật tướng quân, con không thấy vẻ mặt Gia Luật tướng quân kia lúc đó chứ! Ha ha ha ha……”
Lúc này bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng Bao Chửng: “Ai nha, mẹ! Chuyện vớ vẩn như vậy người còn muốn nói bao nhiêu lần nữa?”
“Vậy có làm sao chứ!”
Mẹ hai câu con một lời qua qua lại lại đến náo nhiệt, Công Tôn Sách nhưng lại không để ý tới, trong lòng y vẫn đang tính toán làm thế nào để qua được cửa Bàng Thái Sư.
Sau khi trở lại kinh thành, mọi người tạm thời ở lại phủ Thị Lang của Công Tôn Sách, nhưng vấn đề tiếp theo đã đến rồi, Bàng Thống cùng Công Tôn Sách vì vấn đề có đi phủ Thái Sư hay không mà cãi nhau.
“Thiên Tứ nói thế nào cũng là con trai ta, dẫn nó về nhận tổ quy tông có gì không ổn?”
“Nhận tổ quy tông không sai, nhưng cha ngươi có thể chấp nhận chuyện ta sinh con cho ngươi sao? Đừng quên, đàn ông sinh con chính là chuyện quái lạ chưa từng có, với tính cách đó của cha ngươi còn không biết sẽ ồn ào làm ra chuyện gì đây?
“Đừng có mãi cha ngươi cha ngươi! Không bao lâu nữa ngươi cũng gọi ông ấy là cha rồi! Đừng để người ngoài nói Bàng Thống ta tìm một con dâu không biết lễ nghĩa!”
“Coi như cha… Bàng Thái Sư, ông ấy có thể chấp nhận Thiên Tứ, nhưng cũng chưa chắc có thể chấp nhận ta, lại nói ta cũng không cần ông ấy chấp nhận hay không! Tóm lại ta chỉ……”
Hai người còn chưa cãi xong, người hầu đã vội vàng hoảng hốt chạy vào, bẩm lại Bàng Thái Sư đến.
Mọi người trong nhà không ứng phó kịp, Công Tôn Sách trừng mắt nhìn Bàng Thống, chất vấn: “Ngươi vậy mà tiền trảm hậu tấu, không thương lượng với ta mà đã nói hết cho cha… Bàng Thái Sư rồi?”
Bàng Thống vội vàng nói: “Ngươi đừng vu oan ta! Ta từ sau khi trở về kinh thành vẫn luôn ngốc trong phủ Thị Lang của ngươi, đâu có thời gian về báo những chuyện này cho cha ta.”
Bên này còn rối tung, bên kia Bàng Thái Sư cẩm y hoa phục ngẩng đầu bước chân đi vào cửa, khí thế kia như vào chỗ không người.
Vào nhà xong, Bàng Thái Sư cũng không chào hỏi ai, liếc mắt nhìn Bàng Thống. Bàng Thái Sư hừ mũi một tiếng thật mạnh nói: “Không nghĩ ngươi sau khi trở về, cũng không thèm tới thỉnh an cha ngươi một cái, ngược lại còn ở trong nhà người khác chơi vui đến quên trời đất, trong mắt ngươi rốt cuộc có người cha là ta đây không?”
Bàng Thống thấy Bàng Thái Sư trách tội mình, vội vàng vén vạt trước, quỳ một chân xuống đất, “Cha, thứ cho con bất hiếu, con vốn muốn làm xong chuyện rồi sẽ lập tức đến gặp ngài, chẳng qua là……”
“Chẳng qua cái gì?” Bàng Thái Sư không tha truy hỏi.
Bàng Thống vừa há miệng, bỗng phòng trong truyền tới trận tiếng khóc kinh thiên động địa, Bàng Thái Sư sửng sốt, “Con nhà ai thế?”
Công Tôn Sách còn chưa kịp ngăn lại, Bao đại nương đã ôm cục cưng ra, vừa thấy Công Tôn Sách liền nói: “Thiên Tứ vừa tỉnh ngủ không thấy con sẽ khóc ầm lên, mau tới dỗ con trai con đi!”
Công Tôn Sách chỉ đành phải nhận lấy bé con từ tay Bao đại nương, “Trước khi ngủ không phải đã cho ăn rồi đổi tã rồi sao? Sao lại khóc rồi?”
Bao đại nương cười nói: “Trẻ con không phải chỉ ăn no mặc ấm là đủ, nó cũng muốn có người thường xuyên ôm nó một cái, hôn hôn nó, nó mới an tâm!”
Công Tôn Sách đỏ mặt, ôm Thiên Tứ nhẹ nhàng đung đưa, quả nhiên cục cưng lập tức ngừng khóc, còn cười lên khanh khách.
“Nó cười rồi!” Bao Chửng Triển Chiêu ngồi bên cạnh Công Tôn Sách cùng Bao đại nương đều đi tới chọc bé con.
Bàng Thái Sư từ lúc đứa bé được ôm ra đã không nhịn được nhìn chằm chằm, sau đó lão nhìn chằm chằm Bàng Thống, lại càng tức đến không xả được, “Ngươi nhìn xem! Ngay cả Công Tôn Sách người ta còn trẻ như vậy mà cũng đã làm cha rồi, ngươi giờ đã hơn ba mươi tuổi, vẫn một thân một mình! Bất hiếu có ba vô hậu lớn nhất! Ngươi không phải tính cho ta không kịp thấy cháu mình đã thẳng chân nhắm mắt chứ!” Dứt lời, Bàng Thái Sư xoay người đứng đó thở phì phì.
Bàng Thống đứng lên, nhìn bóng lưng Bàng Thái Sư, cười bất đắc dĩ. Quay người ôm lấy bé con trong lòng Công Tôn, đi tới bên cạnh Bàng Thái Sư nói: “Cha, ngài nhìn đứa nhỏ này, thấy nó có giống con chút nào không?”
Bàng Thái Sư cúi đầu nhìn cục cưng trong lòng Bàng Thống, lại ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì?”
“Con chính là cha đứa nhỏ này đó! Cha à, trưởng tôn nhà họ Bàng ngài luôn mong ngóng ở đây này, ngài nhìn kỹ chút!”
Bàng Thái Sư há miệng kinh ngạc không nói ra lời, lão lại cúi đầu suy nghĩ một phen, đúng là có nhiều chỗ rất giống Bàng Thống. “Nhưng mà… nhưng mà… đây không phải con của Công Tôn Sách sao?”
Bàng Thống cười: “Vậy cũng không sai, đây là con của con cùng Công Tôn Sách!”
“Nói bậy, đây rốt cuộc là chuyện gì!” Bàng Thái Sư hét lớn một tiếng.
Bàng Thống liền giải thích đơn giản lại một lần cho Bàng Thái Sư, hai mắt Bàng Thái Sư theo lời giải thích của Bàng Thống mà càng ngày càng tròn, càng ngày càng tròn……
“Cho nên chuyện chính là vậy, con cùng Công Tôn Sách lưỡng tình tương duyệt, bây giờ đến cả con cũng đã có rồi, hy vọng ngài có thể thành toàn cho chúng con!” Bàng Thống vừa nói, vừa quay đầu lại nhìn Công Tôn Sách một cái. Nhưng Bàng Thống lại thấy Công Tôn Sách đột nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, khoa chân múa tay chỉ về phía mình.
Bàng Thống theo bản năng quay đầu nhìn lại, ai nha! Chuyện lớn không tốt, Bàng Thái Sư đã thẳng đơ đơ nằm trên đất, bất tỉnh nhân sự.
“Cha! Cha! Ngài sao thế! Mau tỉnh lại!”
Tất cả mọi người ba chân bốn cẳng mang Bàng Thái Sư lên giường, Bao đại nương bắt mạch, suy nghĩ. “Bàng Thái Sư là bị kích thích quá lớn, cho nên khí trong người tắc nghẹn, nhanh gọi tỉnh ông ấy dậy, nếu không sẽ phiền đấy!”
Dứt lời, Bao đại nương cầm lấy chén trà trên bàn, quay đầu nói với Bàng Thống,
“Cứu người quan trọng hơn, có gì bất kính mong tướng quân đừng trách tội.”
Bàng Thống vội chắp tay nói, “Nói gì vậy, còn phải phiền đại nương.”
Bao đại nương lập tức ngậm một ngụm trà nguội, “phụt” một tiếng phun lên mặt Bàng Thái Sư, Bàng Thái Sư bị bắn nước lạnh, chợt hô lên một tiếng, cuối cùng thở ra một hơi. Nhưng thấy Bàng Thái Sư vẫn còn chưa tỉnh táo, Bao đại nương liền đi tới tay năm tay mười “chát chát” vỗ mấy cái vào mặt lão, “Này! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!”
Giày vò nửa ngày, Bàng Thái Sư bị Bao đại nương đánh đến sắp thành đầu heo cuối cùng khôi phục tỉnh táo. Vừa tỉnh dậy, Bàng Thái Sư liền kêu trời kêu đất: “Chẳng lẽ lão phu tạo nghiệp quá nhiều, trời cao trừng phạt Bàng gia ta, lại để cho con ta cùng một người đàn ông… Ai nha! Đây đúng là……”
Kêu nửa ngày, Bàng Thái Sư lén nhìn Bàng Thống tựa hồ không có ý chủ động thỏa hiệp với mình, bế tắc, lấy danh gia trưởng uy hiếp, nghiêm nghị nói với Bàng Thống: “Ta quyết không phép chuyện ngươi cùng Công Tôn Sách, ngươi mau về nhà thành thành thật thật về nhà cưới một cô gái thực sự cho ta! Về phần đứa bé này……” Bàng Thái Sư nhìn chằm chằm bé con Công Tôn đang ôm.
Công Tôn Sách ôm cục cưng lui hai bước, có loại dự cảm không tốt xông lên.
“Nếu nó là máu mủ của ngươi, ta sẽ không không thừa nhận địa vị của nó ở Bàng gia, người đâu, mang đứa nhỏ về!”
Trong lòng Công Tôn Sách căng thẳng đến đau đớn, y ôm con thật chặt, y đã chịu qua cảm giác bị cướp mất con, loại đau đớn xé gan xé thịt đó y tuyệt không muốn trải qua lần thứ hai.
Bàng Thái Sư nào quan tâm đến những thứ này, vung tay lên, mấy tùy tùng mang theo lập tức tiến lên muốn cướp đứa bé. Triển Chiêu lập tức che phía trước, lạnh lùng nói: “Các ngươi đừng hòng!”
Bao đại nương cùng Bao Chửng bảo vệ Công Tôn Sách cùng bé con ở đằng sau, Bao đại nương tức giận mắng: “Ngươi lão thất phu này quả nhiên ức hiếp người quá đáng! Sớm biết thế, vừa rồi ta đã không cứu ngươi!”
Bàng Thái Sư giận đến râu cũng sắp dựng đứng, quát hướng Bàng Thống: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngươi hôm nay nếu không mang đứa bé kia về cho ta, cũng đừng nhận ta đây là cha nữa!”
Hai bên không nhân nhượng, Bàng Thống đứng giữa, cảm thấy giờ so với lúc làm quan trong triều còn khó hơn.
Quyết tâm. (Bả tâm nhất hoành)
Bàng Thống đột nhiên quỳ xuống, “Là con trai mà không nghe theo cha mẹ, là bất hiếu! Nhưng là chồng mà vứt bỏ người yêu, hơn nữa còn ép buộc bọn họ máu thịt chia lìa, chính là bất nhân! Bàng Thống ta tự biết đạo hiếu và nhân nghĩa không cách nào lưỡng toàn, đành phải…… chết! Nhắm mắt làm ngơ!” Dứt lời Bàng Thống đột nhiên rút một con dao từ trong tay áo, đâm mạnh vào ngực, dao còn chưa đâm được ba tấc, máu lập tức chảy như suối.
Thấy Bàng Thống đau đớn ngã xuống đất, đám người Bàng Thái Sư cùng Công Tôn Sách đều kinh hô, chạy qua vây quanh Bàng Thống.
“Bàng Thống! Bàng Thống! Bàng Thống!” Công Tôn Sách vạn vạn không nghĩ tới mạng sống đoạt lại được từ tay Đạt Ma Kiệt lại chết đi trước mắt mình ngày hôm nay.
“Ngươi… ngươi thằng ngốc này! Có chuyện gì lại không thể từ từ bàn bạc, cha cũng chỉ là nhất thời tức giận mới nói vậy!” Bàng Thái Sư hối hận không ngừng.
Bao Chửng vội vàng nghĩ cách: “Mau! Mau để Thiên Tứ khóc ra vài giọt nước mắt!”
“Không cần…” Bàng Thống suy yếu phất tay một cái, “Ta hy vọng mình trước khi chết có thể nghe được tiếng cười của con.” Dứt lời, Bàng Thống quay mặt nhìn Bàng Thái Sư, “Cha… mong ngài đáp ứng một thỉnh cầu của con……”
“Được được được…… con nói đi… dù là chuyện gì cha cũng đều đáp ứng……”
“Cha… xin ngài chấp nhận đứa bé… cũng chấp nhận Công Tôn Sách…… yêu thương bảo vệ Công Tôn Sách như con ruột ngài……”
“Được được được…… cha đáp ứng với con……”
“Ngài phải thề……”
“Được được được… cha thề… nếu cha làm trái lời thề…… sẽ bị ngũ lôi đánh xuống……”
Bàng Thống vô lực cười cười, lại xoay đầu nhìn Công Tôn Sách, đưa tay khẽ vuốt nước mắt y. “Công Tôn Sách… ngươi cũng đáp ứng một thỉnh cầu của ta……”
“Ngươi nói đi…… ta nhất định đáp ứng ngươi……” Công Tôn Sách nắm lấy tay Bàng Thống, khóc như mưa.
“Thay ta hiếu kính cha ta… coi ông ấy như cha ruột mà chăm sóc… trò chuyện an ủi ông ấy khi ông ấy cô đơn lúc tuổi già……”
“Được được… ta đồng ý…… ta thề…… ta nhất định sẽ……”
“Tốt…… tốt… vậy ta có thể… an tâm……” Bàng Thống vui mừng khép mắt.
“Bàng Thống! Bàng Thống!” Nhất thời cả phòng vang lên tiếng khóc rung trời.
“Được rồi! Còn giả vờ! Mau dậy đi!” Triển Chiêu bỗng la lớn phía Bàng Thống. Cậu là người tập võ, đã sớm nhìn ra Bàng Thống ở đó giả chết, chỉ là vẫn không nói ra mà đứng bên cạnh yên lặng theo dõi.
“Ha ha ha ha!” Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Bàng Thái Sư cùng Công Tôn Sách, Bàng Thống cười lớn nhảy lên, vẻ mặt sáng láng nhìn mọi người, đem con dao trong tay quơ quơ, thì ra bên trong con dao có cơ quan, ấn mạnh chuôi dao là có thể rút lưỡi dao lại, mà máu là do Bàng Thống giấu sẵn một túi trong người, đập nhẹ thôi cũng vỡ.
Bàng Thống đoán chừng Bàng Thái Sư nhất định sẽ phản đối, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
“Không nghĩ tới đi?” Bàng Thống không khỏi đắc ý cười nói. “Đa mưu túc trí như vậy, tâm tư tỉ mỉ như thế, cũng phá được mưu kế của ta! Bất quá… lời thề hai người vừa phát không thể đổi ý!”
Thì ra là bị đùa giỡn.
Công Tôn Sách giận đến trợn tròn mắt, quay đầu không để ý tới Bàng Thống. Bàng Thái Sư lại càng hối hận đến đấm ngực dậm chân, “Ngươi là lừa ta thề, không tính! Ta không thừa nhận……”
Lời còn chưa dứt, liền nghe bên ngoài một trận sấm “đùng đùng” đinh tai nhức óc, ngay sau đó là mấy tia chớt xẹt qua bầu trời đêm, cục cưng trong lòng Bao đại nương bị dọa sợ khóc oa oa.
Có thể nào là ông trời muốn dùng sét đánh mình không? Bàng Thái Sư chột dạ.
Bao đại nương đi tới, lời nói thâm tình khuyên nhủ: “Bàng Thái Sư, bà già này khuyên ngài vẫn là không nên cố chấp! Ngài xem xem, ngài không thừa nhận lời mình thề, nhưng ông trời lại thừa nhận! Đây không phải cho ngài xem chút ý kiến sao!”
Bàng Thái Sư lớn tuổi, lại mê tín tiếc mạng, thấy cảnh này, cũng không dám nói thêm gì nữa. Quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Bàng Thống vịn vai Công Tôn, hai người cùng nhau dỗ cục cưng bị dọa khóc.
Công Tôn Sách kia tuy là nam, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, cũng môi hồng răng trắng mi thanh mục tú, hơn nữa hiểu biết lễ nghĩa ôn hòa khiêm tốn, chỉ vì y từng cùng Bao Chửng đắc tội mình nên mới có chút thành kiến, giờ nghĩ một chút mình đã lui khỏi tranh đấu quyền thế, quả thực chẳng đáng so đo chuyện cũ. Lại nhìn con trai mình, khí vũ bất phàm uy trấn tứ hải, dáng người cao lớn bao hết Công Tôn Sách cùng bé con trong lòng, một bộ hết sức bảo vệ.
Cảnh này, sao nhìn lại khiến lòng người dễ chịu như vậy? Hai người kia, đứng chung một chỗ sao lại thấy xứng đôi như thế?
Bàng Thái Sư nặng nề thở dài, “Ai! Đây cũng là định mệnh rồi! Thôi! Ta không can thiệp mấy đứa nữa, mang con về mà sống đi!”
Cửa ải cuối cùng cũng qua, mọi người vui vẻ hòa thuận ngồi chung một chỗ, Bàng Thái Sư mặt mày hớn hở ôm cục cưng không chịu buông tay.
“A a a…… gọi gia gia… gia gia! Gọi gia gia!”
“Oa oa……”
“Ai nha! Tè rồi!” Bao đại nương hô lên, vội vàng ôm bé con đi.
Bàng Thái Sư ngồi yên đó, trên râu rơi xuống từng giọt từng giọt nước.
Nước tiểu trẻ con thanh nhiệt hạ hỏa, Bàng Thái Sư ngài cứ hưởng thụ đi!