Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 11


Đọc truyện Thiên Tứ Kiều Tử – Chương 11

Công Tôn Sách lại ngủ say, Bàng Thống đứng dậy mặc quần áo, lại tỉ mỉ mặc lại quần áo cho Công Tôn. Bàng Thống nhìn khuôn mặt lặng yên ngủ say kia, áo đã che đi xương quai xanh nhưng loáng thoáng vẫn có thể thấy từng vết hồng tím, Bàng Thống nhẹ nhàng cười cười, nhét tốt góc chăn, liền một mình đi ra cửa phòng.

Ánh trăng tròn màu trắng đã bắt đầu đi về phía tây, thúy trúc ngoài cửa sổ vẫn nhẹ nhàng lay động theo gió.

“Bàng Thống… Bàng Thống… Bàng Thống……”

Trong phòng bỗng nhiên truyền tới tiếng nói mê của Công Tôn Sách, tiếng la càng lúc càng lớn.

Bàng Thống vọt vào phòng, đi tới trước giường, vội gọi Công Tôn Sách tỉnh lại. “Công Tôn Sách, Công Tôn Sách, sao vậy? Mau tỉnh!”

Công Tôn Sách khó khăn mở hai mắt, vừa mở mắt ra, y chợt ôm lấy Bàng Thống, cả người toát mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy. Bàng Thống nhẹ nhàng an ủi, “Sao vậy? Thấy ác mộng?”

Công Tôn Sách thở dốc, qua hồi lâu mới thoáng bình phục lại. “Bàng Thống, ta…… ta trong mơ, thấy ngươi… đứng bên vách núi, ta gọi ngươi, nhưng ngươi không nghe thấy, một trận sương mù dày đặc thổi tới, ngươi…… đã không thấy bóng ngươi…… ta rất sợ…….”

Bàng Thống nhẹ giọng cười, “Chỉ là mơ thôi, không cần phải sợ thành như vậy, ngươi xem, ta không phải vẫn đang ở đây sao?”

Người trong lòng đột nhiên ngừng run, y ngẩng đầu, ngẩn người sửng sốt một hồi, đột nhiên hỏi, “Bây giờ là giờ gì?”

“Giờ Dần canh ba.” Bàng Thống đáp.

Công Tôn Sách thấy bầu trời ngoài cửa sổ đã hiện ra sắc trắng bạc thanh lãnh của mặt trời, giờ Dần canh ba……

Còn một canh giờ, ngươi phải đi……

Công Tôn Sách dùng sức ôm lấy Bàng Thống, bỗng nhiên thân thể y cứng lại, lúc này y mới chú ý tới, Bàng Thống đã thay một thân chiến bào màu xanh đậm, chỉ vàng thêu thành hoa văn mơ hồ trên chiến bào như hạt cát trong sa mạc rộng lớn.

Hắn đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn thiếu mặc áo giáp.


Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá Lâu Lan chung bất hoàn!

() Bài thơ Tòng quân hành của Vương Xương Linh, dịch nghĩa (theo trang hoasontrang.us): Đánh trăm trận trên sa mạc cát vàng này, mòn áo giáp. Chưa dẹp tan giặc Lâu Lan ta chưa về.

Công Tôn Sách cắn chặt môi, y sợ một khi mở miệng, sẽ không kìm được nói ra câu kia, ‘Đừng đi! Đừng rời bỏ ta!”

Mọi người trong Song Hỉ khách *** đều dậy rất sớm, Xuân Đào cùng Bao Chửng tiếp đãi thức ăn thịnh soạn, làm tiệc tiễn biệt với Bàng Thống cùng bảy mươi hai Phi Vân Kỵ đã được tập hợp đầy đủ, nhưng là Bàng Thống chỉ uống chút rượu, Công Tôn Sách lại một chút cũng không ăn. Trong bữa tiệc Triển Chiêu cùng Kim Quỹ mặc dù khuyên nhủ mấy câu, nhưng vẫn không thể làm chân mày Công Tôn bớt giãn ra chút nào.

Mọi người tiễn đến mười lăm dặm ngoài Song Hỉ trấn, Bàng Thống liền kiên quyết muốn mọi người dừng bước. Hắn chủ yếu vẫn là lo lắng cho tình trạng thân thể bây giờ của Công Tôn Sách không chịu nổi đường dài xóc nảy.

“Tiễn quân ngàn dặm, rồi cũng phải từ biệt. Các vị hãy dừng chân thôi.” Bàng Thống chắp tay cúi đầu một cái trước mọi người.

Bàng Thống xoay qua nhìn Công Tôn, trong mắt có nhiều điều muốn nói, hắn cắn răng, cố làm ra vẻ thoải mái nở nụ cười giảo hoạt ngày thường của hắn với Công Tôn. Cúi đầu nhẹ giọng nói với Công Tôn Sách: “Ngoan, nuôi con chúng ta thật tốt, chờ ta chiến thắng trở về nhất định cho ngươi một danh phận, coi như cha ta không đồng ý thì ta cũng muốn tên của Công Tôn Sách ngươi viết vào gia phả Bàng gia ta.”

Công Tôn Sách nhịn không được mỉm cười, hung dữ trợn mắt nhìn hắn một cái. “Ai thèm vào gia phả nhà các ngươi!”

Bàng Thống ngẩng đầu, thấy Bao Chửng đứng sau Công Tôn, bỗng nhiên cười nói, “Đại Bao, ta có câu muốn nói với ngươi, tới đây chút.”

Bao Chửng vẫn luôn sợ Bàng Thống, thấy Bàng Thống gọi mình qua, cũng có chút không dám tới, lề mề chậm chạp mà đi, bỗng Bàng Thống một tay ôm cổ Bao Chửng, Bao Chửng không đề phòng bị làm cho sợ run.

Bàng Thống nói nhỏ mấy câu vào tai Bao Chửng, sau đó nhìn vào mắt Bao Chửng, cho hắn một nụ cười đầy thâm ý. Khuôn mặt Bao Chửng kinh ngạc, mở miệng không nói ra lời.

Công Tôn Sách nghi hoặc nhìn Bàng Thống, “Ngươi nói gì với Bao Chửng thế? Thần thần bí bí.”

Bao Chửng vừa định mở miệng đáp, lại bị Bàng Thống đoạt trước.


“Hứ, ta chính là cảnh cáo hắn, nếu hắn dám thừa dịp ta không có ở đây có ý nghĩ không an phận với ngươi, coi chừng sau khi ta trở lại đem hắn làm bánh bao nhân thịt lớn!”

Bàng Thống nói xong ngửa đầu ha ha cười lớn, tung người nhảy lên lưng ngựa, kéo dây cương, quay đầu nhìn chăm chú vào Công Tôn Sách.

“Ta đi, bảo trọng!” Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành nhớ thương vô hạn.

Cát bụi cuồn cuộn dưới vó ngựa, bụi mù tán đi, bóng dáng Bàng Thống cùng bảy mươi hai Phi Vân Kỵ đã đi xa, tám mươi dặm bên ngoài nơi đó có binh mã Trần tướng quân chờ nghe lệnh Bàng Thống.

Lần này vừa đi, Hàn Sóc phong, Quan Sơn Nguyệt, đao quang kiếm ảnh, huyết vũ hoành phi.

Công Tôn Sách mờ mịt đứng lặng, dõi mắt nhìn theo bóng lưng xa dần của Bàng Thống cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

“Không phải……” Bao Chửng đột nhiên nói. “Hắn vừa rồi nói với đệ, không phải là muốn đem đệ làm bánh bao nhân thịt lớn……”

Trong lòng Công Tôn Sách run lên, “Vậy… Hắn nói gì với huynh?”

“Hắn nói… hắn nói, nếu như hắn không về được, thì đệ thay hắn chăm sóc huynh cùng bé con thật tốt.” Bao Chửng thành thành thật thật nói.

Công Tôn Sách chỉ cảm thấy tim đau đớn, bỗng nhiên y như nổi điên, không để ý hết thảy mà chạy, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ không rõ, một hơi nghẹn trong ngực, gần như không thở nổi.

“Ngươi…… ngươi tên lừa đảo! Ngươi gạt ta! Ngươi đã hứa với ta, sẽ bình an trở lại, tại sao còn đem ta cùng con giao lại cho Bao Chửng? Ta không cho phép! Ta không cho phép! Ngươi nếu có gan dám không trở lại, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ ngươi!”

Công Tôn Sách hét lên về phía Bàng Thống rời đi, cho đến khi khàn cả giọng, mới suy sụp quỳ rạp xuống đất.


Mấy người Triển Chiêu chạy tới, thấy Công Tôn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy chua xót. Xuân Đào Triển Chiêu chỉ đành cố hết sức khuyên giải, lúc này mới đỡ Công Tôn trở về Song Hỉ khách ***.

Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu ở lại Song Hỉ khách *** mấy ngày, liền chuẩn bị trở về Lư Châu, thứ nhất đem Bao Chửng về đoàn tụ với Bao đại nương, thứ hai Công Tôn Sách tính về nhà chờ sinh, Kim Quỹ đại phu mặc dù là danh y, nhưng cũng không phải bà mụ nhiều kinh nghiệm, cho nên suy tính mãi vẫn là nên trở về Lư Châu để Bao đại nương chăm sóc Công Tôn vẫn an tâm hơn.

Xuân Đào biết Bao đại nương nhất định là nhớ con đến sốt ruột, nhưng thời gian dài như vậy giữa cô cùng Bao Chửng đã sớm thành tình cảm chị em, trong lòng cũng không nỡ, lại lo lắng đường dài mệt nhọc thân thể Công Tôn Sách không chịu nổi, cho nên lại cố hết sức giữ Công Tôn ở lại mấy ngày.

Ngày lên đường trở về, sáng sớm Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu đã thu thập xong hết thảy, mọi người ăn điểm tâm xong, liền cùng nhau lên xe đi về hướng rời khỏi Song Hỉ trấn.

Bao Chửng quệt miệng, dọc đường đều không lên tiếng. xuân Đào vành mắt cũng hồng hồng, ra ngoài trấn, sẽ phải chia tay rồi. Bao Chửng còn giữ lấy mép áo Xuân Đào không muốn buông.

“Đại Bao…… Đại Bao không muốn đi, Đại Bao muốn ở cùng Xuân Đào tỷ tỷ……” Bao Chửng lầu bầu.

Xuân Đào cố gắng chớp mắt hít hít mũi, cố làm bộ thoải mái vỗ vai Bao Chửng.

“Đồ ngốc, huynh cũng không thể đi theo tôi cả đời! Nhanh về đoàn tụ cùng mẹ huynh đi. Yên tâm! Tôi khẳng định sẽ đem khách *** này hưng thịnh phát đạt, huynh sớm muộn gì muốn trở lại thăm cũng được, tôi ở đây không đi đâu cả. Còn có……” Xuân Đào nói xong, đưa giỏ trúc trong tay qua.

“Đây là bánh bao thịt tôi sáng sớm tự làm cho huynh, đủ cho huynh ăn dọc đường, cầm đi đi!”

Bao Chửng ôm giỏ trúc, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Công Tôn Sách thấy thế, cũng biết lúc tạm biệt bạn cũ luôn không tránh khỏi đau lòng, liền vỗ vỗ vai Bao Chửng an ủi.

Kim Quỹ cũng tới tiễn, Triển Chiêu vốn muốn đưa Kim Quỹ cùng về Lư Châu chăm sóc như ông mình, bất quá Kim Quỹ nói mình tuổi đã già thể lực không tốt, không thích hợp lặn lội đường xa, hơn nữa ông thích người dân Song Hỉ trấn thành thật chất phác, cho nên tình nguyện ở lại đây chữa bệnh cứu người, sống quãnh đời còn lại tại đây. Quân tử không ép người gặp khó, Triển Chiêu cũng không cố sức khuyên Kim Quỹ lão đại phu nữa.

Kim Quỹ cười híp mắt đưa cho Công Tôn một cái hộp tinh xảo, “Đây là quà tiễn biệt ta cho ngươi, cầm đi đi.”

Công Tôn Sách vội vàng đẩy lại, “Tôi đã được ngài chăm sóc như vậy, sao còn có thể không biết ngượng mà nhận quà!”

Kim Quỹ không nói lời nào mà ép đồ nhét vào tay Công Tôn. “Đây là thuốc ta cố ý thể theo tình trạng thân thể ngươi mấy ngày nay mà chế ra. Ngươi mở ra nhìn xem!”

Công Tôn Sách nghi ngờ nhìn Kim Quỹ, chỉ đành phải mở hộp thuốc, thấy bên trong quả nhiên có mười long nhãn lớn nhỏ màu nâu của thuốc, tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.


“Đây là……” Công Tôn Sách không rõ nhìn Kim Quỹ.

Kim Quỹ vuốt râu, “Ta trước kia chẩn mạch cho ngươi, đưa nhỏ trong bụng ngươi rất khỏe mạnh, nhưng chính là ngươi không đủ dương khí, trời sinh sợ lạnh, đứa nhỏ này lại đang không ngừng hút lấy dinh dưỡng từ ngươi, cho nên phải điều dưỡng thật tốt mới được. Mười viên thuốc này là bí phương điều dưỡng âm dương phát triển thể chất của ta, ngươi mỗi giữa tháng cùng cuối tháng phải uống một viên cho tới tận lúc sinh. Ngoài ra còn phải ăn nhiều rau quả, ăn uống phải cẩn thận chút, nhớ là ngươi bây giờ cũng không phải ăn vì mình ngươi đâu!”

Công Tôn Sách đỏ mặt cúi người liên tục nói cám ơn Kim Quỹ.

Triển Chiêu bỗng nhiên nói: “Kim đại phu, ta không hiểu y thuật, nhưng ta có một vấn đề rất lo lắng……”

Kim Quỹ gật gật đầu nói: “Triển thiếu hiệp cứ nói đừng ngại.”

Triển Chiêu chần chờ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Công Tôn đại ca dù sao cũng là một nam tử, tương lai đến lúc sinh, đứa bé…… có thể thuận lợi sinh ra không?”

Kim Quỹ tập trung suy nghĩ một chút, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bên cạnh có một bụi cây thạch lựu, phía trên đã phía trên đã kết quả lựu đỏ thẫm, nặng nề kéo cành rũ xuống. Kim Quỹ đưa tay hái xuống một quả, mỉm cười nhìn Triển Chiêu.

“Vạn vật thế gian đều có đạo lý tồn tại của nó, đây cũng là tự nhiên. Cái gọi là dưa chín cuống tự rụng, cây này chết lại có cây khác thay, năm sau dĩ nhiên sẽ lại có quả, thạch lựu như thế, người cũng thế! Công Tôn công tử, lão phu nói có đúng đạo lý này không?”

Công Tôn Sách cả tai lẫn cổ đều đỏ, so với thạch lựu trong tay Kim Quỹ còn đỏ hơn mấy lần. Y cũng không biết trả lời lại thế nào, chỉ đành ho khan một tiếng.

“Bất quá,” Kim Quỹ lại nói với Công Tôn Sách, “Ngươi dù sao cũng là thân nam tử, cấu tạo thân thể khác với nữ tử, xương chậu nam tử nhỏ hẹp, tương lai nếu đến lúc sinh, có thể sẽ có chút khó khăn. Bất quá ngươi yên tâm, trong thuốc ta đưa cho ngươi có cho thêm Băng Sơn Tuyết Liên, có thể khiến xương cốt ngươi dần dần trở nên mềm một chút hơn nữa còn có tính dẻo dai đàn hồi, đợi sau khi sinh đứa nhỏ xong, chỉ cần không uống loại thuốc này nữa, thân thể ngươi tất nhiên sẽ hồi phục lại trạng thái trước kia. Yên tâm đi, thuốc này không ảnh hưởng tới đứa trẻ.”

Triển Chiêu không khỏi thán phục, “Kim đại phu thật không hổ là thiên hạ đệ nhất danh y, chẳng những y thuật cực cao, hơn nữa còn chuẩn bị mọi chuyện chu đáo như vậy, ta thật muốn thay Công Tôn đại ca cảm ơn ngài thật tốt, xin nhận của Triển Chiêu một lạy!”

Triển Chiêu nói xong vừa quỳ xuống một gối, Kim Quỹ vội vàng đỡ cậu lên, “Lão phu không dám nhận, không dám nhận!”

Lại nói từ biệt nửa ngày, Công Tôn Sách Triển Chiêu mang theo Bao Chửng nhất nhất từ biệt mọi người liền khởi hành.

Xe ngựa chậm rãi đi, Triển Chiêu cưỡi ngựa đi theo, Công Tôn Sách ngồi trong xe ngựa vén rèm lên, nhìn về phía sau. Song Hỉ trấn xa dần, trải qua mấy ngày có thể nói là kinh tâm động phách buồn vui lẫn lộn, là nơi xảy ra sự thay đổi về nhân sinh của bản thân, trong lòng nhớ mong người đang ở nơi chiến chinh kia, hy vọng trận chiến này có thể nhanh chóng kết thúc, hắn có thể bình an trở về, ở bên cạnh mình chờ đợi bé con sinh ra, cuộc sống sau này có thể sóng yên biển lặng. Nhưng càng mong muốn như vậy, trong lòng lại càng khó có thể bình tĩnh, vẫn có loại cảm giác không tốt, khiến bản thân cả ngày cảm thấy hoảng sợ, mình trước kia tra án luôn chú trọng đến bằng chứng cụ thể, từ khi nào lại tin vào trực giác như vậy?

Nghĩ tới đây, Công Tôn Sách không khỏi cười tự giễu, hạ rèm cửa xuống, không quay đầu lại nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.