Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 87


Đọc truyện Thiên Triều Quỷ Sư – Chương 87

Tối đen như mực, xung quanh bao trùm bởi một mảnh tối đen như mực.

Ân Thịnh không biết hai mắt mình là đã mở to hay vẫn đang nhắm chặt, thử giơ tay lên, lại phát hiện bốn phía không có bất kỳ biến hóa nào. Thậm chí không nhận thức được đến tột cùng bản thân là có cử động hay không.

Y ở trong bóng tối kinh hô một tiếng. Nhưng thanh âm lại như bị bóng tối xung quanh nuốt chửng, truyền ra được nửa đường liền im bặt.

“Ân Thịnh.” Có thanh âm từ đâu truyền đến.

Thanh âm này nghe rất quen thuộc, Ân Thịnh nhíu chặt hai hàng lông mày, đương nhiên y vẫn cảm giác được chính mình nhíu mày. Còn việc đối phương có nhìn thấy hay không, y không khẳng định.

“Kẻ nào?”

“Không nhận ra giọng nói của tôi hay sao?” Người kia lạnh nhạt nói: “Cũng có phần mau quên đi.”

Ân Thịnh mờ mịt một hồi, lập tức trong đầu lóe lên ý nghĩ.

“Đông Ngũ?!”

“Đúng là tôi.” Nam nhân thỏa mãn trả lời, trong thanh âm hàm chứa ý cười: “Đã lâu không gặp.”

Ân Thịnh nhất thời không hiểu: “Cậu tại sao lại ở chỗ này…Không đúng…Tôi đang ở đâu?”

“Cậu không cần biết tôi đang ở đâu.” Đông Ngũ lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ là tới nói cho cậu biết một chuyện, Đông gia gặp nguy hiểm, hi vọng cậu có thể giúp đỡ.”

Ân Thịnh nhíu mày: “Cậu lại đến tìm tôi sao? Em trai cậu đâu?”

“Nó cũng gặp nguy hiểm.” Đông Ngũ tựa hồ thở dài: “Đưa quỷ sứ cho nó lại bị nó sử dụng lung tung…Đông Lục vẫn mãi là một đứa nhỏ không chịu trưởng thành.”

Đối với điểm này Ân Thịnh đúng là thật tán đồng. Y hướng về một phía tối đen nói: “Nếu cậu còn sống, sao không tự mình xuất hiện?”

Đông Ngũ trầm mặc hồi lâu, dường như đang cân nhắc cái gì, cách rất lâu sau mới nói: “Không phải tôi không muốn xuất hiện, là tôi không thể xuất hiện.”

“Không thể?” Ân Thịnh nghi hoặc: “Là tự chủ hay là bị ép buộc?”

“Bị ép buộc.”

Ân Thịnh sáng tỏ: “Cậu bị giam cầm?”

Đông Ngũ lảng tránh đề tài này, chỉ nói: “Trước khi tháng sau kết thúc, chính là kỳ hạn cuối cùng. Đông gia…Xin nhờ vào cậu.”

Ân Thịnh lạnh nhạt nói: “Đông gia tạo nghiệt, tôi không cứu được.”


Giữa một mảnh tối đen lại là trầm mặc, kéo dài đến Ân Thịnh sắp không chịu nổi, thanh âm kia mới lần nữa vang lên: “Tạo nghiệt sẽ phải trả giá, chỉ là toàn bộ chuyện này không liên can đến Đông Lục.”

Ân Thịnh đã hiểu, nam nhân là muốn cứu Đông Lục. Nhưng y lập tức lại cảm thấy không rõ: “Cậu nếu đã có thể truyền lời cho tôi, vậy hiện tại cậu đang ở đâu?”

“Năng lực của tôi có hạn…” Thanh âm Đông Ngũ dần phai nhạt, thật giống như tan biến hẳn: “Đông Lục…Xin nhờ vào cậu.”

“Bữa sáng thơm ngon bổ dưỡng đến rồi đây!”

Giọng nói tràn đầy từ tính bất thình lình như đánh vào tai, Ân Thịnh mở choàng hai mắt, cả kinh tới mức tim đập thình thịch liên hồi.

Y chậm rãi chớp mắt một cái, quay đầu vừa vặn nhìn thấy Tư Đồ kéo rèm cửa sổ ra.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói chang, chiếu đến bên mi mắt không khỏi khiến người ta hai mắt híp chặt.

“Thịnh, dậy ăn điểm tâm thôi.” Tư Đồ tiến lại gần, tại ngay trước khi nam nhân kịp phản ứng, liền hạ xuống trán y một nụ hôn.

Ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy, Ân Thịnh dần tập mãi thành quen, không còn dễ nhăn nhó khó chịu như trước.

Y uể oải xoa xoa huyệt thái dương. Vừa nãy là…Mơ sao? Là mơ hay là thật?

“Thịnh?” Tư Đồ nhìn y: “Bắt đầu từ ngày hôm nay chúng ta phải tham gia hết thảy toàn bộ mọi hoạt động của Cừu Khiết, nếu em không nhanh lên thì sẽ trễ giờ mất.”

Ân Thịnh chậm rãi ngồi dậy, vỏ chăn từ trên người trượt xuống để lộ ra da thịt trắng như tuyết. Tư Đồ nhanh cầm lấy áo lồng lên đầu y, miệng còn đang mãi gặm một miếng bánh mì nướng.

“Ô ô u ô u ô ô ô….”

Hắn vừa giữ miếng bánh mì vừa nói, toàn bộ thanh âm đều ngậm lại hết trong miệng. Ân Thịnh mặc quần vào đứng lên nhìn hắn: “Anh là đang nói cái gì?”

“Anh nói Giải Ứng Tông.” Tư Đồ hai ba ngụm liền nuốt hết bánh mì, đoạn quay người xuống lầu: “Sáng sớm gửi tin nhắn cho anh ta, anh ta vậy mà lại không trả lời.”

“Nga.” Ân Thịnh chớp mắt vài cái, xoa xoa mái tóc rối rồi cũng theo hắn xuống lầu.

Trong nhà vệ sinh, bàn chải đánh răng cùng ly súc miệng đã sớm chuẩn bị xong.

Kim giờ khẽ nhích, chỉ đúng tám giờ rưỡi, Tư Đồ vừa uống xong sữa tươi đứng bên bàn ăn lau miệng. Ân Thịnh lúc này mới ngồi xuống hưởng dụng hoành thánh cùng sủi cáo hấp nóng hổi.

Hương vị của rong biển và hải sản tràn ngập nơi đầu lưỡi, Ân Thịnh giương mắt nhìn Tư Đồ: “Anh không ăn thêm gì nữa sao?”


Hắn mỗi ngày đều là sữa tươi cùng bánh mì…Khiến cảm giác tội lỗi trong y ngày một tăng cao.

“Anh không sao.” Tư Đồ quả thật không nghĩ nhiều như vậy: “Thấy no là được.”

Ân Thịnh hờ hững cúi đầu yên tĩnh ăn, tốc độ cũng nhanh hơn một ít, chỉ là tâm tư có chút khó chịu.

Cừu Khiết trời vừa sáng đã ngồi chờ trên xe trước cửa cảnh cục, phía sau còn có một chiếc xe màu đen khác, mà ngồi trên là những hộ vệ viên do cảnh cục sắp xếp.

Chu Chí Quần mang theo mắt kính gọng vàng không ngừng lật sổ ghi chép nhật trình, liếc thấy Tư Đồ cùng Ân Thịnh từ xa tiến tới, có chút bất mãn nhìn đồng hồ đeo tay.

“Các người đã muộn đúng ba phút lẻ tám giây.”

Tư Đồ lên tiếng xin lỗi, phần Ân Thịnh chỉ thờ ơ ngáp dài.

Cừu Khiết nhân khi chờ đợi đã lim dim một lúc, bây giờ mới mở mắt miễn cưỡng nói: “Vậy thì mau xuất phát.”

Cừu Khiết ở thành phố A trong suốt hai tuần qua, hoạt động không đâu thì nhiều mà có liên quan đến chính sự lại ít đến đáng thương.

Cảm giác hắn đến đây chỉ là để thay đổi địa điểm phóng túng, cũng là để tăng mạnh tình “Hữu nghị” cùng “Đoàn kết” với các quan viên chính phủ khác.

Các bữa tiệc cơ hồ là được sắp xếp xoay vòng, thời điểm không có tiệc tùng thì lại ở đây “Thị sát” một chút ở kia “Dò xét” một chút.

Đại khái là xem qua bản báo cáo cùng bản kế hoạch của mỗi một phân ngành, suốt quy trình cũng chỉ nói vài câu lấy lệ, còn phương án thực thi cụ thể lại không có.

Trong văn phòng của thị trưởng thành phố A, hai nam nhân trung niên vừa uống trà vừa nói qua kế hoạch phát triển thành phố. Tư Đồ ở phía sau nghe đến ngủ gà ngủ gật.

“Những người này đều là trụ cột không thể thiếu của thành phố A.” Thị trưởng tóc lưa thưa, dáng vẻ thành thật đến đáng thương. Ông ta cầm vài tờ tư liệu đặt lên bàn, Ân Thịnh liền liếc mắt nhìn, trên đó có tên của Kim Đại Chung.

“Người này.” Cừu Khiết nhìn thoáng qua phần thông tin của Kim Đại Chung: “Hình như trước đây đã từng được nhắc tới trong tin tức…”

“A chuyện này.” Thị trưởng thở dài nói: “Bây giờ còn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng đã bị truyền thông xào nấu đến xôn xao làm tổn hại đến lợi ích của cư dân thành phố, chúng tôi cũng rất đau đầu.”

Ân Thịnh nghe được bên cạnh có vài hộ vệ viên thuộc đội trinh sát hình sự phát ra tiếng mấy khinh bỉ.

Thị trưởng kia tạm thời không nghe thấy, phần Cừu Khiết không biết là có nghe được hay không, chỉ gật gù: “Hôm qua đã cùng bọn họ ăn cơm.”

Hắn vừa nói vừa gác hai chân lên bàn: “Nhưng mà không có nhìn thấy ông chủ Kim.”


Tư Đồ đang buồn ngủ rốt cuộc tỉnh táo hẳn, hắn cùng Ân Thịnh liếc mắt nhìn nhau, có chút nghi hoặc.

Kim Đại Chung lại có thể không dành thời gian đến nịnh bợ sao?

“Ông chủ Kim gần đây vì phải ứng phó với truyền thông nên bận đến sứt đầu mẻ trán.” Thị trưởng không biết vô tình hay cố ý lại nhìn Tư Đồ một chút: “Chúng tôi về sau cũng có thể sắp xếp để hai vị gặp mặt.”

Ông ta bày ra một bộ dáng vẻ cực lực đề cử: “Chuyện làm ăn của ông chủ Kim, cũng chuẩn bị mở rộng thị trường bên thành phố S. Chúng tôi hiện tại chú trọng nhất là thời điểm khởi đầu phát triển doanh nghiệp đất nước, vậy nên nhất định phải có sản nghiệp tốt chống đỡ a.”

Lời giải thích này hiển nhiên khiến Cừu Khiết hài lòng. Quốc gia vì phải chống đỡ mà cần đến một khoản tiền lớn, ngoài ông chủ Kim đồng ý quyên góp ra, những người khác không phải ai muốn cũng làm được.”

“Việc làm này nhất định phải được ủng hộ.” Cừu Khiết nói: “Nguyên bản chỉ là các trường đại học cùng cao đẳng ở thành phố A liên doanh đầu tư với nhau, vậy mà Kim tiên sinh cũng đồng ý hiệp trợ, thành phố A quả nhiên là địa linh nhân kiệt a.”

Tiếp theo tránh không khỏi hai bên đàm luận khen ngợi lẫn nhau, Tư Đồ lại bắt đầu buồn ngủ, Ân Thịnh thế nhưng cứ nhìn về một phía đến ngây ngốc.

Bữa tối vẫn là mở tiệc, trong phòng thanh âm ly thủy tinh chạm vào nhau không ngừng vang lên, hương vị thức ăn ngập tràn. Ân Thịnh cùng Tư Đồ ra ban công, tựa lên lan can hóng gió.

Bên ngoài khách sạn nhà nhà lên đèn, ở trên cao nhìn xuống hàng xe cộ phía dưới như một con rồng thật dài.

Tư Đồ châm điếu thuốc, Ân Thịnh cầm trong tay cái bánh nhân thịt liên tục gặm.

“Luôn cảm thấy không đúng.”

“A?”

“Kim Đại Chung.” Ân Thịnh vừa ăn vừa nói: “Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.”

Tư Đồ gật đầu: “Anh cũng thấy vậy, những cái khác không nói, cũng chỉ là trực giác của một cảnh sát.”

“Vì ấn tượng đầu tiên của hắn đối với những người ở đây rất tốt?” Ân Thịnh nghi ngờ nói: “Xem ra Cừu Khiết này cũng không phải loại thiện nam tín nữ, hẳn là không cần phải giả bộ bản thân mình tốt làm gì.”

Tư Đồ hút vào một hơi thuốc lá: “Không lẽ…Bọn người đó đã sớm bí mật liên lạc với nhau?”

Ân Thịnh bỗng nhớ tới giấc mơ sáng nay: “Là Trình Khải Tiêu phụ trách liên hệ?”

“Trình Khải Tiêu là tội phạm truy nã.” Tư Đồ nói: “Cừu Khiết cũng không cần phải mạo hiểm đến như vậy.”

Bọn họ hiện tại quan trọng nhất chính là cần phải biết bước tiếp theo Kim Đại Chung tính làm thế nào, sau đó tìm cách tóm lấy nhược điểm của lão. Trình Khải Tiêu đương nhiên là phải bắt cho bằng được, vì có thể thông qua gã mà định tội Kim Đại Chung, nhưng cái khó bảo đảm chính là Kim Đại Chung một khi có đủ quyền thế, khẳng định sẽ trừ khử luôn cả Trình Khải Tiêu.

Nếu như Trình Khải Tiêu không ngu ngốc, có lẽ gã cũng sẽ nghĩ biện pháp tham dự vào một hoạt động chính trị nào đó. Không chừng cả hai sẽ vì quan niệm cùng ý kiến bất đồng mà tạo thành nội chiến.

Kim Đại Chung là muốn thỏa mãn dã tâm của mình, Trình Khải Tiêu bất quá chỉ không muốn uổng phí bộ não của bản thân, vậy là có thể khoái hoạt một đời.

Mối quan hệ đồng bộ giữa lợi ích của hai người đều chỉ là tạm thời.

“Có thể sẽ có khả năng lợi dụng sơ hở chăng?” Tư Đồ nói: “Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, chúng ta đều phải ngăn cản trước khi tất cả kịp phát sinh.”


“Muốn ngăn cản thì nhất định phải dự đoán được hành động của bọn họ.” Ân Thịnh gặm xong bánh, đem túi giấy vò nát rồi ném vào thùng rác bên cạnh: “Nếu như tôi là Kim Đại Chung, thời điểm này tôi sẽ không cố tình lẩn trốn kéo dài thời gian, mà sẽ nhanh chóng liên lạc cùng những người cấp cao, đồng thời giành lấy sự tin tưởng của họ…Một khi có được lòng tin, việc trước tiên tôi cần làm chính là chứng minh bản thân mình.”

Y đột nhiên tỉnh ngộ: “Lão sẽ tìm tới Đông Lục?!”

Trong những người dưới trướng của lão, Hạng Quý Hiên là một minh sư, chỉ có thể cùng linh hồn câu thông. Này rất dễ bị nói là giả vờ, Trình Khải Tiêu hiện tại lại không tiện xuất hiện, gã xuất hiện chỉ càng khiến mọi người thêm cảnh giác.

Dù sao trước khi không có công văn hay mệnh lệnh, không ai ngốc đến nỗi đi bảo hộ cho một kẻ đang bị truy nã.

Thế nên người duy nhất có thể giúp lão chứng minh bản thân bằng cách sử dụng năng lực tróc sinh thế tử chỉ duy nhất Đông Lục…

Có điều nếu như còn cần đến Đông Lục, vậy tại sao Đồng gia lại gặp nguy hiểm?

Y nhớ tới trong mơ Đông Ngũ có nói: Thời hạn trước cuối tháng sau…

Trước cuối tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì sao?

“Không lẽ đây chính là nguyên nhân lão tạm thời không gặp mặt Cừu Khiết?” Tư Đồ suy đoán nói: “Lão biết chúng ta sẽ đề phòng lão, trước khi tìm được Đông Lục, lão muốn tránh khỏi sự giám sát của chúng ta?”

“Hiện nay Kim Đại Chung tin cẩn nhất chỉ có Trình Khải Tiêu cùng Hạng Quý Hiện, Hạng Quý Hiên đã được phái đến thành phố S, vậy đi tìm Đông Lục chỉ có thể là Trình Khải Tiêu.”

Ân Thịnh nói xong, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Thế nhưng ý nghĩ này cũng rất nhanh liền biến mất, y không kịp nắm bắt. Nhưng mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

Trên đường đi đến Đông gia, bỏ qua con đường núi quanh co, xa xa có thể nhìn thấy tại trong rừng cây ẩn hiện một căn nhà lớn.

Trình Khải Tiêu mang theo mũ cùng kính râm, vì ngụy trang, gã còn cố ý dán cho mình hàng râu mép.

“Chủ nhân.”

Sau lưng gã nổi lên một quỷ ảnh, thật lạnh lùng nói: “Chỗ phía trước chúng ta không thể vào được.”

“Hà?” Trình Khải Tiêu cau mày: “Nói vậy là có ý gì?”

“Phía trước có kết giới.” Quỷ sứ kia nói: “Chủ nhân ngài chỉ có thể một mình tiến tới.”

Kết giới?

Ánh mắt Trình Khải Tiêu rơi xuống căn nhà màu trắng cổ điển trước mắt, cách đó không xa chính là Đông gia.

Mà muốn đến được Đông gia, nhất định phải đi ngang qua căn nhà này.

Trên biển số nhà có khắc một chữ “Ân” vô cùng bắt mắt. Trình Khải Tiêu đẩy nhẹ kính râm, hừ lạnh: “Thật sự là bát tự của ta không hợp với họ Ân chút nào.”

Lại nói: “Các ngươi không thể đi đường vòng hay sao?”

“Không được.” Bóng đen kia nói: “Phạm vi kết giới vô cùng rộng lớn, hơi bất cẩn một chút là sẽ đụng phải. Hơn nữa còn thuộc loại hình truy tung, mặc kệ là đi đến đâu đều sẽ bị quấn lấy.”

Trình Khải Tiêu một mặt ghen ghét, căm tức nói: “Còn nói ta là kẻ điên, rõ ràng Ân gia mới thật sự là điên!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.