Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 74


Đọc truyện Thiên Triều Quỷ Sư – Chương 74

Lại nói Nhạc Chương tuy rằng chơi game suốt đêm, nhưng thật ra toàn bộ đầu óc đều không ngừng tua đi tua lại phân cảnh bản thân cùng Hạng Quý Hiên chạm mặt. Không tập trung đến nỗi chỉ một màn thật dễ qua lại liên tục save rồi load, save rồi load.

Bình thường thức đêm chơi game tinh thần cậu sẽ càng cực độ hưng phấn, mà lần này thế nhưng cả người đều mệt mỏi, vì lẽ đó vừa vào phòng bệnh không bao lâu liền gục trên giường của Tiểu Nhị ngủ say như chết.

Tiểu Nhị một chân bị đè không thể động đậy, méo mặt nhìn Ân Thịnh: “Ân tiên sinh…”

Ân Thịnh nhún vai: “Cậu ta đã ngủ thành như vậy cho dù có bị cậu đá một cái cũng sẽ không tỉnh dậy:”

Tiểu Nhị lập tức gật đầu, mạnh mẽ đem chân rút trở về, kết quả là dùng sức quá mạnh, cái đầu không phòng bị giật ngược−−−− “Ba” một tiếng đập vào thành giường.

Đầu Nhạc Chương lệch qua một bên, tiếp tục ngủ ngon lành bằng một tư thế yêu cầu độ khó cực kỳ cao.

Cố Thành thấy Tiểu Nhị hung hăng dùng mắt trừng Nhạc Chương, đôi mắt tròn cùng vẻ mặt phụng phịu thập phần đáng yêu. Y không nhịn được giơ cao máy ảnh tách tách tách chụp liền mấy bức.

Tạm không đề cập tới bên này là có bao nhiêu cảm giác vui vẻ cùng hòa thuận, phía bên kia Giải Ứng Tông và Tư Đồ hiện tại vẫn còn đang bàn luận vấn đề của cảnh cục. Khâu Lạc ngồi kế bên Ân Thịnh, cả hai người một thì nhìn Tư Đồ đến thất thần một lại nhìn Giải Ứng Tông đến cả người đờ ra.

Giải Ứng Tông: “Nghe nói Trình Khải Tiêu đã được bảo lãnh.”

Tư Đồ cũng không biểu lộ kinh ngạc: “Hiện tại chứng cứ tố cáo hắn không còn.”

“Cũng nghe nói đến bảo lãnh hắn là một nam nhân toàn thân y phục đen, trước đây chưa từng thấy qua.” Tư Đồ hơi nhươn mày: “Không phải là luật sư của Kim Đại Chung đến bảo lãnh sao?”

“Không phải.” Giải Ứng Tông dừng một chút, khó xử nói: “Tôi cũng coi như là luật sư của Kim Đại Chung.”

Ân Thịnh ngước mắt nhìn anh: “Kim Đại Chung còn chưa cùng anh hủy hợp đồng? Chẳng lẽ anh là gian tế hắn phái tới?”

Giải Ứng Tông vạn bất đắc dĩ: “Lão gian trá Kim Đại Chung kia, biết tôi cùng các người có quan hệ trái lại không hủy bỏ hợp đồng với tôi, chí ít nhìn từ bên ngoài hành động đó đơn giản biểu thị bản thân hắn rất trong sạch, không có gì đáng để hoài nghi.”

Tư Đồ quay đầu nhìn Ân Thịnh: “Vậy còn Đông gia?”

“Thời điểm hiện tại muốn dùng Đông gia để vạch trần Kim Đại Chung khả năng thành công không cao, dù sao Đông gia cùng hắn cũng là cùng chung một thuyền.” Ân Thịnh chậm rãi nói: “Bất quá chúng ta có thể ra tay với khách hàng của Kim Đại Chung.”

“Số lượng công ty hợp tác cùng công ty Kim Long thật sự nhiều không đếm xuể.” Giải Ứng Tông không tán thành lắc đầu: “Điều tra sẽ tốn rất nhiều thời gian.”

“Hơn nữa nhân lực cũng không đủ.” Hồ Diệp ở bên cạnh chen miệng vào nói: “Tổ trọng án có biện pháp riêng của bọn họ, hiển nhiên sẽ không hợp tác với chúng ta.”


“Ai mong muốn hợp tác với bọn họ chứ?” Tư Đồ hừ một tiếng.

Hồ Diệp nhún vai nhìn Ân Thịnh, nhỏ giọng: “Đây chính là người xưa có câu một núi không thể chứa hai cọp.”

Mấy người bên này đang nói, bên kia Tiểu Nhị chậm rì rì từ trên giường leo xuống. Cố Thành nhìn cậu: “Đi đâu vậy?”

“Nhà vệ sinh.” Tiểu Nhị mang dép lê lạch bạch hướng tới cửa ra ngoài, Nhạc Chương đột nhiên tỉnh giấc, mơ mơ màng màng từ trên ghế đứng lên: “Tôi cũng đi…”

Từ phòng bệnh đi dọc đến cuối hành lang, rẽ phải là có thể nhìn thấy nhà vệ sinh.

Tiểu Nhị đi ở đằng trước, Nhạc Chương ngáp một cái lẽo đẽo đi theo phía sau. Ngã rẻ cuối hành lang có một tấm kính, thông qua tấm kính liền nhìn thấy cảnh vật bên ngoài đường cái. Hiệu quả cách âm của tấm kính phi thường tốt, mặc dù bên ngoài ngựa xe chạy như nước, trong hành lang lại chẳng nghe thấy nửa điểm âm thanh.

Thời điểm đi trên hành lang, Tiểu Nhị dư quang nhìn đến Nhạc Chương ở phía sau: “Anh có thể xem bói không?”

Nhạc Chương “A?” một tiếng, nhìn Tiểu Nhị: “Tôi là thầy phong thủy chứ nào có phải là thầy bói.”

“Nga…” Tiểu Nhị chậm rãi đáp: “Vậy thì có cái gì khác nhau?”

Nhạc Chương lườm một cái, quầng thâm nơi bọng mắt càng thêm rõ rệt, đang muốn cười nhạo Tiểu Nhị vài câu, sắc mặt lại đột nhiên biến đối−−−− Tiểu Nhị lúc này vừa vặn đi tới trước tấm kính thủy tinh, mà tấm kính thủy tinh lại phản chiếu ở phía sau hai người có một…

Nhạc Chương không kịp ngẫm nghĩ nhiều liền dồn hết sức nhào đầu về trước−−−−

Tiểu Nhị bổ nhào, đồng thời tấm kính trước mặt bỗng chốc vỡ tung.

Mảnh vụn thủy tinh như mưa bắn tới trên người cả hai, Tiểu Nhị bởi vì được Nhạc chương bảo vệ nên không chút hề hấn, mà phần cổ cùng mu bàn tay lẫn cổ tay đều bị thương tổn.

Người ở phòng bệnh cách đó gần nhất mở cửa ra xem, liếc thấy hai người nằm trên mặt đất liền vội vã hô hào.

“Bác sĩ! Có người bị thương!”

Phòng trực ban ở một đầu khác, y tá vừa nghe vậy tức thì vọt ra, trên hành lang nhất thời là một mảnh đại loạn.

Nhạc Chương cũng không cảm thấy thương tích trên người đáng để bận tâm, phản ứng đầu tiên chính là bò dậy nhìn về phía sau. Trên hành làng ngoại trừ bệnh nhân cùng bác sĩ ra không có bất kỳ một kẻ khả nghi nào.


Cậu còn đang ngẩn người, bỗng nghe có tiếng nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Quay đầu lại, Ân Thịnh hiện tại đứng bên cạnh, Cố Thành cũng lao tới trước một bước ôm lấy Tiểu Nhị, mà Tiểu Nhị bị Cố Thành ôm vào lòng cũng không cảm thấy có nơi nào không thích hợp, chỉ dùng tay ấn ấn lưng: “Đau quá…Nhạc Chương đầu anh cứng quá…”

Nhạc Chương không thèm để ý, đem chuyện vừa rồi thuật lại cho Ân Thịnh. Ân Thịnh nghe xong nhíu mày: “Trong gương có quỷ ảnh?”

Ngay lúc Cố Thành ôm Tiểu Nhị quay về phòng bệnh, chưa được mấy bước chợt dừng chân: “Này là nhằm vào ai?”

Một câu hỏi của y cư nhiên khiến Ân Thịnh cùng Nhạc Chương sững sờ. Bọn họ là hai người, quả thật không rõ là nhằm vào Tiểu Nhị, hay là nhằm vào Nhạc Chương.

Nhưng khả năng nhằm vào Nhạc Chương vẫn là cao hơn. Ân Thịnh đi tới đối Cố Thành nói: “Hẳn không phải là nhằm vào Tiểu Nhị.”

Nói thế nào đi nữa Tiểu Nhị bất quá cũng chi là một đứa ngốc mà thôi.

Đợi cho Cố Thành ôm Tiểu Nhị trở về tới phòng, hết thảy bệnh nhân trên hành lang cũng đã giải tán, vài ba y tá nán lại thu dọn mảnh vỡ thủy tinh. Một y tá trong số đó thập phần bất mãn nói: “Tấm kính thủy tinh tự dưng vỡ nát, thực sự là không hiểu ra sao mà.”

Một y tá khác lên tiếng đùa giỡn: “Có lẽ là sự kiện linh dị nga! Nơi này dù sao cũng là bệnh viện.”

Nàng vừa dứt lời, những y tá còn lại đều la lối: “Ban ngày ban mặt không nên nói chuyện quỷ dị như vậy chứ!”

Ân Thịnh kéo Nhạc Chương đến một đầu khác của hành lang: “Cậu xác định cậu nhìn thấy có quỷ ảnh đi theo hai người?”

“Cứ coi như tôi nhìn lầm đi, vậy tấm kính vỡ kia cậu làm sao giải thích?” Nhạc Chương nhìn qua vết thương còn đang ứa máu của chính mình, cau mày bất mãn.

Có y tá cầm thuốc sát trùng từ phòng trực ban đi ra, tìm kiếm chung quanh một chút, vừa thấy Nhạc Chương liền bước tới gần: “Để tôi giúp cậu xử lý vết thương.”

Nhạc Chương cong mắt cười đến xán lạn: “Vậy thì thật là cảm ơn cô.”

Ân Thịnh không lên tiếng nhìn y tá đem vết thương của Nhạc Chương băng bó cẩn thận, mãi đến khi đối phương xong việc rời đi, y mới đột nhiên nói: “Nếu như khoảng cách gần đến như thế, tại sao tôi lại không cảm nhận được gì.”

Nhạc Chương cũng sững sờ: “Đúng a, tại sao vậy?”

Ân Thịnh bất đắc dĩ: “Cậu thử miêu tả một chút dáng vẻ của quỷ ảnh kia xem?”


“Cách tấm kính thủy tinh nên nhìn không được rõ ràng.” Nhạc Chương cau mày: “Tóc dài, hẳn là một nữ quỷ.”

“Còn gì khác nữa không?”

“Không.” Nhạc Chương lại nghĩ kỹ hơn: “Quần áo trắng…A, thoạt nhìn rất giống quần áo của bệnh nhân.”

Ân Thịnh nhíu mày: “Vong hồn trong bệnh viện?”

“Có gì bất ngờ sao?” Nhạc Chương phản ứng: “Trong bệnh viện tồn tại rất nhiều vong hồn, có thể là đúng lúc gặp phải…”

“Không đúng.” Ân Thịnh lắc đầu: “Nếu là vong hồn sát khí sẽ không lớn như vậy.”

Lớn đến mức đủ để khiến một tấm kính vỡ nát. Hồn phách vốn dĩ không có khả năng tiếp xúc với thực thể, trừ phi là nhập vào thể xác một người, mượn người này làm trung gian mới có thể đụng chạm vào thực thể.

Hai người suy đi nghĩ lại cũng không sao hiểu nỗi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là quay về phòng bệnh. Tư Đồ đã sớm ngồi dậy chờ ở bên trong: “Nghe Cố Thành nói hành lang hiện tại là vương vãi mảnh vụn thủy tinh có phải không?”

Ân Thịnh gật đầu, lại nhìn Khâu Lạc: “Cậu vừa rồi có cảm nhận được khí tức của hồn phách không?”

Khâu Lạc ngốc lăng: “Trong bệnh viện có rất nhiều hồn phách a.”

Nói vậy tức là cảm nhận được? Ân Thịnh kinh ngạc trợn to mắt: Y luôn biết cảm ứng của Khâu Lạc đối với hồn phách rất nhạy bén, nhưng bình thường khi đến những địa phương có âm khí nặng, vì để bản thân tránh bị rối loạn, phàm là những người có thể tiếp xúc cùng linh hồn đều sẽ theo bản năng ngăn chặn năng lực cảm ứng của mình cùng linh hồn. Nếu đã nói vậy, Khâu Lạc xưa nay là chưa từng chặn qua?

Này thật giống một cái điện thoại thông minh được cài đặt sẵn tính năng tự động truy cập thông tin bất kể thời gian lẫn địa điểm, đồng thời cũng tự động download liên tục mà không phân biệt bất kì danh mục nào. Bất quá nếu cứ như vậy mãi thì dù có là người hay là điện thoại đi chăng nữa một ngày nào đó cũng sẽ bị quá tải.

Trừ phi dung lượng bộ nhớ là vô hạn, vậy thì sẽ như hố đen vũ trụ, có thể liên tục tiếp nhận mà không bị rối loạn cùng phiền nhiễu.

Ân Thịnh nhìn Khâu Lạc: “Năng lực này của cậu là có từ khi nào?”

Những người khác không hiểu, thế nhưng Khâu Lạc lại biết rất rõ Ân Thịnh đang nói gì. Cậu suy nghĩ một chút: “Từ nhỏ đã có, ban đầu sư phụ cũng rất lo lắng, bất quá sau đó lại liền phát hiện tôi có thể khống chế rất tốt.”

Khâu Lạc cười cợt: “Nó ổn mà, tôi không bị sao cả.”

Ánh mắt Ân Thịnh lóe lên tia tán thưởng, y có chút đáng tiếc cái tên này cư nhiên lại là đệ tử của môn phái đối địch cùng quỷ sư.

“Cậu cảm thấy hồn phách vừa nãy ngoài hanh lang thế nào?”

“Điểm này tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái.” Khâu Lạc cau mày: “Hồn phách này là đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất.”

“Biến mất?” Ân Thịnh suy nghĩ: “Có phải là đã rời khỏi bệnh viện?”


“Đúng là đã rời khỏi bệnh viện, chỉ là có chút không thích hợp…” Khâu Lạc tự hỏi làm sao để có thể giải thích rõ ràng: “Mặc dù đã rời khỏi bệnh viện nhưng hình như không phải là tự nguyện.”

Ân Thịnh sững sờ, lập tức ý thức được điều gì, y lần nữa ra khỏi phòng bệnh đi đến trước phạm vi tấm kính đã được quét dọn sạch sẽ đứng một lúc. Gió lạnh ào ạt thổi tới, Ân Thịnh nhắm mắt lại, người ngoài nhìn vào đều cho rằng y là đang đứng ở đây hóng mát.

Bệnh nhân đi ngang qua phía sau lưng y cũng không nhịn được phải đưa mắt quan sát nam nhân thoạt nhìn vô cùng thanh tú này, lại không ai biết Ân Thịnh hiện tại đem toàn bộ sự chú ý đặt trên bệ cửa sổ bên cạnh, nỗ lực tìm kiếm dù chỉ là một chút dấu vết.

Nếu như là chiêu hồn…Sẽ không thể không để lại dấu vết.

Y đứng một lúc, mắt rốt cuộc mở ra. Đôi con ngươi không chút rung động nhìn bóng đêm dần bao trùm toàn bộ thành phố bên ngoài.

“Thì ra là như vậy…”

Ân Thịnh trở lại phòng bệnh, Giải Ứng Tông cùng Khâu Lạc vừa vặn đi ra.

Ân Thịnh ngăn Giải Ứng Tông: “Đêm nay để Khâu Lạc ở lại.”

Chân mày nam nhân cau lại: “Dựa vào cái gì?”

“Bởi vì cậu ấy có thể giúp đỡ.” Ân Thịnh chậm rãi nói

Khâu Lạc vừa nghe mình có thể giúp được việc gì, liền quay đầu hướng Giải Ứng Tông: “Xin lỗi Giải tiên sinh, anh cứ về trước đi.”

Khóe miệng Giải Ứng Tông giật giật, muốn nói không thể lại cảm thấy chính mình không có tư cách ngăn trở ý nguyện cùa Khâu Lạc. Gương mặt ngập tràn phức tạp, chôn chân cả nửa ngày, mới quay đầu ung dung hướng thang máy rời đi.

Ân Thịnh cùng Khâu Lạc quay về phòng bệnh, Cố Thành sớm chờ sẵn ở cửa hỏi: “Tôi có thể giúp gì được không?”

Ân Thịnh nhìn Cố Thành: “Anh có thể nhìn thấy quỷ sao?”

Cố Thành lúng túng giật giật khóe miệng: “Không thể…”

“Vậy…” Ân Thịnh đang muốn đuổi người, lại nghe Tiểu Nhị đột nhiên lên tiếng: “Anh ấy có thể bảo vệ tôi mà!”

Mọi người cả kinh, đồng loạt quay đầu nhìn cậu, Tiểu Nhị túm ống tay áo Cố Thành không buông: “Anh…Các anh một lúc đều đi hết, lỡ như có cái gì…Cái gì…”

Hồ Diệp ở một bên bất đắc dĩ: “Không phải còn có tôi và sếp ở đây hay sao?”

Tiểu Nhị đốp chát: “Sếp chỉ còn một tay một chân thôi! Anh thì bị chấn động não, hơn nữa cũng chỉ còn một tay!”

Hồ Diệp cùng Tư Đồ cùng lúc oán thầm: Cái gì mà “Chỉ còn” a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.