Đọc truyện Thiên Triều Quỷ Sư – Chương 29
Người ở đầu ngõ lớn tiếng gọi tên Tư Đồ không ai khác chính là ông chủ Vương mà lúc nãy mấy dì vừa nhắc đến.
Ông chủ Vương kia vẻ ngoài trông thập phần phúc hậu, bụng bia béo tròn, tóc trên đầu tuy thưa thớt nhưng lại được chải chuốc rất kỹ lưỡng.
Miệng ông nở một nụ cười rất tươi, trên tay còn cầm một con dao thái, vốn đang ngồi xổm mài dao trước cửa tiệm thì vô tình nhìn thấy người quen nên ngẩng đầu chào hỏi.
Ông chú này thoạt nhìn hình như trẻ hơn cha của Tư Đồ vài tuổi, ông mặc áo cao cổ, bên ngoài khoác một chiếc áo gió khá dày, tay áo vén lên cao, mấy đầu ngón tay vì liên tục tiếp xúc với nước trong thời tiết lạnh giá nên ửng đỏ cả lên. (Nói chung là trong suốt quá trình mài dao sẽ phải tiếp xúc với nước.)
“Đó chẳng phải là Tư Đồ Bách hay sao?!” Ông chủ Vương ha hả cười lớn, tiện tay ném con dao xuống đất, kéo khăn lau sạch nước trên tay rồi đứng dậy bước qua cục đá mài dao đi tới.
“Chú biết ngay là thế nào con cũng sẽ về nhà vào dịp này mà. Ái chà, đã cao lớn đến như vậy rồi! Thật sự là năm tháng không buông tha một ai a…”
Ông chủ Vương giơ tay vỗ vỗ bả vai Tư Đồ Bách, đầu của ông chỉ cao tới ngực hắn.
“Chú Vương.” Tư Đồ lễ phép chào hỏi, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, thuận tay đem Ân Thịnh đẩy lên phía trước: “Đây là Ân Thịnh, con…con với cậu ta là đồng nghiệp của nhau.”
“Đây chính là Ân Thịnh!” Ông chủ Vương kinh ngạc ngó sang Ân Thịnh, tựa hồ như không tin được y lại có tướng mạo như thế này: “Từng nghe mẹ con nhắc qua, chú còn tưởng đó là một nam nhân to lớn tựa như con.”
“Thế nào lại gầy như vậy a? Tư Đồ con không phải là bắt nạt thuộc hạ đó chứ?”
“Làm gì có chuyện đó!” Tư Đồ lắc đầu, theo bản năng quay sang véo má Ân Thịnh: “Tên này dù có ăn nhiều cách mấy vẫn không mập lên được, con cũng không còn cách nào…”
Ông chủ Vương có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua hành động của Tư Đồ, rồi lại nhìn sang mặt Ân Thịnh, gương mặt Ân Thịnh hiện tại chẳng có chút biểu cảm gì, y lẳng lặng giơ tay đánh nhẹ vào bàn tay đang giữ trên má mình xuống, Tư Đồ hắc hắc cười, đoạn đem hai tay cho vào túi quần.
“Ách…A đúng rồi đúng rồi!”
Thiếu chút nữa ông chủ Vương đã quên mất bản thân muốn nói gì, lúc này tự vỗ trán một cái: “Có còn nhớ con gái của chú không? Vương Tiểu Phương, là Tiểu Phương đó, nhớ không?”
“Hai đứa hồi nhỏ hay chơi chung với nhau lắm ấy!”
Tư Đồ xấu hổ cười cười: “À là Tiểu Phương đúng không? Nhớ rõ ạ, hồi tiểu học có chung lớp với nhau một năm.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Ông chủ Vương mừng rỡ reo lên: “Giáo viên dạy Ngữ văn của hai đứa cũng là cùng một người đúng không? Năm ngoái con gái cùa bà ta mới sanh cho bà ta một thằng cháu béo tròn…”
Nói tới đó biểu tình ông chủ Vương có chút phức tạp, ông chà xát hai tay: “Thời gian trôi qua thật là nhanh quá, khi đó hai đứa bây chỉ cao tới chừng này.”
Ông chủ Vương giơ tay so ngang đầu gối, hướng Tư Đồ cười cười.
Tư Đồ gật đầu, đang muốn tìm đường lui khỏi mấy chuyện thời xa xưa kia thì bỗng nhìn thấy từ trong cửa tiệm xuất hiện thân ảnh của một nữ nhân, trên tay bưng một thứ gì đó đi ra.
“Cha, mẹ bảo con mang cái này cho cha…”
Giọng nói giữa chừng đột nhiên im bặt, nữ nhân chôn chân ngay cửa, chằm chằm nhìn về phía Tư Đồ.
Ánh mắt Ân Thịnh lướt qua bả vai ông chủ Vương nhắm đến nữ nhân ở phía sau, quan sát trên dưới một chút, vẫn không hé răng nói gì, trong lòng lại mơ hồ nảy sinh một ít xúc cảm lạ kỳ.
Có một loại cảm giác ũ rũ đang lan tỏa…Lại thêm cả một ít khó chịu từ sâu thẳm đáy lòng.
Ân Thịnh buồn bực suy nghĩ, chợt nghe ông chủ Vương reo to.
“Thật sự là nhắc người người xuất hiện a!” Ông chủ Vương ngoắc: “Lại đây lại đây, con có còn nhớ anh Tư Đồ không?”
Vương Tiểu Phương mỉm cười, đem vật đang cầm đặt qua một bên, phủi phủi hai tay, mạnh dạn đoan trang bước tới.
“Anh Tư Đồ, đã lâu không gặp.”
Cô vươn tay ra, Tư Đồ thuận tay bắt lấy.
“Thật sự là nữ đại thập bát biến*.” Tư Đồ cười nói: “Khi xưa là một bé con mặt mày nhem nhuốc, hiện tại lại có thể dễ nhìn đến vậy.”
*nữ đại thập bát biến: thành ngữ TQ, là nói đến sự thay đổi nhanh chóng của một cô gái trong giai đoạn trưởng thành.
Lời này của Tư Đồ nói ra là không hề giả dối, quả thật dáng dấp của Tiểu Phương không tồi, có lẽ là di truyền từ mẹ nên mới sở hữu mày liễu mắt hạnh, sống mũi thẳng tắp, thân thì cao gần một mét bảy, chân mang giày cao gót thoạt nhìn duyên dáng yêu kiều, mái tóc dài nhuộm màu nâu sẫm rũ xuống, gương mặt trang điểm thanh nhã, trông thập phần thưởng tâm duyệt mục**.
**thưởng tâm duyệt mục: cảm thấy vui lòng đẹp mắt.
Tiểu Phương vui vẻ tươi cười, điều này khiến cảm tình của Tư Đồ đối với cô tăng lên không ít, chắc một phần cũng do học thức khá cao, hơn nữa còn là thành phần tri thức làm việc ở thành phố, vậy nên nhất cử nhất động của Tiểu Phương đều rất tự nhiên không chút gượng gạo. Tư Đồ đột nhiên lại nghĩ, nếu bản thân mấy năm trước thật sự nghe theo lời dì tư đi xem mắt cô…Thì có lẽ…
Bất quá có một số chuyện vốn đã được định sẵn, tình yêu chính là chẳng phân biệt thứ tự đến trước hay đến sau, dù cho mấy năm trước hắn thật sự quen biết với nữ nhân trước mắt này đi chăng nữa, thì cũng sẽ không giống như các bậc trưởng bối mong muốn, yên ổn thành gia lập thất, bởi lẽ một nửa trời định của hắn vẫn thủy chung chưa xuất hiện.
Vừa nghĩ như thế, trong tâm can Tư Đồ bồng dần lan tỏa một loại cảm giác ôn nhu khó tả, khóe mắt hắn khẽ nhìn sang Ân Thịnh đang im lặng đứng bên cạnh, dưới ánh nắng của mặt trời, từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú đó đều dịu dàng đến lạ thường, ánh mắt y vô định nhìn vào khoảng không xa xăm, phảng phất như hoàn toàn tách rời khỏi mọi âm thanh huyên náo xung quanh.
Chỉ cần nhìn y như thế này thôi nội tâm cũng sẽ không ngăn được mà cảm thấy bình yên vô cùng.
“Anh Tư Đồ?” Tiểu Phương nói được vài câu thì phát hiện Tư Đồ không hiểu sao lại thất thần trơ người ra, cô không nhịn được liền kêu lên một tiếng.
“Ơ? À, em nói là muốn đi thăm thầy sao…” Tầm mắt Tư Đồ trở về đối diện với cô, hắn nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nhận thấy vẫn còn ít thời gian nữa mới tới buổi cơm trưa: “Nhưng đến mà không báo trước thì cũng không phải phép lắm.”
“Em có số điện thoại của thầy mà.” Tiểu Phương cười cười, moi từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động: “Đi chung không?”
Tư Đồ cũng không biết phải trả lời như thế nào, vừa muốn quay sang hỏi ý Ân Thịnh ra sao, nhưng nam nhân nọ xem hắn như người vô hình, vẫn không nói gì đừng yên một chỗ, y đưa tay gãi gãi cổ, chân mày tuấn mỹ khẽ nhếch lên.
“Nếu anh không tiện thì thôi, để hôm khác vậy.” Tiểu Phương cẩn thận cất điện thoại vào, sau đó nhìn sang Ân Thịnh: “Anh Tư Đồ có khách nên muốn tiếp đãi cho chu đáo đúng không? Cũng do em không suy nghĩ chu toàn, Ân tiên sinh hẳn là đang cảm thấy rất nhàm chán?”
“…” Ân Thịnh đảo mắt liếc nhìn nữ nhân một cái, suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu cái rụp.
Tiểu Phương đơ người, bản thân không hề nghĩ đến việc nam nhân này đến một lời khách sáo cũng không có lại thẳng thắn trực tiếp thừa nhận.
Cô đã nhiều lần quan sát Ân Thịnh, kỳ thật chỉ nhìn vẻ bề ngoài của y, không ai nghĩ rằng y hóa ra là cảnh sát, bởi lẽ nhìn dáng vẻ Ân Thịnh không giống với người đã từng trải qua khóa huấn luyện thể chất khốc liệt ở trường cảnh sát.
Lẽ đương nhiên, Ân Thịnh vốn không phải cảnh sát, nhưng sự thật này chỉ có một vài người biết.
Tư Đồ thấy Ân Thịnh không còn chút hứng thú nào, hắn vội vàng quay sang nói với Tiểu Phương: “Vậy hôm khác đi, giờ anh dẫn Ân Thịnh đi tham quan xung quanh đã, không làm phiền em nữa.”
Tiểu Phương gật đầu tạm biệt, ông chủ Vương nhìn thấy sự việc diễn ra không như mong đợi liền nóng ruột vô cùng, ông đưa tay nhéo một cái vào lưng con gái.
Tiểu Phương nhíu mày quay đầu lại thì thấy cha đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn mình, cô thở dài, vừa lúc nam nhân trước mắt chuẩn bị đi mất thì đột nhiên lên tiếng: ” Cái kia…Nếu không ngại, để em thử một lần làm hướng dẫn viên du lịch có được không?”
“Tuy chỗ này cũng không có gì để xem.” Tiểu Phương đối Ân Thịnh nói: “Nhưng tôi có thể dẫn cậu đến những nơi mà anh Tư Đồ yêu thích.”
Tư Đồ ngây ra một lúc, vừa định từ chối, lại nghe Ân Thịnh hờ hững phun ra một câu: “Cũng được.”
Thế là ba người lẳng lặng bước đi, Tư Đồ ở chính giữa, bên phải là Ân Thịnh, bên trái là Tiểu Phương.
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân tựa như đang nằm trên bàn chông, lúc thì đưa tay lên gãi gãi cổ, lúc thì lại duỗi tay duỗi chân.
“Các anh phá được rất nhiều vụ án, em xem trên tivi nên biết được.” Thanh âm của Tiểu Phương nhẹ nhàng cất lên: “Anh đối với em có thể cảm thấy rất xa lạ, nhưng em rất thường nhìn thấy anh qua tivi.”
“Vậy sao?” Tư Đồ cười cười: “Nhưng mỗi lần anh xuất hiện cũng đều không có chuyện gì tốt a.” (Editor: Chỉ khi nào có án mạng nghiêm trọng mới được phỏng vấn trực tiếp trên sóng truyền hình.)
Tiểu Phương sửng người, liền sau đó bật cười: “Đúng là vậy thật.”
Ân Thịnh hai tay giữ trong túi quần chán chường ngó trái ngó phải, y không dắt Ngân theo, Ngân và con chó Đại Hoàng nhà Tư Đồ có vẻ rất hợp nhau, hai con vật trong phòng khách rượt đuổi quậy phá đến bất diệc nhạc hồ*, y thấy vậy liền không muốn khiến Ngân mất hứng.
*bất diệc nhạc hồ: ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến quên cả trời đất.
Bởi tính Ân Thịnh ít khi ra ngoài chơi mà chỉ thích chui rúc ở nhà, thế nên Ngân cho tới giờ cũng chưa từng có lấy một bằng hữu nào. Khó mà nó có dịp tiếp xúc chơi đùa cùng một con vật khác, Ân Thịnh cũng không nhẫn tâm chen vào phá đám bọn chúng.
Tiểu Phương là một người rất dễ gần, luôn chu đáo và biết suy nghĩ, tựa như hiện tại vậy, sau khi cùng Tư Đồ chuyện trò vài câu, cô cũng không quên đối đãi cho phải phép với khách của Tư Đồ.
“Ân tiên sinh ở cảnh cục là làm gì vậy? Nghe dì của Tư Đồ bảo cậu là cố vấn?”
“Ừm..” Ân Thịnh gật đầu một cái.
“Cố vấn có phải là người đưa ra những gợi ý quan trọng trong quá trình phá án không?” Tiểu Phương tỏ vẻ thích thú: “Ân tiên sinh đây nhất định kiến thức rất rộng rãi.”
“Ừm.” Ân Thịnh chẳng chút khiêm tốn: “Không sai biệt lắm.”
Tiểu Phương cười rộ lên: “Tính cách của Ân tiên sinh rất thú vị a.”
“Người trong cảnh cục đối xử với nhau có tốt không?”
“Rất tốt.”
“Anh Tư Đồ khi phá án nhất định là sẽ rất nghiêm túc đúng không? Những lúc có án phải xử lý thì hai người sẽ giống như bây giờ ở bên cạnh nhau để hợp tác hay sao?”
“Như bây giờ.”
“…Ân tiên sinh là cố vấn, vậy có được trang bị súng không?”
“Không có.”
Tiểu Phương chẳng nói thêm được gì, vì một người cho dù có giỏi giao tiếp đến cỡ nào đi chăng nữa mà lại gặp phải một kẻ hỏi gì thì trả lời nấy mà khi trả lời cũng chẳng hề suy nghĩ hay trau chuốc lời nói, thì đành phải bất lực không thể giải quyết.
Cô có chút bối rối khẽ nhìn Tư Đồ, tựa hồ như muốn cầu cứu, cũng là muốn tìm đề tài nào khác để xua tan bầu không khí tẻ ngắt lúc này.
Chỉ tiếc tâm trạng Tư Đồ đang rất tốt, vẻ mặt tươi cười lắng nghe hai người họ một người thì nhiệt tình hỏi còn một người thì cộc lốc đáp, giống như hắn hoàn toàn không phát giác ra được sự thiếu tự nhiên trong đoạn đối thoại đó.
Tiểu Phương bất đắc dĩ đành phải đem đề tài xả trở lại người Tư Đồ, Tư Đồ vẫn như cũ lịch sự trả lời, không hề nhạt nhẽo, nhưng lại cảm thấy khoảng cách rất xa.
Tiểu Phương có phần thiếu kiên nhẫn, kỳ thật cô cũng không muốn cứ như vậy mà kết thân với Tư Đồ, chỉ là gia đình ép buộc quá gắt gao nên đành phải làm dáng một chút, dĩ nhiên nếu có khả năng thì Tư Đồ tuyệt đối là một sự lựa chọn không tồi chút nào, nhưng hiện tại rõ ràng Tư Đồ không hề có ý nghĩ đó. Tiểu Phương còn nói thêm vài câu, nhưng cũng chẳng có gì thú vị, nên lúc sau liền dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.
Mọi người đem những suy nghĩ vẩn vơ hết thảy bỏ sang một bên, ngược lại khiến bầu không khí xung quanh trở nên thoải mái rất nhiều.
Tư Đồ dẫn Ân Thịnh đến trường tiểu học trước kia của hắn, trên sân trường cùng Ân Thịnh nói về những câu chuyện thời thơ bé thập phần thú vị, cứ đến mùa hè là rất thích chạy ra bờ sông chơi, nói đến hắn khi đó có lần đã cứu được một đứa nhỏ thiếu chút nữa thì chết đuối, vẻ mặt kiêu ngạo vô cùng.
Ân Thịnh dần tươi cười nhiều hơn, tựa hồ như tâm tình bất mãn lúc nãy đã không còn, y đi bên cạnh Tư Đồ chăm chú lắng nghe cùng quan sát cảnh vật chung quanh, Tiểu Phương thỉnh thoảng lại nhắc đến những chuyện xấu hổ lúc nhỏ của Tư Đồ, Ân Thịnh cũng rất nhiệt tình nghe ngóng.
“Vậy cái tên Nhị Lăng Tử giờ ra sao rồi?” Thời điểm cả ba trở về nhà, Tư Đồ bỗng lên tiếng hỏi: “Nghe nói hắn bỏ dở giữa chừng khi đang học trung học đúng không?”
“Ừm.” Tiểu Phương gật đầu: “Lúc đầu là do hít thuốc phiện nên bị bắt giữ, sau khi cải tạo con người cũng sửa đổi tốt hơn, trở về nhà được mấy tháng thì gia đình bắt đi kiếm việc làm.”
Suy nghĩ một chút, Tiểu Phương liền sực nhớ: “Hình như là xin vào làm công nhân cho công ty Kim Long.”
“Kim Long?” Tư Đồ nhướng mày: “Chủ tịch của công ty đó là Kim Đại Chung phải không?”
“Phải.” Tiểu Phương nói: “Phạm vi hoạt động của công ty bọn họ khá rộng lớn, hầu như đều có mặt ở mọi lĩnh vực, công ty của em năm ngoái có hợp tác làm ăn cùng bọn họ, nhưng Kim Đại Chung một bụng thâm hiểm, sau vài lần làm ăn, ông chủ của em cũng không còn tới lui cùng hắn nữa.”
“À…” Tư Đồ gật đầu, có vẻ hơi trầm ngâm. Vừa hay lúc đó cả đám bọn họ lại nhìn thấy bóng dáng ông chủ Vương đứng trước cửa tiệm, Tiểu Phương liền quay sang nói lời tạm biệt rồi rời đi.
“Chúng ta cũng quay về thôi.” Tư Đồ xoay người ôm lấy bả vai Ân Thịnh, Ân Thịnh mở to mắt nhìn hắn───
“Anh bị làm sao vậy?”
“Hả?” Tư Đồ ngạc nhiên: “Tôi có bị làm sao đâu?”
“Lúc anh nghe thấy cái tên Kim Đại Chung, sắc mặt rõ ràng thay đổi.”
Ân Thịnh chằm chằm nhìn hắn: “Hai người có quen biết à?”
“Cứ cho là có đi.” Tư Đồ cười rộ lên, kéo tay Ân Thịnh quẹo vào con hẻm phía trước mặt, ngó trái ngó phải một lúc thấy không có ai, liền cúi đầu thân mật hôn lên má Ân Thịnh: “Tên đó không phải là người tốt, chỉ là không vui khi nghe thấy tên của hắn thôi.”
“Ờ.” Ân Thịnh gật đầu, cách một lát sau đột nhiên hỏi: “Tại sao lại hôn tôi?”
“A?” Tư Đồ sửng sốt.
Ân Thịnh đẩy hắn ra, đồng thời đưa tay xoa xoa mặt: “Đây là sở thích của anh sao? Về sau đừng có động một chút là lại hôn tôi.”
Lời tác giả: Kim Đại Chung là nhân vật phản diện, chương này trước hết để cho hắn xuất hiện một chút. =W=