Thiên Tống

Chương 578: Ám sát? (2)


Đọc truyện Thiên Tống – Chương 578: Ám sát? (2)

Tô Thiên nói:

“Ta nghĩ chúng ta vẫn nên thương lượng một chút về hậu quả của nó.”

Mọi người gật đầu đồng ý, với tính hình trước mắt, Lý Cương chắc chắn lành ít dữ nhiều. Âu Dương nói:

“Đây là cuộc tuyển cử đầu tiên, tất cả mọi người đều nhìn vào đó. Cho dù là người không quan tâm đến cuộc tuyển cử này cũng biết đây là cuộc tuyển cử có ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống sinh hoạt của họ. Cho nên không thể có chuyện giả bệnh được. Dù phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Hoàng Thượng cũng phải “cứng đầu” thôi. Nếu mọi người dám lựa chọn, Từ đại nhân cũng không có gì mà không dám đảm đương cả. Tất nhiên, vòng sau mọi người vẫn phải bỏ phiếu cho Lý Cương, đây là yêu cầu chính trị, ta muốn nói một câu, nếu mọi người hợp sức lại, vì lợi ích của đoàn thể, đoàn thể cũng vì các ngươi phục vụ. Vậy thì các ngươi cũng nên tôn trọng quyết định của đoàn thể. Cho nên, ta hi vọng mọi người đừng làm việc theo cảm tính.”

“Đoàn thể?”

Một quan viên thắc mắc.

“Âu Dương ta đã từng nói, người quân tử rất đa dạng. Mục tiêu của chúng ta rất đơn giản, chính là hi vọng có thể thực hiện giấc mơ về chế độ tư bản. Cho nên chúng ta phải chung sức chung lòng.


Bất luận là trong dân gian, hoạt động thương nghiệp hay là chuyện của triều đình, thì lợi ích đoàn thể cũng góp phần tạo nên sức ảnh hưởng mang tính liên kết. Ở cùng nhau chúng ta có thể khai thác nhân tài bổ sung cho đội ngũ của chúng ta, còn phải nói rõ quan điểm chính trị của mình để kêu gọi sự ủng hộ của mọi người. Nếu có người không đồng ý thì cũng chẳng sao. Nhưng ta chỉ muốn mọi người biết rằng chúng ta chẳng phải liên minh thương nghiệp, cũng không phải liên minh về tiền bạc hay liên minh quyền lợi tham ô gì hết. Chúng ta là liên minh chính trị, chúng ta có truy cầu, chúng ta có mục tiêu.”

Âu Dương hỏi:

“Thật ra quan điểm này đã được nói tới nói lui rất nhiều lần rồi, nếu trước đây có người hiểu nhầm và bây giờ nguyện ý rút lui thì chúng ta tuyệt đối sẽ không có hành động gì quá khích. Vì chúng ta không kết bè kết phái vì a dua nịnh bợ, mong được trèo cao. Chúng ta đồng tâm hiệp lực vì chúng ta có chung mục tiêu và lý tưởng.”

….

Cho dù Âu Dương đã kêu gọi mọi người bỏ phiếu, nhưng Lý Cương vẫn đại bại trong lượt bỏ phiếu thứ hai, Từ Xử Nhân trở thành Giám Quốc trong cuộc tuyển cử thứ nhất. Đương nhiên, theo quy tắc, Từ Xử Nhân phải nhận được chiếu chỉ đồng ý của Triệu Ngọc mới có thể thực sự trở thành Giám Quốc. Có điều, chỉ cần Triệu Ngọc không phải là kẻ khờ, người chắc sẽ biết rằng giờ không phải là lúc sử dụng quyền hành của một Hoàng Đế, cho dù phải dùng, cùng là để giải quyết những sự việc về sau.

Tiếp theo, Từ Xử Nhân tuyên bố liên minh dân chủ của tổ quốc mình, đồng thời tuyên bố mình là chủ tịch của liên minh này. Từ Xử Nhân mời Lý Cương cùng hắn xây dựng cơ cấu tỉnh Thư, tỉnh Môn Hạ, tỉnh Thượng Thư, còn có sáu bộ nữa. Ngô Mẫn vốn liên hợp với Lý Cương, cùng nhau nắm quyền, nhưng lại trở thành phe chống đối, điều này khiến Chu Bình bất mãn vô cùng, nhưng Chu Bình chẳng trách ai, vì chẳng ai ngờ rằng lại có chuyện ngoài ý muốn như thế xuất hiện trong cuộc tuyển cử.

…..

Cửu Công Công lại bảo Âu Dương mời lão ra ngoài dùng bữa, vì Triệu Ngọc đã rời Hoàng Cung nên nhân khí của nó rất thấp. Số lượng nội thị vệ thì không giảm bớt, số lượng thái giám và cung nữ thì lại giảm tới mức thấp kỷ lục. Bây giờ, ngoài việc bảo đảm an toàn nhân lực, vật lực của hoàng gia, nội thị vệ còn phải phái nhân thủ đến bảo đảm an toàn cho Từ Xử Nhân. Triệu Ngọc không có theo sát trong cuộc tuyển cử vừa rồi, nếu Từ Xử Nhân có hộ vệ của riêng mình thì nội thị vệ cũng có thể không can dự.

Cửu Công Công cười khẽ, xem ra không phải là chuyện gì hay ho:

“Sao, ngươi với Ngô Mẫn đều không coi ý của Hoàng Thượng ra gì phải không?”

“Cửu Công Công, chuyện này ta càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.”


Âu Dương nói:

“Số phiếu của Lý Cương cũng quá thấp rồi. Mấy năm nay đất đai được mở rộng, lại thêm chuyện thay đổi triều đại nên quan viên luôn thiếu hụt. Nhưng lại có không ít người trẻ tuổi làm quan ngũ phẩm, những tiến sĩ trẻ tuổi này hầu hết đều được bồi dưỡng tại đại học Dương Bình hoặc Đông Kinh, có ý chí kiên cường, ái quân ái quốc, ái dân. Họ sẽ không vì chuyện Lý Cương làm quan chính trực mà không lựa chọn hắn làm Giám Quốc. Nếu đem ra so sánh thì Từ Xử Nhân và Ngô Mẫn đều là người có mùi vị của đồng tiền, từ xưa tới nay, người đọc sách đều thanh cao, ta không tin có nhiều người phản đối Lý Cương như vậy.”

“Haha.”

Cửu Công Công nói:

“Nói cho người nghe cũng không sao, là ta cầm một phần thủ dụ đưa cho Thanh Nghị Đại Phu bảo hắn làm giả phiếu bầu.”

“Hả?”

Âu Dương sửng sốt.

Cửu Công Công lắc đầu:


“Thực ra nếu ta không làm như thế thì Lý Cương cũng vẫn bị thua. Hoàng Thượng chỉ muốn xem mọi người có dám tuân theo cái gọi là “dân ý” hay không mà thôi. Yên tâm đi Âu đại nhân, hi vọng của Hoàng Thượng là như vậy. Nếu Hoàng Thương thực sự muốn ai làm Giám Quốc thì chỉ cần người hạ thánh chỉ một cái là xong, hà tất gì phải phiền phức như thế. Lẽ nào người cho rằng Hoàng Thượng vẫn phải giải thích với các thần tử nhiều như thế sao? Huống hồ là uy danh của đương kim Hoàng Thượng.”

Âu Dương suy nghĩ một lát rồi nói:

“Lão Cửu, chúng ta dù sao cũng đã quen biết nhau được mười năm rồi. Có chuyện gì thì ngươi cũng phải nói cho ta trước một tiếng chứ. Rốt cuộc là Hoàng Thượng nhìn nhận ra sao về lần tuyển cử này?”

Cửu Công Công đáp nhi sở vấn*:

“Lúc đại nhân được cử làm tri huyện Dương Bình, người xây dựng và chỉnh đốn bản huyện của mình một cách hết sức ổn định nề nếp, sau đó lại làm một ông chủ nhàn nhã, mặc kệ huyện lỵ là cớ làm sao?”

*Đáp nhi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Vì trước kia nếu không quản, thì Dương Bình sẽ thành một huyện bỏ đi, vả lại lúc đó ta vẫn còn trẻ. Sau này huyện lỵ tham ô, xây dựng thành một quỹ đạo, tạo nên một bố cục nhất định về sau. Đương nhiên là ta có thể không quản nữa rồi. Ngươi đừng nghĩ rằng ta thích được ở bên những thi thể hôi thối mỗi ngày mà ăn cơm, cũng đừng nghĩ rằng ta thích chơi đùa với nữ nhân đến tận canh ba, nửa đêm chờ người đến báo hỏa hoạn. Càng không nên nghĩ rằng ta thích chạy đến vùng thôn quê để được hít thở không khí trong lành. Nếu đã có người làm rồi thì sao ta còn phải quản những chuyện hư hỏng như thế. Vả lại, ta quản được ít thì sẽ sai ít, không quản thì sẽ không sai. Tiền kiếm được rồi, việc gì có thể làm ít đi một chút thì đương nhiên sẽ làm ít đi một chút. Giống như * vậy, rất nhiều người vì thích được người khác trèo đầu cưỡi cổ mà làm*. “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.