Đọc truyện Thiên Tống – Chương 15: Mầm tai hoạ
“Nhân thủ nha môn trong đêm hôm qua nhất định toàn lực xuất động. Nếu vậy, bây giờ chính là thời gian nghỉ ngơi. Mà hương binh trông coi cửa thành chắc chắn cũng không có nhiều tinh thần.”
Âu Dương nói:
“Mà ta chắc chắn không thể truy bắt trên công văn, tỉ lệ chúng ta có thể ra ngoài đạt đến sáu phần.”
“Thiếu gia nói có sáu phần, vậy nhất định là mười phần.”
. . .
Hương binh bốn cửa thành đang từ từ quan sát đám người lui tới. Căn cứ nha môn gửi công văn đi, phi tặc nghi là nữ tử, dáng người chừng năm thước hai tấc (Thời Tống một thước ước chừng là 31 cm), diện mạo không rõ. Mà huyện úy đại nhân muốn lén tìm hai người là nam tính, một tên năm thước bảy tấc, một tên năm thước năm tấc, tuổi 15, nhưng tướng mạo hơi thành thục, chừng mười bảy mười tám. Một người trong đó có văn điệp thân phận của Quốc Tử Giám. Không thể sử dụng bạo lực với hai người này.
Bọn hương binh hứng thú không lớn với nữ tặc, kẻ trộm này cho dù bắt ở trên tay mình, ban thưởng cũng phân đều mọi người, rất có hạn. Lại nói mình còn có thủ trưởng phải chia công lao. Nhưng chiếu cố giúp huyện úy thì lại khác. Đầu tiên rượu và thức ăn tuyệt đối chạy không thoát, tiếp theo là có nhân tình này, sau này có thể tham gia quân ngũ ít về nhà nhiều. Bọn họ không phải cấm quân cùng sương quân, thuộc binh nghĩa vụ do nông hộ điều ra. Việc nhà nông vẫn tự làm. Cho nên bọn họ càng để ý hai huynh đệ này hơn.
Một hương binh mắt sáng, trông thấy một tên thiếu niên mang nón hết sức lén lút ngoài trăm mét, hơn nữa vừa thấy mình nhìn sang, thiếu niên kia liền chạy vào trong thành. Tên lính vội la lên:
“Đứng lại.”
“Đuổi!”
Một tên lính khác cũng phát hiện thiếu niên này, nói một tiếng, bốn người lập tức đuổi theo thiếu niên.
Cước lực của thiếu niên làm sao so được cước lực tên lính tráng niên, không đến nửa khắc đồng hồ đã bị đám lính ấn ngã xuống đất. Âu Phong lúc này cầm dây thừng nhanh chóng chạy tới, khẽ lật nón thiếu niên lại lặng người:
“Ngươi là người hầu tiệm gạo phố đông?”
“Bẩm huyện úy đại nhân, chính là thảo dân.”
“Ngươi đi cửa thành làm gì?”
“Có người cho tiểu nhân ba trăm văn, bảo tiểu nhân làm như vậy.”
Người hầu nói:
“Người kia còn cho tiểu nhân một phong thư muốn giao cho huyện úy đại nhân.”
Âu Phong vội từ trong ngực hắn lấy thư mở ra xem:
Anh, nam nhi chí tại bốn phương, đệ tùy hứng kính xin chớ trách. Nói một tiếng với đại bá, gậy đánh mông tạm ghi nợ. Nếu đại bá tức giận, bảo bá mẫu khuyên thử. Bá mẫu kính xin quan tâm thân thể. Đệ ít thì năm năm, nhiều thì mười năm tất quay lại. Còn Tú nhi là cô nương tốt, kính xin ca để tâm nhiều hơn, giúp nàng tìm một nhà khá giả khác, đệ thì vô phúc tiêu thụ ý tốt của Tú nhi. Mặt khác: Nữ tặc: Tuổi mười lăm —— hai mươi, răng trắng đều, môi non hơi có màu đỏ. Ngón tay thon dài, móng tay có bảo dưỡng, làn da trắng mịn. Cánh tay phải nàng có dấu vết răng cắn. Tóc nàng có mùi khí than. Đệ đoán nàng tất trước buổi trưa ngồi xe ngựa ra khỏi thành, nhớ kỹ người này võ nghệ không kém, người mang vũ khí.
Âu Phong cầm thư thở dài phất tay quát:
“Nhanh chóng tập hợp nhân thủ đi theo ta.”
Nha dịch, binh đinh toàn bộ đứng vòng quanh thànhg. Trên cửa thành cung đáp dây cung, đao ra khỏi vỏ, cả đám đằng đằng sát khí.
“Đứng lại!”
Âu Phong chỉ một chiếc xe ngựa, phu xe dừng xe ngựa lại.
“Trong xe người phương nào?”
“Hồi bẩm đại nhân, là tiểu thư nhà ta.”
“Vương Bá, là ai to gan như vậy?”
Rèm xốc lên, một mỹ nhân hỏi:
“Vị đại nhân này, sao ngăn cản xe ngựa của ta?”
Âu Phong khịt khịt mũi, lập tức lui lại vung tay lên hô to:
“Nữ tặc!”
Một tiếng vừa dứt, trên tường thành từng trận âm thanh kéo dây cung. Mỹ nhân cả kinh hỏi:
“Ta là nữ tặc, dựa vào cái gì nói ta là nữ tặc?”
Âu Phong hỏi:
“Ngươi có dám kéo tay áo tay phải của ngươi ra, để ta nhìn cánh tay ngươi.”
“. . .”
Mỹ nhân giận dữ ở trên xe ngựa giơ chân hỏi:
“Có phải là đồ đường đệ rùa đen không nghĩa khí kia của ngươi nói cho ngươi?”
“. . .”
Mọi người không nói gì, thiếu nữ mặc gọn gàng như vậy, lớn lên xinh đẹp như thế, không ngờ mở miệng là nói bậy.
Âu Phong quát lên:
“Là ngươi tự bị trói, hay là vạn tiễn xuyên tâm.”
Hắn đã có điểm sát ý, nghe lời của cô gái kia, tựa hồ còn liên lụy đến người đường đệ mình.
“Làm càn!”
Thiếu nữ rất không tình nguyện lấy ra kim bài một mặt:
“Ta chính là người trong phủ Gia Quốc công chúa, ai dám lỗ mãng?”
“. . .”
Âu Phong vừa nghe hít một ngụm khí lạnh. Gia Quốc công chúa này thì hắn biết. Công chúa này cũng không phải nữ nhi của đương kim Hoàng đế, mà là nữ nhi Triết Tông mất sớm, nhi tử duy nhất của Triết Tông sinh ra ba tháng đã chết, cuối cùng do hoàng đệ Huy Tông tiếp vị trí Hoàng đế. Nhưng Triết Tông để lại bốn nữ nhi. Trong đó ba người đều chết sớm, duy độc chỉ còn lại một Gia Quốc công chúa. Huy Tông vì cảm tạ người anh chết sớm của mình, với Gia Quốc công chúa này cơ hồ là nói gì nghe nấy, có cái gì cần có thể thỏa mãn liền thỏa mãn, không thể thỏa mãn cũng nghĩ cách thỏa mãn. Đừng nói là bản thân công chúa, cho dù là hạ nhân của phủ công chúa cũng kiêu ngạo hơn cả quản gia của Tể tướng.
Ban Đầu bên cạnh hỏi:
“Đại nhân, kim bài này là thật hay giả?”
“Kiểm tra thì chúng ta không biết, mau phái người đi mời đại nhân.”
Âu Phong hô tứ phía:
“Thu vũ khí lại.”
“Vậy còn tạm.”
Thiếu nữ nhảy xuống xe ngựa hỏi:
“Đường đệ Âu Dương của ngươi đâu?”
“Về. . .”
Về cái gì chứ? Nếu nói thật, mình dầu gì cũng là quan chính cửu phẩm, thiếu nữ này chắc chắn không có phẩm. Nhưng sự thật cùng lý luận luôn cách biệt. Âu Phong ôm quyền khom người nói:
“Liệt đệ của ta đã sớm ra khỏi thành rồi.”
“Làm sao ra ngoài?”
“Cái này. . . Là người hầu của hắn lừa hương binh mở cửa mà ra.”
Âu Phong đổ mồ hôi hỏi:
“Có phải là liệt đệ có chỗ nào đắc tội cô nương?”
Thiếu nữ kéo tay áo
“Chỗ hắn cắn, ngươi nói đắc tội không? Kẻ này chạy thật đúng là nhanh.”
“Nếu là người phủ công chúa, vì sao phải trộm quan ấn?”
Âu Phong liều mạng vì Âu Dương.
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì đường đệ ngươi.”
Thiếu nữ vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Âu Phong:
“Về phần tại sao trộm quan ấn, công chúa biết, nếu ngươi có hứng không ngại đi Hàng Châu hỏi thử, công chúa ngày trước ở hành cung Hàng Châu.”
“Hạ quan không dám, không dám.”
Âu Phong mắng to trong bụng, có bệnh à! Hoàng cung chơi chán ngươi tới chơi lão bách tính.
“Ngươi cũng không tệ lắm. Ít nhất ngươi có một đường đệ không ngu ngốc.”
Thiếu nữ không kiên nhẫn:
“Huyện lệnh kia có tới không? Bổn cô nương còn gấp đi bắt tiểu nhân.”
“Lập tức tới ngay, cô nương chờ một chút.”
Âu Phong vừa cười bồi, trong lòng thở dài:
Khó trách mọi người đều nói một hạ nhân của phủ công chúa còn hơn Thái Thú một phương.
. . .
“Oa! Thiếu gia, ngươi liền bán nữ tặc?”
Âu Dương thong thả ung dung nói:
“Tặc phân hai loại, một loại là vì cuộc sống, một loại là vì sinh tồn. Xem nữ tặc kia chắc chắn không phải vì sinh tồn. Nếu như vậy nếu bỏ mặc nàng ở dân gian, sẽ hại rất nhiều người.”
“Nhưng lỡ như người ta là nữ hiệp trộm giàu giúp nghèo thì sao?”
“Cứu mình thì có. Khi thấy môi son nàng vẽ loạn, một hộp ít nhất là 10 xâu tiền.”
Âu Bình lẩm bẩm nói:
“Tốt xấu gì người ta cùng chúng ta. . .”
“Ta hỏi ngươi, nếu kẻ trộm kia là nam, ngươi còn có thể nhớ thương duyên phận đêm qua sao?”
“. . . Thiếu gia, ta sai rồi.”
“Ngươi không sai! Tuổi của ngươi có ý nghĩ như vậy là rất bình thường. Thật ra suy nghĩ của ngươi hẳn ngây thơ hơn rất nhiều. Đáng tiếc, ngươi sống cùng ta, nhất định trưởng thành sớm.”
Âu Dương cười ha hả, ở trên quan đạo ngửa mặt lên trời quát:
“Bầu trời mặc chim bay, cảm giác tự do thật tốt.”
Người qua lại trên quan đạo nhìn kẻ điên.
Âu Bình kéo Âu Dương, Âu Dương lơ đễnh cười:
“Bọn họ sẽ hiểu sao. Âu Bình, chúng ta tìm chỗ nào bán mấy bộ quần áo. Thuận tiện xem có thể lấy hai con ngựa hay không.”
“Thiếu gia ngươi biết cỡi ngựa?”
“Thiếu gia ta học cưỡi trong mộng.”
Âu Dương cười ha hả, mình chính là hội viên hội ngựa đặc khu, không có việc gì còn thường đánh cầu ngựa. Cỡi ngựa mặc dù không tính tinh xảo, nhưng đi đường vẫn có thể.