Thiên Tống

Chương 1: Sao chổi


Đọc truyện Thiên Tống – Chương 1: Sao chổi

Trong sân bay đặc khu nào đó của Trung Quốc đang tiến hành một trận tranh chấp.

Một bên tranh chấp là hai gã cảnh sát y phục thường, một bên khác thì là một người nước ngoài hơn năm mươi tuổi. Người vây xem đương nhiên chính là hành khách.

Người nước ngoài dùng tiếng Anh rít gào nói:

“Không! Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện tiếng Anh in trên vali này sao? Hành lý ngoại giao, dựa theo quy định ngay cả hải quan các ngươi đều không có quyền kiểm tra. Ta phải khiếu nại các ngươi. . .”

Một cảnh sát gọi điện thoại:

“Sếp, không được rồi. Hắn là hành lý ngoại giao, chúng ta có hải quan giúp cũng không có quyền kiểm tra.”

Điện thoại bên kia:

“Chúng ta xin lệnh cấm ở toà án, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định không thể để hắn lên máy bay.”

“Điều này không thể nào. . . này, này?”

Một tên cảnh sát khác nhỏ giọng hỏi:

“Sao rồi?”

Cảnh sát bất đắc dĩ nói:

“Smith tiên sinh. . .”

“Không!”

Người nước ngoài phun nước miếng lên mặt cảnh sát:

“Bây giờ ta muốn lên máy bay, lên ngay lập tức. Vợ ta con ta vẫn đang chờ ta. Ta sao có thể để mấy kẻ ngu các ngươi chậm trễ thời gian của ta. Nếu các ngươi ngăn cản nữa, ta sẽ yêu cầu cảnh sát sân bay bảo đảm quyền lợi của ta.”


“Cho đi à?”

Một cảnh sát khác hỏi.

“Không còn cách gì. Có lỗi với Smith tiên sinh, chậm trễ thời gian của ngài. . .”

“Tên nước ngoài chết tiệt!”

Tiếng gầm giận dữ từ bầy người xem náo nhiệt truyền đến. Một nam tử tóc húi cua mặc đồ thể thao hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đẩy đám người ra xông vào, sau khi nhìn thoáng qua vali người nước ngoài để xuống đất, đưa tay liền cho tên nước ngoài ngăn cản hắn một quyền:

“Dám trộm vali của ta, không nghe qua ông đây là ai.”

Cảnh sát mừng rỡ vội vàng bắt tay nam tử tóc ngắn:

“Ngươi nói vali này là của ngươi?”

“Đúng vậy, ngươi xem đây!”

Nam tử chỉ mặt cười in trên quần áo trước ngực mình, lại chỉ vali dưới đất:

“Trên đó có hình vẽ giống như đúc. Ngươi nghĩ in tiếng Anh là ta không nhận ra hay sao?”

Cảnh sát vội xem đấy vali, quả nhiên có một cái mặt cười, tiểu tử này thật tài tình, trợn tròn mắt mà hãm hại người khác. Cảnh sát lập tức nghiêm mặt nói:

“Smith tiên sinh, ta là tổ nhân viên cảnh sát điều tra tình tiết vụ án thương nghiệp XXX, bởi vì ngươi khả nghi trộm cướp tài vật, bây giờ chính thức yêu cầu ngươi giúp đỡ điều tra.”

“Đây là gói hàng ngoại giao.”

Người nước ngoài bịt mũi lớn tiếng chỉ nam tử tóc húi cua hô:


“Hắn là kẻ lừa đảo, các ngươi không nên tin hắn.”

“Ta lừa ngươi?”

Nam tử nói:

“Trong hành lý ta có hai bộ quần áo, một quyển Album, cộng thêm hai cuốn tạp chí Play Boy, ngươi nói ta lừa ngươi, mở ra để mọi người xem đi.”

“Ta đánh. . .”

Người nước ngoài tay đè rương, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

. . .

Cảnh sát bắt tay nam tử dùng sức lắc lắc, hết sức cảm kích nói:

“Cám ơn, cám ơn, nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ đã để hắn chạy mất.”

“Đừng khách khí.”

“Thấy tiên sinh có chút quen mắt, chẳng lẽ. . .”

“Âu Dương! Đốc sát cao cấp tổ Phản Thiên.”

Âu Dương cười nói:

“Người một nhà cả.”

. . .


Tin tức vào đêm đó: Một máy bay hành khách A380 từ đặc khu bay ngang qua bầu trời Kazakhstan đột nhiên mất liên lạc.

Tin tức ngày thứ ba: Đã chứng thật mất liên lạc với máy bay hành khách rơi tan ở cảnh nội Kazakhstan.

Tin tức ngày thứ năm: Một trăm tám mươi người tử vong, ba mươi hai người mất tích, người mất tích kể cả một đốc sát cao cấp đặc khu Âu Dương.

Âu Dương: Hai mươi bảy tuổi, cha mẹ mất sớm, mười tám tuổi vào cảnh hiệu, nửa năm sau phái trú nằm vùng tập đoàn lừa đảo quốc tế. Trong hai năm từ nhân viên bên ngoài trở thành cao tầng tập đoàn tội phạm. Hơn nữa dụ dỗ tất cả cao tầng tụ tập đặc khu, một mẻ hốt gọn. Sau khi khôi phục chức vụ ban đầu thăng lên cảnh trưởng, một năm sau thi đậu bằng cấp đại học, càn quét thiên giới, mọi việc đều thuận lợi. Một năm trước tấn thăng làm đốc sát cao cấp. Trước mắt đang tiếp thụ điều tra nội bộ, bởi vì một nhóm tội phạm IQ cao, hoài nghi hắn giả tạo chứng cớ lừa gạt lệnh điều tra mới bắt được tội phạm, nhưng nội bộ không cách nào tìm ra bất luận chứng cớ hữu lực nào.

Trước ngày X tháng X năm XX về nước tham gia hội nghị giao lưu phản lừa đảo quốc tế, trên đường máy bay hành khách rủi ro, tạm liệt nhân khẩu mất tích, ba năm sau bên chính phủ tuyên bố tử vong, di vật do một đám bạn tốt khi còn sống chôn ở nghĩa trang công cộng của cảnh sát. Người này được lão thiên quốc tế liệt vào ngày lễ.

————————-

Không chết? Không thể nào? Di ngôn mình cũng viết cả rồi. Âu Dương mở mắt nhìn xung quanh, không ngờ một mảnh mơ hồ. Sau đó cảm giác thân thể bị kéo tới kéo lui, còn bị quấn một tầng băng gạc, trời, ai túm tiểu JJ(tiểu đệ đệ) của ta. . .

“Sinh rồi, sinh rồi! Là một vị công tử!”

. . . Đoán chừng là rớt xuống vùng không phát đạt nào đó, phòng giải phẫu cùng phòng sinh không ngờ ở chung với nhau. Không đúng! Có người sinh ra, nhưng không ai khóc? Chẳng lẽ. . .

“Sao không khóc?”

Một giọng nữ vang lên bên tai Âu Dương:

“Không phải là câm chứ. . .”

“Ta nhổ vào! Ai nói lung tung ta cắt lưỡi kẻ đó.”

Một người đàn ông trung niên ở chỗ không xa hô.

“Mở mắt rồi.”

Một giọng nữ kinh hô.

“Cho ta xem hài tử.”

Một thanh âm yếu ớt, căn cứ phân tích của Âu Dương, đây là sản phụ.


Thanh âm nam tử lại vang lên:

“Ôm đi, hài tử Âu gia ta không quan hệ với sao chổi kia.”

Độc vậy? Năm nay còn có sao chổi? Đó là sao chổi đó, đại bá phiền ngươi có chút văn hóa được không. Âu Dương sâu sắc cho rằng, thân là một nhân viên cảnh vụ phải có nghĩa vụ ngăn việc kỳ thị người thân như vậy. Cho dù mắt mình nhìn không rõ lắm:

“Oa. . .”

Chóng mặt, ngay cả miệng cũng bị thương. Âu Dương giật mình, mình là từ trên máy bay rớt xuống, có thể còn sống mặc dù không tệ, nhưng tốt nhất đừng thiếu linh kiện, có thể không hủy dung là tốt nhất, nếu thật muốn hủy liền hủy cái mông đi, sau khi nhiều sẹo vẫn còn cố ngồi được. Nếu mà không được, gót chân cũng không phải không thể hy sinh. . . Này! Ta là người trọng thương từ máy bay rơi xuống, hẳn là trên băng ca, không nên ôm như vậy, ta là cảnh sát, không phải búp bê vải, không nên vặn JJ(tiểu đệ đệ) của ta.. . Khổ thật, ngủ tạm đã, tỉnh lại nhất định tố cáo các ngươi xâm phạm người bệnh. Âu Dương phá án, các ngươi một người cũng trốn không thoát, có chứng cớ bắt các ngươi, không chứng cớ tạo chứng cớ cũng phải bắt các ngươi. Còn sờ nữa, có ngưng không, gió thổi tiểu JJ(tiểu đệ đệ) mát hiu hiu. . . Tí nữa lại tính sổ, mệt chết được.

. . .

Ngày này một năm sau, Âu Dương ngẩn người trước một mảnh đồng ruộng, giờ khắc này hắn rơi lệ đầy mặt, trải qua cân nhắc cùng phân tích của bản thân, mình tám chín phần mười là xuyên qua. . . Không đúng, xuyên việt là xuyên việt chỉnh thể, tốt xấu còn mang theo mấy thứ như giấy chứng nhận…. Tình huống của mình hẳn là trọng sinh. Trời ơi, trọng sinh ngươi cũng chọn thời đại tốt nữa, mấy nhóm dãy số 3T năm kia cùng năm trước mình vẫn còn nhớ rõ, sao mình lại nhảy dù đến thời đại Bắc Tống chứ, ở niên đại chim không đẻ trứng này cho dù trở thành Hoàng đế thì có chỗ tốt gì? Có thể lên mạng? Có thể giết thời gian? Có thể uống cà phê? Có thể xem TV? Có thể lái xe hay có thể gọi điện thoại? Niềm vui thú đó! Niềm vui thú trong đời, cũng không có.

Quan trọng hơn là nguyên nhân lớn nhất mà mình mười tám tuổi phải đi cảnh hiệu chính là. . . Thành tích quá bết bát. Mặc dù không thuộc dạng đứng thứ nhất từ cuối sổ đếm lên, nhưng cũng không khác là bao, về phần văn bằng đại học, còn không phải vì muốn thi đốc sát cao cấp, lợi dụng một chút thủ đoạn lừa gạt ra à, nào có tri thức khoa học gì.

Dùng ngón tay tính tính, trộn xi măng, nặn tượng đất miễn cưỡng có thể làm được. Hỏa dược cũng không được. . . Cái gì? Cảnh sát phải biết hỏa dược? Muốn ăn thịt heo chưa hẳn phải nuôi heo mà. Quản lý thì càng không được, người tổ mình bị cảnh sát đặc khu bầu thành đoàn đội không tuân thủ kỷ luật nhất, nếu không phải thấy mình chiến công nhiều, cấp trên đã sớm phái mình đi tuần tra trên phố.

Biết súng ống, nhưng không biết về đạn. Biết máy tính, nhưng không biết chế tạo. Biết uống rượu, nhưng không biết ủ rượu. Biết ăn cơm, nhưng không biết trồng trọt. . . Tối bi thảm nhất chính là mình chỉ biết trình tự triều đại như Đường Tống Nguyên Minh Thanh, về phần nội dung kỹ càng thì không quá rõ, dù sao mình là cảnh sát, chưa từng nghĩ tới việc xuyên việt đi bắt tội phạm.

Có cái gì mình rất giỏi, lại có thể vẻ vang ở thời đại này nhỉ? Làm bộ đầu? Không được, thân là một người trọng sinh, sao cũng không thể sống thê lương như vậy được.

“Cục cưng ra phố rồi!”

Âu Dương còn đang trầm tư, một cô gái chừng ba mươi tuổi bế Âu Dương lên.

Cô gái này tên Vương Thẩm, chức trách cụ thể là tính chất vú em. Âu Dương lắc đầu, do mình kháng cự bú sữa mẹ, cho nên thân phận vú em của cô ả rất đáng nghi vấn. Nữ nhân này ngoại trừ giọng lớn, cái khác không có gì để nói.

Ra phố, thật ra cũng không có ý nghĩa. Nơi này tên Âu gia trang, chỉ chừng trăm gia đình, năm ngày một lần chợ, nhìn hết một năm rồi, người bán hàng rong vẫn là những người bán hàng rong đó, chợ thì vẫn là chợ kia. Có điều nói trở lại thì Âu gia trang cũng có chút lai lịch, năm đó Triệu Khuông Dận thành lập triều Tống, dùng rượu tước binh quyền, Đại tướng của hắn Thạch Thủ Tín có một phó tướng họ Âu, liền về quê. Triệu Khuông Dận cũng không hẹp hòi, vung bút lên, Âu gia trang liền xem như là trang danh do Hoàng đế đặc phong, hơn nữa miễn thuế phú hai trăm năm. Lại thêm tựa núi tựa sông, cho nên mặc dù là thôn trang nhỏ, có điều mọi người sống đều rất không tồi.

Nghĩ vậy, Âu Dương trông thấy một nữ tử thanh tú cực trẻ ở đầu cầu luôn nhìn mình trong đám người. Haizz. . . Đây là người mẹ sao chổi trong truyền thuyết của mình, nhắc tới thì nàng cũng không lớn, mới mười chín tuổi, năm đó là thân phần tiểu thiếp gả rẻ cho phụ thân của mình. Tiểu thiếp không phải không biết chứ? Thật ra chính là công cụ sinh dục, không có thân phận không có địa vị không vào gia phả, hơn nữa không phải như lời trên TV – chính thê chết có thể phò chính, không chỉ như thế hài tử mình còn phải gọi chính thê là mẹ, xưng mình là dì. Phải nói mẹ mình cũng không may, vào cửa ba tháng, chính thê rơi xuống giếng, thi thể không vớt lên, có khả năng xuyên việt nhất định hoặc là bị mạch nước ngầm cuốn đi. Lại ba tháng nữa, phụ thân tiện nghi của mình trong một buổi tối đột nhiên đột tử. Âu Dương dựa theo lời đồn đãi nghe được có thể đoán ra, phụ thân tiện nghi tám chín phần mười là trúng độc rượu cồn. Sau đó một đạo sĩ vân du phán nàng chính là sao chổi. . . Bất kể nói thế nào, hết thảy sự thật đều cho thấy, mẹ mình là sao chổi, mình là mồ côi từ trong bụng mẹ.

Nhìn thì cứ nhìn, chứ ngươi ngàn vạn lần đừng tới đây! Âu Dương cầu nguyện với Thượng đế. . . Thượng Đế đến triều Minh mới đến Trung Quốc, bây giờ phỏng chừng không quản được chuyện này, vẫn là cầu nguyện Ngọc Đế đáng tin cậy hơn. Cha nuôi của mình bây giờ, chính là bác ruột của mình, cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Hắn có một con trai hai con gái, con trai là huyện úy huyện nha, con gái cũng gả không tệ, đều là gia tộc thư hương. Mà bác mình thì là Lý trưởng, hơn nữa kiêm chức thôn trưởng Âu gia trang, cộng thêm tộc trưởng Âu gia. Ở thời đại này, hắn chính là thổ hoàng đế, đại biểu cho quyền lợi cao nhất của Âu gia trang. Nhỏ đến mức mất gà mất vịt, lớn đến mức kết hôn sống chết, đều phải tìm ông ta cân nhắc quyết định, cứ như vậy một năm, cậu ba của Âu gia trang đã một tuổi, tên của cậu ba đều do hắn đặt. Đúng rồi. . . Hôm nay mình đã một tuổi, được đặt tên, nghe nói còn phải có một nhủ danh tương tự cẩu thặng.

Bảo ngươi đừng tới đây ngươi còn tới nữa! Âu Dương khẩn trương, hắn không muốn nhìn thấy lão nương mình bị khi dễ (lão nương = mẹ), mặc dù thân là người trọng sinh, nhưng chỉ một cái nhìn đáng thương cũng đã đủ rồi, mặc dù nàng không bị đuổi ra Âu gia trang, nhưng chỉ dựa vào việc may vá cho người ta mà sống. Tới thì cứ tới, nhưng đừng nói gì cả, bạn gái cũ của con trai ngươi còn lớn hơn cả ngươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.