Đọc truyện Thiên Tôn Bất Bại – Chương 74: Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về Cùng Người Quy Ẩn
Đối với loại tép riu như Chu Hạo thì Quân Tường chẳng có hứng thú so đo.
Anh liếc một cái cũng đủ khiến hắn tè ra quần.
Ra khỏi Thanh Tước sơn trang, Quân Tường lái xe đưa Đào Hoa dạo quanh thành phố Thiên Nam.
Mấy năm trước anh vẫn luôn ở biên cảnh.
Cả ngày đều phải sống trong mưa bom bão đạn.
Bây giờ mới có thời gian nhàn nhã để bước chậm lại, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Quân Tường đột nhiên có cảm giác khác lạ.
Đời người biến đổi khôn lường.
Chỉ trong chớp mắt.
Thế gian này quả thực đáng sống.
“Chiến tôn”, Đào Hoa lấy máy tính của mình ra rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
Quân Tường quay sang: “Sao vậy?”
“Tin tức chúng ta tung lên mạng hôm nay bắt đầu có hồi đáp rồi”.
“Ừ?”, anh quay sang nhìn Đào Hoa.
“Vài năm trước có người từng gặp tôn hậu”.
“Ai? Gặp ở đâu?”, Quân Tường cau mày.
Đào Hoa tiếp tục nói: “Ở trong tòa thành trên trời nhưng hắn chỉ thấy quân hậu lên một chiếc xe Sedan màu đen, còn
xe gì, biển số xe bao nhiêu thì hắn không nhớ”.
Quân Tường híp mắt: “Sao hắn lại nhớ rõ như vậy?”
“Bởi vì lúc đó quân hậu đang khóc, trên tay còn có vết thương vì thế ấn tượng rất sâu sắc”.
“Chúng tôi đã bắt đầu điều tra tất cả các camera xung quanh trong một năm trở lại đây, sau đó từ từ chọn lọc nhưng
cần có thời gian”.
Đào Hoa nhìn tin tức trong máy tính của mình rồi nói.
Quân Tường đánh tay lái đi về phía tòa thành trên trời.
Khương Hân khi đó rốt cuộc đã tuyệt vọng đến mức nào.
Vì sao cô lại rời khỏi thành phố này?
Tất cả những điều này đều không rõ ràng, chỉ có thể điều tra từng chút một.
Quân Tường dừng xe rồi đứng tại quảng trường phía dưới tòa thành.
Anh chắp tay sau lưng nhìn dòng người qua lại.
Quân Tường thở dài.
“Hân Hân, rốt cuộc em đang ở đâu?”
Anh tự nói thầm trong lòng rồi quay sang nhìn Đào Hoa.
“Mau chóng điều tra, sử dụng tất cả những gì có thể”.
Đào Hoa lập tức gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Quân Tường bước đi trên quảng trường.
Lại bị tiếng đàn hấp dẫn.
Cách đó vài trăm mét, một đôi nam thanh nữ tú đang đứng trên sân khấu.
Hai người ngồi khoanh chân, trước mặt đều có đặt cổ cầm.
Hai người đều mặc trang phục cổ đại, bên dưới có tới mười mấy người vây xem.
Khuôn mặt ai nấy đều hưng phấn mà nhìn lên bục, hai người này hẳn là ngôi sao nào đó.
Cô gái mặc cổ phục màu trắng, vạt váy bay bay, cả người tỏa ra khí chất như tiên nữ.
Chàng trai bên cạnh cũng khá đẹp trai, chỉ là khuôn mặt tô son trát phấn, trông có hơi ẻo lả.
Thấy Quân Tường có vẻ tò mò, Đào Hoa mới nói: “Hai người này là diễn viên trẻ nổi tiếng nhất hiện nay, tên là Diệp
Chỉ và Tiêu Khôn”.
Quân Tường hứng thú: “Cô cũng biết thì hẳn phải rất hot”.
Đào Hoa mỉm cười: “Hai năm nay dù là điện ảnh hay truyền hình thì bọn họ đều nổi tiếng nhất, không muốn biết cũng
không được”.
Quân Tường gật đầu nhìn lên sân khấu biểu diễn.
Tiếng đàn du dương.
Âm thanh bắt đầu dồn dập.
Quân Tường vốn định quay đi thì đột nhiên khựng lại, sau đó quay đầu nhìn lên sân khấu.
“Đại hoàng định ba vân long khúc”.
Khúc nhạc này vốn là “khúc đại hoàng” mà trước đây Khương Hân viết.
Sau này Quân Tường sửa lại trở thành khúc nhạc nam nữ cùng hợp tấu, sau một lần biểu diễn trong quân doanh thì
ca khúc này truyền ra khắp cả nước.
Ca khúc mở đầu thì mềm mại uyển chuyển, đoạn sau lại có tiết tấu dồn dập như vó ngựa xông pha nơi chiến trường.
Vừa mềm mại vừa mạnh mẽ.
Sự chuyển đổi khéo léo linh hoạt.
Là khúc nhạc đàn tranh hiếm có kết hợp được cả trữ tình lẫn hào hùng.
Cô gái tên Diệp Chỉ này mặc dù kỹ thuật đàn bình thường nhưng ít nhất cũng hòa cả cảm xúc vào.
Tiếng đàn thanh thoát mềm mại.
Tiếng nhạc như vẽ lên một bức tranh trước mặt mọi người.
Quân Tường chậm rãi gật đầu, hiếm ai có thể nắm bắt được tình cảm trong khúc nhạc này như thế.
Nhưng lúc đến phiên người con trai đàn thì anh lại cau mày.
Lúc hòa âm, mở đầu âm thanh đáng lẽ phải như dòng suối vọt qua khe núi.
Cả khúc nhạc trở nên linh động, sục sôi.
Nhưng nam minh tinh Tiêu Khôn này khi đàn lên lại mang vẻ yếu đuối.
Cả khúc nhạc không có được sự hào hùng khi lên chiến trường mà lại ủy mị, ưỡn ẹo.
Khiến người nghe rất khó chịu.
Nhưng cho dù vậy vẫn có vô số cô gái dưới sân khấu kêu gào như điên.
Tiêu Khôn cũng mỉm cười, trông càng thêm ẻo lả.
Quân Tường nhíu chặt mày.
Một khúc nhạc bày tỏ sự mạnh mẽ của người lính cùng dịu dàng của người phụ nữ lại biến thành ủy mị, chả ra sao.
Anh lập tức lạnh mặt, chen vào đám người.
Quân Tường đẩy bảo vệ ra, bước thẳng lên sân khấu.
Anh bước đến trước mặt Tiêu Khôn, đạp nam minh tinh ẻo lả này sang một bên.
Còn vì sao không ra tay là vì anh cảm thấy ghê tởm.
Dưới sân khấu lập tức trở nên hỗn loạn, tất cả khán giả đều ngây ra.
Không biết sao lại có người đột nhiên xông lên sân khấu, đá thần tượng của bọn họ ra.
“Anh là ai? Bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu?”, Tiêu Không nhất thời hét lên.
Nhưng tất cả bảo vệ đã bị Đào Hoa ngăn lại.
Quân Tường chậm rãi ngồi xuống trước cổ cầm, sau đó nói.
“Tinh túy của “Đại hoàng định ba vân long khúc” là ở chỗ kết hợp lãng mạn cùng hào sảng, vừa có khí phách nam nhi
tung hoành chiến trường, vừa có tình cảm nhớ nhung của người vợ kết tóc nơi quê nhà”.
“Hồng trần cuồn cuộn, đợi người trở về”.
“Võ ngựa dồn dập, đợi ta quay lại”.
Anh nhìn Tiêu Khôn: “Cậu có biết cậu đàn như vậy là sỉ nhục ca khúc này không?”
Quân Tường vừa nói vừa bắt đầu đàn.
“Chờ ta chinh chiến lập công danh, hứa sẽ cùng người quy ẩn”.
“Chời người trang điểm tô son, cùng người bên nhau đến già”.
Quan Tường thẳng lưng, lập tức vào guồng.
Tiếng đàn thánh thót vang lên, nhất thời khiến tất cả mọi người đều im lặng.
Tiếng đàn như dòng sông róc rách chảy.
Diệp Chỉ bên cạnh cũng vô thức đàn theo.
Hai tiếng đàn bắt đầu hòa vào nhau.
Một bên dịu dàng, thanh thoát thể hiện tâm trạng của người con gái chờ lang quân, chờ chàng chinh chiến trở về sẽ
đến cưới mình.
Một bên lại mạnh mẽ mang theo khí khái của nam nhi xông pha chiến trường nhưng vẫn nhớ phải trở về quê hương,
mang theo sính lễ rước nàng về làm vợ.
Tiếng đàn rung động lòng người khiến ai nấy cũng phải chìm đắm trong đó.
Dường như ai cũng biến thành người đàn ông xông pha nơi trận mạc.
Liều mình nơi chiến trường chỉ vì trở về quê nhà rước người con gái về làm vợ.
Quân Tường càng đàn thì càng rung động.
Anh như thể hòa mình vào trong ý cảnh của khúc nhạc, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ.
Phựt.
Dây đàn đứt, tiếng đàn cũng dừng lại.
Quân Tường chậm rãi hoàn hồn nhìn chiếc đàn đứt dây mà thầm nhủ.
“Chinh chiến bao năm, anh đã trở thành thống soái một phương, quân lâm thiên hạ”.
“Nhưng Khương Hân, em đang ở đâu?”