Thiên Tôn Bất Bại

Chương 51: Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu


Đọc truyện Thiên Tôn Bất Bại – Chương 51: Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu


Có những người có tính giả vờ rất lớn.

Ví dụ như Chu Hạo.
Ở trước mặt bao nhiêu bạn học cũ và trước mặt Trần Nhã, Chu Hạo đều muốn khoe khoang tiền của và thế lực của
mình.

Ví dụ như hiện giờ.
Vân Hải Hội có tổng cộng ba tầng, vì vậy đội trưởng bảo vệ trực tiếp dẫn bảo vệ lên luôn.
“Anh Lý!”, Chu Hạo vội chạy lại nắm tay.
Đội trưởng bảo vệ mặc bộ đồ kém sang, nhưng được cái cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn cũng coi như có phần uy lực.
“Có chuyện gì vậy? Sếp Chu”, đội trưởng bảo vệ bắt tay Chu Hạo, sau đó lên tiếng nói.
“Sao vậy?”
Lâm Hiểu Vy vội đi lại, nói với đội trưởng bảo vệ: “Xin lỗi! Đây là buổi họp lớp của chúng tôi thôi, không có gì đâu…”,
Lâm Hiểu Vy vừa nói vừa ra hiệu cho Quân Tường mau đi.
Nhưng Quân Tường định rời đi, lúc này lại dừng bước chân.
Anh đút hai tay vào túi quần, nghiêng đầu rồi nhìn về phía Chu Hạo.
Trần Nhã sắc mặt lạnh lùng, cô ta đã lấy điện thoại ra nhấc máy gọi.
Chu Hạo thì quay đầu lại liếc nhìn Quân Tường một cái, nói: “Anh Lý! Tên nghèo rớt này trước đây là bạn học của tôi
nhưng lại dám dây vào tôi, dạy cho nó bài học đi”, Chu Hạo cười lạnh một tiếng, nói.
Đội trưởng bảo vệ gật đầu, sau đó chậm rãi đi về phía Quân Tường.
Ngón tay chỉ vào Quân Tường rồi nói: “Anh… Đi theo tôi”.
Tên đội trưởng bảo vệ này chỉ nghe Chu Hạo nói Quân Tường là tên nghèo rớt nên tất nhiên không để ý gì.
Cả đời này chắc họ cũng không đến đây mấy lần, vì vậy mới nói ngang tàn như thế.
“Không phân đúng sai, lại dám hống hách như vậy?”, Quân Tường nheo mắt rồi nhìn về phía đội trưởng bảo vệ.

“Bớt lời đi!”, đội trưởng bảo vệ nắm chặt tay Quân Tường, nói.
Cộc, cộc, cộc…
Ở dưới tầng đột nhiên có một người mặc vest màu đen chạy lên.

Nhìn thấy Trần Nhã sắc mặt tái nhợt rồi lại nhìn
thấy đội trưởng bảo vệ đi về phía Quân Tường nên người này càng toát mồ hôi.
“Dừng tay lại cho tôi!”, người này hét lớn.
Đội trưởng bảo vệ quay đầu lại, nhìn thấy người này thì sự phẫn nộ trên mặt lập tức biến thành sự nịnh nọt, vẻ mặt
lấy lòng, nói: “Quản lý! Sao ông lại đến đây?”
“Anh đang làm cái gì vậy?”, quản lý trợn trừng mắt, nói.
Chu Hạo nhìn thấy quản lý đến thì trên mặt lập tức nở nụ cười, còn tưởng rằng vì nể mặt mình nên quản lý của nhà
hàng Vân Hải Hội cũng đích thân đến đây.
“Chào quản lý Trần! Tôi là Chu Hạo…”.
Chu Hạo giơ tay ra nhưng quản lý của Vân Hải Hội căn bản không thèm để ý đến hắn mà đi về trước mặt đội trưởng
bảo vệ.
“Anh có biết mình đang làm cái gì không?”
Đội trưởng bảo vệ cảm thấy có gì đó không ổn, liền ấp úng nói: “Ở đây có khách gây sự…”.
Vừa nói, đội trưởng bảo vệ vừa chỉ tay về phía Quân Tường.
Chu Hạo cũng ở bên cạnh phụ họa, nói: “Đúng vậy! Đúng là có người gây chuyện”.
Lúc này, Chu Hạo không nhìn ra biểu cảm trên mặt của quản lý Trần, vẫn còn liếc nhìn Quân Tường với ánh mắt như
muốn nói ‘Lần này mày chết chắc rồi’.
Tôn Tường và những bạn học khác đều tưởng rằng Chu Hạo có thể diện đến mức khiến quản lý của Vân Hải Hội
cũng phải đến đây nên ánh mắt nhìn về phía hắn đều là vẻ ngưỡng mộ.
“Đúng vậy! Đúng là như vậy, họ gây chuyện, tôi đến xử lý…”.
Bốp!
Chưa đợi hắn ta nói xong thì quản lý Trần đã cho đội trưởng bảo vệ một cái bạt tai.
“Anh câm miệng ngay cho tôi”.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều vô cùng chấn động, đặc biệt là Chu Hạo cũng theo bản năng lùi về sau nửa
bước.
Hắn có chút không hiểu, quản lý của Vân Hải Hội định làm gì vậy?
Quản lý vội đi đến trước mặt Quân Tường và Trần Nhã, khom người 90 độ, nói: “Xin lỗi cô! Đã quấy rầy hai người
rồi”.
Tình thế thay đổi rồi!
Toàn thân Chu Hạo cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về phía Quân Tường.
Những bạn học khác cũng ngây người ra.
Vân Hải Hội vốn là sản nghiệp của nhà họ Thôi, sau đó được nhà họ Trần tiếp quản.
Nhưng bất luận thế nào Chu Hạo cũng nghĩ không ra, tại sao Quân Tường thoạt nhìn nghèo rớt mà lại có liên quan
với nhà họ Trần.
Còn quản lý Trần lại khom người 90 độ mà không dám đứng lên.
Ở biệt thự Vân Đỉnh trước đó, kết cục của Trần Thư khiến tất cả những người phụ trách doanh nghiệp của nhà họ
Trần đều kinh hãi!
Có ai không biết chàng rể của nhà họ Trần là người độc ác đến cỡ nào?
Thậm chí lúc này hai chân của quản lý Trần còn run rẩy không ngừng.

Còn Quân Tường vẫn hai tay đút túi, biểu cảm không thay đổi.
“Đây là của nhà cô sao?”, Quân Tường nghiêng đầu hỏi Trần Nhã.
“Của nhà họ Thôi nhưng nhà họ Trần vừa mới tiếp quản”.
“Ai bảo ông cách tiếp khách như này vậy?”, Trần Nhã sắc mặt lạnh lùng, trong giọng nói mang theo vẻ tức giận.
Ở trước mặt Quân Tường, Trần Nhã muốn làm cô gái dịu dàng e thẹn.
Nhưng ở nhà họ Trần, là gia chủ có độc quyền quản lý nhà họ Trần và còn là phó hội trưởng hiệp hội thương mại Kim
Vận.
Cô ta nheo mắt lại, khiến quản lý Trần áp lực vô cùng.
“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi sẽ quản lý nghiêm ngặt hơn”, quản lý Trần run rẩy, trên đầu toát hết mồ hôi, trong lòng đã thầm
mắng đội trưởng bảo vệ vô số lần.
Những bạn học khác cũng ngây người ra.

Đặc biệt là Chu Hạo.
Hắn há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
Phải biết rằng, giá trị thị trường của Vân Hải Hội là hơn hai trăm tỷ tệ, năm đó đây là doanh nghiệp chuyên về mảng
ăn uống tốt nhất của nhà họ Thôi.
Quản lý Trần cũng được coi là có vị trí đứng ở đây nhưng sao khi đứng trước Quân Tường lại khom lưng không dám
đứng dậy thế?
Lâm Hiểu Vy lập tức hiểu được tất cả những hành vi của Quân Tường trước đó.
Chẳng trách Quân Tường không muốn tham gia buổi họp lớp.
Chẳng trách Quân Tường không uống rượu!
Chẳng trách Quân Tường lại coi thường đám người Chu Hạo.
Ban nãy mình còn giới thiệu công việc cho Quân Tường, giờ nghĩ lại, Lâm Hiểu Vy còn cảm thấy đỏ mặt ngượng
ngùng.
Bản thân mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Chu Hạo cũng cảm thấy mình như một tên hề.
Bởi vì mình và Quân Tường đúng là một trời một vực!
“Bây giờ sửa đổi cũng muộn rồi.

Lát nữa quay về nhà họ Trần nhận phạt đi.


Mấy người này lát nữa cũng đuổi việc
luôn”, Trần Nhã lạnh lùng nói.
Quản lý Trần gật đầu, nói: “Vâng! Tôi sẽ chuẩn bị”.
Lúc này Trần Nhã mới quay đầu lại.

Lúc nhìn về phía Quân Tường thì trên mặt lại nở nụ cười.
Chỉ mấy câu nói đã có thể miễn nhiễm quản lý của Vân Hải Hội, rốt cuộc thế lực này lớn đến mức nào?
Lâm Hiểu Vy cảm thấy mình không nhìn thấu được Quân Tường.
Lúc này, Quân Tường mới quay đầu lại nhìn Lâm Hiểu Vy, nói: “Bàn này tôi thanh toán! Tạm biệt lớp trưởng”, sau đó
anh cười với Lâm Hiểu Vy.
Anh dắt tay Trần Nhã rồi đi ra ngoài cửa.
Chu Hạo lập tức như con chó lấy lòng chủ nhân, giúp Quân Tường mở cửa phòng, sau đó từ trong túi lấy ra danh
thiếp của mình.
“Xin lỗi! Ban nãy là lỗi của tôi, đây là danh thiếp của tôi…”.
Quân Tường không thèm nhìn hắn một cái.
Chưa đợi hắn nói xong, người đã đi xa rồi.
Nhưng Chu Hạo vẫn không dám đứng thẳng người mà vẫn với vẻ mặt tươi cười tiễn Quân Tường rời đi.
Thậm chí sau khi Quân Tường rời đi, Chu Hạo mới quay đầu lại nói với nhóm bạn học: “Tôi đã nói là cậu ta là một
nhân tài mà, đúng là nổi bật, phong độ hơn người…”.
Tôn Tường: “…”.
Những bạn học khác: “…”.
Lâm Hiểu Vy cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi chưa bao giờ gặp người nào mặt dày không biết liêm sỉ như cậu”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.