Thiên Tôn Bất Bại

Chương 16: Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống


Đọc truyện Thiên Tôn Bất Bại – Chương 16: Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống


Gia chủ nhà họ Tiền lập tức ngây người ra, toàn thân theo bản năng mà lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn ra bên
ngoài cửa sổ.
Trong ánh mắt là sự kinh hãi, sau đó là sự choáng váng.
Bởi vì biết hôm nay Quân Tường sẽ đến, vì vậy đã cố ý bố trí sắp xếp ổn thỏa không sơ hở chút nào.
Đã chọn hơn trăm vệ sĩ, nhưng sao Quân Tường lại vào được văn phòng của mình mà không ai biết?
Nghĩ đến đây, trên trán gia chủ nhà họ Tiền bắt đầu toát hết mồ hôi.
Quay đầu nhìn chú ba của nhà họ Tiền, lúc này Tiền Tề, gia chủ nhà họ Tiền mới thấy an tâm phần nào.
Chú ba nhà họ Tiền trong ánh mắt lóe lên tia sáng, huyệt thái dương khẽ nhếch lên, râu dưới cằm khẽ phe phẩy,
đúng với dáng vẻ của một người cao ngạo.
Mặc dù cũng thấy sốc khi Quân Tường có thể dễ dàng vào được đây nhưng vẻ mặt chú ba vẫn vô cùng ngạo mạn.
“Không biết thằng nhóc từ đâu đến, xem dáng vẻ cũng được đó.

Nếu tính trong cảnh giới võ học thì cũng vào cảnh
giới thứ nhất rồi.

Chi bằng đến nhà họ Tiền làm nô lệ sát sườn của tôi đi”.
Nghe thấy chú ba nói như vậy thì trong lòng Tiền Tề cũng có phần chắc chắn hơn.
Chú ba trước nay luôn là cao thủ hàng đầu của thành phố Thiên Nam.

Hiện giờ chú ba đã nói như vậy thì chắc chắn
không có gì để sợ thằng nhóc họ Quân này rồi.
Tiền Tề ho một hơi, cảm thấy mình đứng cũng thẳng hơn.
“Chú ba đang tiếc nhân tài đấy! Thằng nhóc này, còn không mau dập đầu nhận sai đi.


Đến lúc đó chú ba sẽ ‘trân
trọng’ mày đấy”.
Trong nhà họ Tiền, ai cũng biết sở thích đặc biệt của chú ba nên không ai né tránh vấn đề này
Quân Tường không nói gì, còn Trần Nộ đứng sau lưng anh lúc này đã tức đến đỏ bừng mặt.
Thật không ngờ, trên đời này lại có kẻ muốn chết đến thế.
Không ngờ thấy Quân Tường tướng mạo tuấn tú tài năng nên nảy sinh ý đồ thấp hèn đó…
Trần Nộ nhìn chú ba nhà họ Tiền, lập tức cảm thấy lão già này có chút đáng thương.

Bởi vì một lát nữa, ông ta sẽ
chết rất thê thảm.
“Đồ không biết điều kia! Chú ba cho mày cơ hội mà không biết trân trọng”.
Tiền Tề có chú ba chống lưng nên lập tức ngạo mạn, nói.
Ánh mắt Quân Tường dần lạnh lùng đi, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
Bao nhiêu năm nay không có ai dám ăn nói với anh như vậy.
Anh nhìn về phía chú ba nhà họ Tiền, ánh mắt dần âm trầm hơn.
Lão chó già với sở thích đặc biệt này, muốn thu nhận mình làm nô lệ sát sườn ư?
Đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào rồi?
Nhìn sát khí trong mắt Quân Tường, chú ba hừ lạnh một tiếng, quần áo trên người cũng xộc xệch, nói: “Tôi chỉ thấy
cậu tướng mạo tuấn tú thôi, cho thể diện mà lại không biết điều”.
“Đúng thế! Chú ba là tuyệt đỉnh cao thủ cảnh giới thứ ba trong võ đạo.

Tao thấy thằng nhóc mày đúng là muốn chết
mà”, Tiền Tề ở bên cạnh nói với giọng uy hiếp.

Đặc biệt là sự thay đổi của chú ba khiến ông ta càng cảm thấy chú ba
chèn ép Quân Tường dễ như trở bàn tay.
“Cảnh giới thứ ba trong võ đạo? Đúng là cao thủ ở cảnh giới cao quá”, Quân Tường cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói.
“Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi.

Đến lúc đó hãy quỳ trước mặt rồi nghe lời nhé”, chú ba nhà họ Tiền
lập tức ra tay.
Trước mặt Tiền Tề, quyền chú ba đánh ra như tiếng sét trên trời, bá đạo mà uy lực, uy lực không thể cản nổi.

Đừng
nói là thằng nhóc họ Quân kia, ngay cả hòn đá lớn thì chú ba cũng nghiền nát được.
Nhưng trước mặt Quân Tường thì động tác của lão già này chậm vô cùng.
Quân Tường không ra tay, vì anh cảm thấy lão già này có chút ghê tởm.
Anh nhấc chân lên rồi đá ra.
Giống như một con cừu chạy lung tung rồi bị đâm vào tàu cao tốc, chú ba nhà họ Tiền bay ra ngoài như quả đại bác.

Thân người bay lên không trung, sau đó lại đập mạnh lên trên đất, giống như con búp bê rách rơi xuống đất rồi phun
ra ngụm máu tươi, sau đó đập lên vách tường ở phía sau.
Vách tường vang lên rầm một tiếng, thân người chú ba như chạm khắc trên đó luôn.
Tiền Tề mở to hai mắt, há hốc mồm, cổ quay ngược nhìn lại.
Chú ba ban nãy còn ngạo mạn, lúc này ngực bị lõm một lỗ lớn nhưng biểu cảm trên mặt vẫn giữ vẻ uy nghiêm như
lúc chuẩn bị ra tay
Giết người trong tích tắc!
Tiền Tề chỉ thấy cảm giác lạnh băng từ đỉnh đầu truyền xuống gót chân, toàn thân không kìm được mà bắt đầu run
rẩy.
“Phụp!”, Tiền Tề quỳ sụp trên đất, ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường: “Xin lỗi, xin lỗi, nhà họ Tiền biết lỗi rồi”.
“Tài sản của nhà họ Tiền đều cho cậu hết, nhà họ Tiền sẽ làm con chó cho cậu, chúng tôi sẽ cho cậu hết”.

Để giữ lại
cái mạng già này mà Tiền Tề bất chấp tất cả.
Ông ta quỳ trên đất rồi dập đầu với Quân Tường, chỉ cầu xin anh có thể tha cho cái mạng chó của ông ta.
Quân Tường nhìn Tiền Tề quỳ trên đất như một con chó mà trên mặt không có chút nào xót thương nào.
Anh quay đầu nhìn Trần Nộ ở bên cạnh, nói: “Tòa nhà này của nhà họ Tiền cũng được đấy, rộng bao nhiêu?”
“Thuộc hạ cũng không biết! Có cần phải đi đo hết không ạ?”, Trần Nộ trước đó chưa chuẩn bị về phương diện nên
lúc này cũng khó trả lời Quân Tường.
“Tòa nhà này là từ tổ tiên, được coi là nhà cổ lớn nhất của thành phố Thiên Nam, cũng phải rộng đến…”, Tiền Tề ở
bên cạnh ngẩng đầu lên, điên cuồng nói.
Nhưng Quân Tường lại ngắt lời ông ta, nói: “Tôi không có hứng thú muốn biết cụ thể nó rộng bao nhiêu.

Trần Nộ!
Quay về hãy giải tỏa chỗ này làm công viên đi”.
Tiền Tề: “…”.
Trần Nộ gật đầu, sau đó nhìn Tiền Tề với vẻ mặt hoài nghi: “Anh Tường! Vậy người nhà họ Tiền phải làm thế nào?”
Quân Tường khoát tay, chỉ lạnh lùng nói: “Diệt môn!”
Tiền Tề ở bên cạnh lập tức dập đầu, nói: “Cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng, đừng làm thế”.

Khóe miệng Quân Tường nhếch lên nụ cười lạnh, nói: “Tôi từng cho ông cơ hội nhưng ông không trân trọng”.
Câu nói này ban nãy do chính miệng Tiền Tề nói, bây giờ Quân Tường chỉ trả lại y như vậy thôi.
Tiền Tề sợ chết khiếp, một lát sau trực tiếp đập vào ngực mình, một ngụm máu lớn phun ra.
Quân Tường khinh bỉ nhìn lại: “Tự gây nghiệp thì không được sống!”
Vẫn chưa đến buổi trưa, nhà họ Tiền đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Và rồi hơn chục chiếc xe ủi đất xông thẳng vào nhà họ
Tiền và bắt đầu san bằng tòa nhà cổ mấy trăm năm này…
Nhà họ Vương và nhà họ Lý vốn với thái độ đứng bên quan sát thì lúc này đều vô cùng hoảng hốt.
Đến buổi chiều kêu gọi hết tất cả mọi người chuyển nhà.

Hai nhà cun cút rời khỏi thành phố Thiên Nam, chỉ bởi vì
một câu nói của Quân Tường.
Còn Quân Tường không quan tâm đến mấy gia tộc nhỏ này mà để cho Trần Nộ đi làm hết.
Tổ chức tình báo của Quân Tường sau hai ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng có câu trả lời.
Nhưng điều khiến Quân Tường khó hiểu là cả Võ Quốc này lại không có con cháu con nhà giàu nào tên là Thanh
Thiếu.
Hơn nữa những thông tin liên quan đến Khương Hân cũng gần như bốc hơi hết.
Điều này khiến Quân Tường khó hiểu, lập tức chau mày suy nghĩ.
“Không xong rồi! Anh Tường! Ở nhà truyền tin đến, bố anh về rồi nhưng…”.
“Nhưng sao?”, Quân Tường đang tức giận, khí thế ngút trời.
“Ông cụ… Bị thương rồi ạ”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.